Huyền Môn Thần Toán Bói Quẻ Quá Linh Toàn Kinh Thành Chấn Động
Chương 653
“Người này không được.” Tiêu Vân Chước lại gạch ra một người.
Là một cô nương.
Trong mắt mọi người, cô gái này rất bắt mắt, nàng ấy chỉ mới mười bốn mười lăm tuổi, bộ dạng rất thanh tú xinh đẹp, quần áo trên người mộc mạc nhưng ánh mắt kiên định. Liếc mắt một cái liền biết là một cô nương nghèo khổ không ngừng vươn lên.
Sau khi Tiêu Vân Chước dứt lời, vị cô nương kia trực tiếp ngẩng đầu lên, có chút ấm ức lại quật cường: “Tiêu đại nhân, tại sao lại gạch bỏ ta! Lưu Phi Yến có thể, vì sao ta không thể? Chẳng lẽ bởi vì quần áo Lưu Phi Yến mặc trên người tốt hơn ta sao?”
“To gan!” Tiết Kính trực tiếp rút đao, gác lên cổ cô nương kia.
Tiêu Vân Chước giơ tay lên, Tiết Kính thu hồi đao lại, mà cô nương nói chuyện này lại hung hăng trừng mắt nhìn Tiết Kính một cái: “Chó săn!”
Là một cô nương rất có tính tình.
Tiểu cô nương họ Quan, tên là Quan Thụy Nguyệt, hình như tên là do mình đặt.
Mà Lưu Phi Yến mà nàng ấy nhắc đến cũng cùng tuổi với nàng ấy, hai người đều là nhân sĩ thôn ngoài thành.
Chẳng qua nhà Lưu Phi Yến phú quý, có hơn trăm mẫu ruộng tốt, nhà Quan Thụy Nguyệt nghèo khổ, một nhà bảy tám người, trông coi đất đai không đến hai mươi mẫu sống qua ngày.
“Vậy ngươi nói xem, nếu ngươi đến Ti Thiên Đài, ngươi muốn làm gì?” Tiêu Vân Chước cũng không tức giận, chỉ lẳng lặng hỏi.
“Ta sẽ cố gắng học theo ngươi, chuyện nam nhân có thể làm, ta cũng có thể làm, ta muốn làm Tinh quan, tương lai mới có thể làm quan cao hơn được!” Quan Thụy Nguyệt tức giận: “Ta sẽ không cúi đầu trước những nam nhân đó đâu, ta không kém hơn bọn họ gì cả!”
“Vậy còn ngươi?” Tiêu Vân Chước nhìn Lưu Phi Yến, lại nói.
Lưu Phi Yến có chút kinh hoảng, nhưng vội vàng nói: “Ta không biết... Ta chỉ là rất thích ngắm sao, nhưng ta không biết tên những ngôi sao kia, cũng không biết chúng nó đại biểu cho cái gì, nếu như đi theo Tiêu đại nhân, ta hẳn là sẽ biết.”
Tiêu Vân Chước nghe vậy thì cười một tiếng: “Quan cô nương, hiện tại cô nương đã biết vì sao chưa?”
“Nhưng ta cũng thích ngôi sao mà!” Quan Thụy Nguyệt vội vàng nói.
“Quan cô nương, ngươi không thích hợp ở đây, ngươi không thể ngày đêm nhìn chằm chằm sao trời, cũng không thể tâm bình khí hòa cảm nhận khí tức xung quanh ngươi. Tinh quan mà ta muốn không phải người một lòng chỉ muốn bò lên trên. Đương nhiên, nếu ngươi có thể giấu diếm dã tâm của mình không để bất luận kẻ nào phát hiện, từ từ vững vàng đi thực hiện nó thì vậy cũng được, nhưng ngươi không thể. Ngươi không đủ năng lực, lại có thái độ ngông cuồng, tâm tính như vậy rất dễ dàng rước lấy tai hoạ cho ngươi và người xung quanh ngươi.” Tiêu Vân Chước nghiêm túc nói.
Quan Thụy Nguyệt kìm nén đến khuôn mặt đỏ bừng.
Như vậy không đúng sao?
Nàng ấy đã rất cố gắng hiểu rõ Tiêu đại nhân, nàng cũng là nữ tử, lại có thể được bệ hạ phong quan. Nàng ấy vốn tưởng rằng, người này sẽ rất thích đồng loại kiêu căng bướng bỉnh!
Nàng ấy có chút hoảng hốt, vội vàng quỳ xuống: “Tiêu đại nhân! Van cầu ngươi thương xót ta, thu lưu ta đi! Cha ta là một con bạc, mẹ ta lại vô năng, trong nhà ta còn có huynh đệ. Nãi nãi ta cả ngày nhìn ta không vừa mắt, nếu ta không làm Tinh quan được, sẽ bị nãi nãi ta bán đi!”
Tiêu Vân Chước đương nhiên biết tình huống của nàng ấy.
Tiêu Vân Chước nhìn nàng ấy, sau đó nghiêm túc nói: “Tuy ngươi không có duyên làm Tinh quan nhưng người rất thông minh, co được dãn được, cũng giỏi nhìn mặt mà nói chuyện. Ngươi có thể suy nghĩ thật kỹ về sở trường của mình. Vả lại, hôm nay ngươi ngay cả đao kiếm cũng không sợ, sao phải e ngại những tiểu nhân chỉ có thể bắt nạt yếu đuối kia? Tiết Kính, lát nữa ngươi phái hai người hộ tống Quan cô nương về nhà.”
Quan Thụy Nguyệt có chút khôn vặt, lời nói ra cũng không mấy dễ chịu.
Nhưng trên đời này có quá nhiều người cố gắng giãy dụa giống như nàng ấy. Nàng ấy có thể có lòng thoát ly khỏi kẽ hở đã là vô cùng khó có được, Tiêu Vân Chước cũng không ngại để nàng ấy mượn chút lực.
Quả nhiên, Tiêu Vân Chước vừa nói xong, trong ánh mắt tuyệt vọng của Quan Thụy Nguyệt lập tức lại lóe ra vài phần sinh cơ, vội vàng nói: “Đa tạ Tiêu đại nhân!”
Là một cô nương.
Trong mắt mọi người, cô gái này rất bắt mắt, nàng ấy chỉ mới mười bốn mười lăm tuổi, bộ dạng rất thanh tú xinh đẹp, quần áo trên người mộc mạc nhưng ánh mắt kiên định. Liếc mắt một cái liền biết là một cô nương nghèo khổ không ngừng vươn lên.
Sau khi Tiêu Vân Chước dứt lời, vị cô nương kia trực tiếp ngẩng đầu lên, có chút ấm ức lại quật cường: “Tiêu đại nhân, tại sao lại gạch bỏ ta! Lưu Phi Yến có thể, vì sao ta không thể? Chẳng lẽ bởi vì quần áo Lưu Phi Yến mặc trên người tốt hơn ta sao?”
“To gan!” Tiết Kính trực tiếp rút đao, gác lên cổ cô nương kia.
Tiêu Vân Chước giơ tay lên, Tiết Kính thu hồi đao lại, mà cô nương nói chuyện này lại hung hăng trừng mắt nhìn Tiết Kính một cái: “Chó săn!”
Là một cô nương rất có tính tình.
Tiểu cô nương họ Quan, tên là Quan Thụy Nguyệt, hình như tên là do mình đặt.
Mà Lưu Phi Yến mà nàng ấy nhắc đến cũng cùng tuổi với nàng ấy, hai người đều là nhân sĩ thôn ngoài thành.
Chẳng qua nhà Lưu Phi Yến phú quý, có hơn trăm mẫu ruộng tốt, nhà Quan Thụy Nguyệt nghèo khổ, một nhà bảy tám người, trông coi đất đai không đến hai mươi mẫu sống qua ngày.
“Vậy ngươi nói xem, nếu ngươi đến Ti Thiên Đài, ngươi muốn làm gì?” Tiêu Vân Chước cũng không tức giận, chỉ lẳng lặng hỏi.
“Ta sẽ cố gắng học theo ngươi, chuyện nam nhân có thể làm, ta cũng có thể làm, ta muốn làm Tinh quan, tương lai mới có thể làm quan cao hơn được!” Quan Thụy Nguyệt tức giận: “Ta sẽ không cúi đầu trước những nam nhân đó đâu, ta không kém hơn bọn họ gì cả!”
“Vậy còn ngươi?” Tiêu Vân Chước nhìn Lưu Phi Yến, lại nói.
Lưu Phi Yến có chút kinh hoảng, nhưng vội vàng nói: “Ta không biết... Ta chỉ là rất thích ngắm sao, nhưng ta không biết tên những ngôi sao kia, cũng không biết chúng nó đại biểu cho cái gì, nếu như đi theo Tiêu đại nhân, ta hẳn là sẽ biết.”
Tiêu Vân Chước nghe vậy thì cười một tiếng: “Quan cô nương, hiện tại cô nương đã biết vì sao chưa?”
“Nhưng ta cũng thích ngôi sao mà!” Quan Thụy Nguyệt vội vàng nói.
“Quan cô nương, ngươi không thích hợp ở đây, ngươi không thể ngày đêm nhìn chằm chằm sao trời, cũng không thể tâm bình khí hòa cảm nhận khí tức xung quanh ngươi. Tinh quan mà ta muốn không phải người một lòng chỉ muốn bò lên trên. Đương nhiên, nếu ngươi có thể giấu diếm dã tâm của mình không để bất luận kẻ nào phát hiện, từ từ vững vàng đi thực hiện nó thì vậy cũng được, nhưng ngươi không thể. Ngươi không đủ năng lực, lại có thái độ ngông cuồng, tâm tính như vậy rất dễ dàng rước lấy tai hoạ cho ngươi và người xung quanh ngươi.” Tiêu Vân Chước nghiêm túc nói.
Quan Thụy Nguyệt kìm nén đến khuôn mặt đỏ bừng.
Như vậy không đúng sao?
Nàng ấy đã rất cố gắng hiểu rõ Tiêu đại nhân, nàng cũng là nữ tử, lại có thể được bệ hạ phong quan. Nàng ấy vốn tưởng rằng, người này sẽ rất thích đồng loại kiêu căng bướng bỉnh!
Nàng ấy có chút hoảng hốt, vội vàng quỳ xuống: “Tiêu đại nhân! Van cầu ngươi thương xót ta, thu lưu ta đi! Cha ta là một con bạc, mẹ ta lại vô năng, trong nhà ta còn có huynh đệ. Nãi nãi ta cả ngày nhìn ta không vừa mắt, nếu ta không làm Tinh quan được, sẽ bị nãi nãi ta bán đi!”
Tiêu Vân Chước đương nhiên biết tình huống của nàng ấy.
Tiêu Vân Chước nhìn nàng ấy, sau đó nghiêm túc nói: “Tuy ngươi không có duyên làm Tinh quan nhưng người rất thông minh, co được dãn được, cũng giỏi nhìn mặt mà nói chuyện. Ngươi có thể suy nghĩ thật kỹ về sở trường của mình. Vả lại, hôm nay ngươi ngay cả đao kiếm cũng không sợ, sao phải e ngại những tiểu nhân chỉ có thể bắt nạt yếu đuối kia? Tiết Kính, lát nữa ngươi phái hai người hộ tống Quan cô nương về nhà.”
Quan Thụy Nguyệt có chút khôn vặt, lời nói ra cũng không mấy dễ chịu.
Nhưng trên đời này có quá nhiều người cố gắng giãy dụa giống như nàng ấy. Nàng ấy có thể có lòng thoát ly khỏi kẽ hở đã là vô cùng khó có được, Tiêu Vân Chước cũng không ngại để nàng ấy mượn chút lực.
Quả nhiên, Tiêu Vân Chước vừa nói xong, trong ánh mắt tuyệt vọng của Quan Thụy Nguyệt lập tức lại lóe ra vài phần sinh cơ, vội vàng nói: “Đa tạ Tiêu đại nhân!”