Huyền Môn Thần Toán Bói Quẻ Quá Linh Toàn Kinh Thành Chấn Động
Chương 9
Ánh mắt Vân Chước rơi vào trên người nhị ca và đệ đệ kia.
Nhị ca trông rất gầy, nước da trắng nõn mang mấy phần nữ tính, khuôn mặt gầy gò, khí huyết đục ngầu, lại có vẻ lo lắng nhiều, nhìn không giống người có thể sống lâu được.
Mũi nhọn như kiếm, lông mày dài nhỏ, dưới mắt hiện lên những nếp nhăn như ngủ không đủ giấc, đây là tướng mạo tâm địa độc ác, bại gia phá tổ.
Về phần tiểu đệ thì…Bây giờ vẫn chưa tới chín tuổi, thiếu niên tâm tính chưa định.
Chỉ là nhìn thần sắc đệ đệ linh động, các động tác nhỏ cũng không ít, thoạt nhìn cũng chẳng thông minh cho lắm.
Thứ mà Tiêu Văn Yến đưa cho Khương Nguyên cũng không phải vật hiếm có gì, chỉ là một con thỏ băng, cầm trên tay giống như hiến bảo đưa cho Khương Nguyên: “Tỷ, cái này là đệ tự tay khắc ra đấy, tỷ xem trước đi, lát nữa bảo người đặt ở trước cửa phòng tỷ.
Trời lạnh thế này có thể giữ được mấy ngày!”
“Đa tạ A Yến, ta thích lắm.” Khương Nguyên dịu dàng mỉm cười, chỉ là sau một khắc lại đột nhiên cười khổ, trả con thỏ băng lại cho Tiêu Văn Yến: “Biểu đệ… Đệ vẫn chưa từng gặp biểu tỷ Vân Chước phải không? Đệ vẫn nên cho nàng cái này đi, dù sao thì tỷ ấy vẫn là tỷ tỷ ruột thịt của đệ.”
Tiêu Văn Yến sửng sốt.
Cảm nhận được sự kinh hãi và bối rối của Khương Nguyên, khuôn mặt hắn lập tức tỏ ra không vui: “Đệ khắc cái này là cho tỷ!”
Nói xong, còn trừng mắt nhìn Vân Chước: “Ngươi là đồ xấu xa, vừa rồi ngươi ức hiếp tỷ ta phải không? Ta nghe nói ngươi ném hết toàn bộ y phục mà tỷ ấy đưa cho ngươi, ngươi không coi ai ra gì như thế, lại không thèm để tỷ ấy vào mắt, ta mới không nhận ngươi đâu!”
“Câm miệng!” Tiêu Văn Dũ lạnh lùng nhìn sang.
Tiêu Văn Yến cũng hơi sợ vị đại ca này, giọng nói lập tức nhỏ hơn mấy phần: “Huynh có mắng đệ thì đệ cũng phải nói, đệ không biết nàng ta, huynh xem nàng ta ăn mặc mộc mạc như vậy, nếu bảo nàng ta là tỷ tỷ ruột thịt của đệ thì sau này mặt mũi đệ biết để vào đâu? Hơn nữa, có huyết thống thì sao chứ? Mấy năm nay Nguyên tỷ tỷ vẫn luôn bảo vệ che chở cho đệ, không ai có thể sánh được tầm quan trọng của tỷ ấy trong lòng đệ.
Nếu dám so sánh với tỷ ấy thì chỉ tự làm xấu mặt mình thôi!”
“Muội đừng nghe mấy lời lung tung của đệ ấy, muội là đại tiểu thư của Tiêu gia chúng ta, cho dù đệ ấy có đối xử với muội thế nào thì muội cũng vẫn thế.” Nếu không phải có mẫu thân Khương thị ở đây, chỉ sợ lúc này Tiêu Văn Dũ đã sắp nhịn không được mà động thủ.
Vân Chước không quan tâm, đối với nàng mà nói, mấy lời nói lạnh lùng chẳng qua chỉ là tiểu đả tiểu nháo, không thể làm tổn thương được nàng.
Đối với nàng, Tiêu Văn Yến chẳng qua chỉ là một người xa lạ, cho tới bây giờ chưa từng chung đụng, cũng không cần thân cận.
Chỉ là, nàng không nghĩ tới nhị ca không hề tỏ rõ thái độ của mình, thậm chí trên mặt cũng hề có chút thái độ nào là bất mãn hay phủ nhận.
Chứng tỏ trong mắt hắn, đệ đệ nói không sai.
Tình yêu thương của hắn dành cho nàng lúc còn nhỏ đã tan biến từ lâu sau mười mấy năm xa cách rồi.
Nàng nhẹ nhàng cười một tiếng: “Muội nghe đại ca, không sao đâu.”
Tiêu Văn Dũ thấy nàng hiểu chuyện như vậy, trong lòng càng thêm đau lòng, muội muội ở bên ngoài phải chịu đựng bao nhiêu ấm ức mới có thể mặt không đổi sắc, dịu dàng ngoan ngoãn như vậy chứ?
Tiêu Văn Dũ dẫn Vân Chước vào phòng.
Nhìn quanh bốn phía, thấy trong phòng đơn sơ, ngay cả đồ vật bài trí cũng không được mấy cái, lông mày nhíu lại.
Mẫu thân sắp xếp cho muội muội một viện tử ở rất xa, không nghĩ tới lại tiếc không nỡ bỏ thêm một vài món đồ bài trí trong phòng.
Hắn nhớ rõ trong viện của Khương Nguyên ở bên kia có không ít thứ tốt, ngay cả kỳ hoa dị thảo cũng thành đồ bình thường.
Nặng bên này nhẹ bên kia như thế, quả thực cũng khiến lòng người rét lạnh.
“Sức khỏe tổ mẫu không tốt, mấy ngày nay cũng nằm mê man.
Chờ sáng mai tinh thần bà ấy tốt hơn một chút, ta dẫn muội sang gặp tổ mẫu.” Tiêu Văn Dũ nhẹ nhàng nói.
Vân Chước khẽ gật đầu.