Huyền Môn Thần Toán Bói Quẻ Quá Linh Toàn Kinh Thành Chấn Động
Chương 503
Trưởng công chúa thấy thế, lập tức gọi người ngăn cản.
Ngay lập tức, yến hội đang yên đang lành trở nên loạn cào cào, kêu vang ồn ào, cũng không biết nên giúp ai.
Di Thuận công chúa cũng kinh ngạc: “Cô mẫu! Đây là chuyện nhà Tiêu gia, nếu Tiêu cô nương đã không muốn nói nhiều thì không nên ép các nàng ở lại, chuyện này không thể nào nói tiếp được nữa đâu!”
“Có cái gì mà không thể nói được?! Tiêu phu nhân bị nữ nhi mình giày vò đến không ra hình người, bổn cung thân là trưởng công chúa, còn không thể làm chủ cho bà ấy được sao?! Ngươi tính tình mềm yếu không đứng lên nổi, cho nên sau khi hòa ly với Tống gia mới bị người ta chê cười!” Vinh Giang trưởng công chúa tức giận nói.
Bà ta nhắc tới Tống gia chính là muốn để cho Di Thuận công chúa nhớ tới thù hận giữa mình và Tiêu Vân Chước!
Nói giúp cho Tiêu Vân Chước? Nàng ta bị bệnh đến hồ đồ rồi sao?!
Tiêu Vân Chước này ngông cuồng tự đại, vừa rồi đã nhiều lần mạo phạm trưởng công chúa là bà ta. Hôm nay nếu để cho nàng bình yên vô sự mà chạy, vậy sau này người người đều biết trưởng công chúa rất dễ bắt nạt!
Hơn nữa, Tiêu Vân Chước đắc tội với Quản thị, sau lưng Quản thị là Nhị hoàng tử và Quý phi. Địa vị trưởng công chúa của bà ta hiện giờ đã không có gì đáng nói, nếu không tranh một chuyến, tương lai con cháu có tiền đồ gì?
Vừa lúc Khương thị cũng ở đây, mẫu thân ruột thịt này cũng muốn dạy bảo nữ nhi nhà mình nên mới đến trước mặt bà ta cầu xin, vậy cho dù bà ta có đánh c.h.ế.t nữ nhi bất hiếu như Tiêu Vân Chước thì đó cũng là bởi vì Khương thị, có liên quan gì với bà ta chứ?
Tùng Thúy đã động thủ.
Người mà trưởng công chúa phái ra bị nàng ấy đá ra xa.
Trưởng công chúa càng thêm tức giận, cũng muốn bắt Tiêu Vân Chước lại.
Đúng lúc này, ngoài cửa xuất hiện một bóng người cường tráng già nua.
“Làm gì vậy!”
Lục lão tướng quân tức giận rống lên một tiếng, trong nháy mắt, tràng diện an tĩnh lại.
Vinh Giang trưởng công chúa nhìn lão gia hỏa này, cũng có chút lo lắng, chỉ nói: “Mời lão tướng quân ngồi, đã để ngài chê cười rồi, thật sự là Khương thị có oan ức nên mới đến cầu bổn cung, bổn cung không thể trơ mắt nhìn bà ấy bị nữ nhi mình bức tử được, chỉ có thể làm chủ cho bà ấy. Nhưng ai mà biết nha đầu Tiêu gia kia lại không bằng lòng bị dạy bảo, lại gọi người đánh, thực sự là…cả thiên hạ này tìm không ra nữ nhi nào bất hiếu như vậy...”
Lục lão tướng quân liếc qua hướng Tiêu Vân Chước.
Thấy Tiêu Vân Chước không bị thương chút nào, cũng thở phào nhẹ nhõm.
Bệ hạ đã nói riêng với ông ấy, bảo ông ấy bảo vệ tiểu nha đầu này cho tốt.
Còn có tiểu tử Tiêu Văn Việt nhẫn tâm kia nữa, trước khi đi theo Nhan Vô Giác đến quân doanh cũng bảo ông ấy hỗ trợ chăm sóc trong nhà, chủ yếu là nói Tiêu Vân Chước...
Đều đã bảo ông ấy chiếu cố thì cũng không thể nói rõ.
“Ngươi... Ngươi qua đây cho lão phu.” Lục lão tướng quân chỉ Tiêu Vân Chước.
Tiêu Vân Chước cũng cho ông ấy chút mặt mũi, bình tĩnh đi đến trước mặt ông ấy: “Lão tướng quân mạnh khỏe.”
“Ta mạnh khỏe? Ngươi xem bộ xương già này của lão phu còn có thể khỏe được sao...” Lục lão tướng quân lẩm bẩm một tiếng: “Chuyện lớn đến thế nào mà phải đánh nhau chứ... Tốt xấu gì cũng là công chúa hoàng gia, không phải nên cho chút mặt mũi sao...”
“Lão tướng quân xác định muốn cháu cho trưởng công chúa mặt mũi sao?” Tiêu Vân Chước cười nhạo một tiếng: “Vậy được rồi, hiện tại cháu sẽ quỳ nhận lấy cái chết…”
“Cũng không phải ý kia.” Lục lão tướng quân vội vàng nói một câu, “Tiểu nha đầu ngươi tính khí quá lớn, khó trách tiểu tử kia nghe lời ngươi như vậy... Quả thật là người bướng thì chỉ có thể do người bướng tới trị…”
Tiêu Vân Chước nhìn ông ấy với ánh mắt khó hiểu.
Nói nhảm cái gì thế chứ...
“Ai tới nói cho Tam vương gia cùng với bổn tướng quân biết chuyện gì xảy ra?” Lục lão tướng quân kéo Tiêu Vân Chước ra sau lưng mình, sau đó mới mở miệng hỏi.
La Phi Nguyệt vừa nhìn, lập tức đứng dậy, vội vàng nói một thôi một hồi.
Lục lão tướng quân nghe xong cũng cảm thấy tức giận.
Nhìn Khương thị: “Ngươi vứt bỏ khuê nữ mà còn có mặt mũi tới đây khóc à? Cũng khó trách khuê nữ ngươi nói ngươi có bệnh, nếu không có bệnh cũng sẽ không giày vò thành như vậy...”
“Nếu là có bệnh, vậy còn đợi ở đây làm gì? Không phải nên mang về nuôi sao? Khuê nữ ruột thịt Tiêu gia ở chỗ này, lời của nàng nói không tính, lại nghe người ngoài là sao? May mà không cho các ngươi đi đánh giặc, tiên phong đứng đắn không dùng, lại để phường giá áo túi cơm g.i.ế.c về phía trước, đạo lý ở đâu ra?” Lục lão tướng quân nói xong, mới nhớ tới bên cạnh còn có Tam vương gia, sau đó lại bồi thêm một câu: “Ngài nói đúng không, Xương Vương điện hạ?”
Ngay lập tức, yến hội đang yên đang lành trở nên loạn cào cào, kêu vang ồn ào, cũng không biết nên giúp ai.
Di Thuận công chúa cũng kinh ngạc: “Cô mẫu! Đây là chuyện nhà Tiêu gia, nếu Tiêu cô nương đã không muốn nói nhiều thì không nên ép các nàng ở lại, chuyện này không thể nào nói tiếp được nữa đâu!”
“Có cái gì mà không thể nói được?! Tiêu phu nhân bị nữ nhi mình giày vò đến không ra hình người, bổn cung thân là trưởng công chúa, còn không thể làm chủ cho bà ấy được sao?! Ngươi tính tình mềm yếu không đứng lên nổi, cho nên sau khi hòa ly với Tống gia mới bị người ta chê cười!” Vinh Giang trưởng công chúa tức giận nói.
Bà ta nhắc tới Tống gia chính là muốn để cho Di Thuận công chúa nhớ tới thù hận giữa mình và Tiêu Vân Chước!
Nói giúp cho Tiêu Vân Chước? Nàng ta bị bệnh đến hồ đồ rồi sao?!
Tiêu Vân Chước này ngông cuồng tự đại, vừa rồi đã nhiều lần mạo phạm trưởng công chúa là bà ta. Hôm nay nếu để cho nàng bình yên vô sự mà chạy, vậy sau này người người đều biết trưởng công chúa rất dễ bắt nạt!
Hơn nữa, Tiêu Vân Chước đắc tội với Quản thị, sau lưng Quản thị là Nhị hoàng tử và Quý phi. Địa vị trưởng công chúa của bà ta hiện giờ đã không có gì đáng nói, nếu không tranh một chuyến, tương lai con cháu có tiền đồ gì?
Vừa lúc Khương thị cũng ở đây, mẫu thân ruột thịt này cũng muốn dạy bảo nữ nhi nhà mình nên mới đến trước mặt bà ta cầu xin, vậy cho dù bà ta có đánh c.h.ế.t nữ nhi bất hiếu như Tiêu Vân Chước thì đó cũng là bởi vì Khương thị, có liên quan gì với bà ta chứ?
Tùng Thúy đã động thủ.
Người mà trưởng công chúa phái ra bị nàng ấy đá ra xa.
Trưởng công chúa càng thêm tức giận, cũng muốn bắt Tiêu Vân Chước lại.
Đúng lúc này, ngoài cửa xuất hiện một bóng người cường tráng già nua.
“Làm gì vậy!”
Lục lão tướng quân tức giận rống lên một tiếng, trong nháy mắt, tràng diện an tĩnh lại.
Vinh Giang trưởng công chúa nhìn lão gia hỏa này, cũng có chút lo lắng, chỉ nói: “Mời lão tướng quân ngồi, đã để ngài chê cười rồi, thật sự là Khương thị có oan ức nên mới đến cầu bổn cung, bổn cung không thể trơ mắt nhìn bà ấy bị nữ nhi mình bức tử được, chỉ có thể làm chủ cho bà ấy. Nhưng ai mà biết nha đầu Tiêu gia kia lại không bằng lòng bị dạy bảo, lại gọi người đánh, thực sự là…cả thiên hạ này tìm không ra nữ nhi nào bất hiếu như vậy...”
Lục lão tướng quân liếc qua hướng Tiêu Vân Chước.
Thấy Tiêu Vân Chước không bị thương chút nào, cũng thở phào nhẹ nhõm.
Bệ hạ đã nói riêng với ông ấy, bảo ông ấy bảo vệ tiểu nha đầu này cho tốt.
Còn có tiểu tử Tiêu Văn Việt nhẫn tâm kia nữa, trước khi đi theo Nhan Vô Giác đến quân doanh cũng bảo ông ấy hỗ trợ chăm sóc trong nhà, chủ yếu là nói Tiêu Vân Chước...
Đều đã bảo ông ấy chiếu cố thì cũng không thể nói rõ.
“Ngươi... Ngươi qua đây cho lão phu.” Lục lão tướng quân chỉ Tiêu Vân Chước.
Tiêu Vân Chước cũng cho ông ấy chút mặt mũi, bình tĩnh đi đến trước mặt ông ấy: “Lão tướng quân mạnh khỏe.”
“Ta mạnh khỏe? Ngươi xem bộ xương già này của lão phu còn có thể khỏe được sao...” Lục lão tướng quân lẩm bẩm một tiếng: “Chuyện lớn đến thế nào mà phải đánh nhau chứ... Tốt xấu gì cũng là công chúa hoàng gia, không phải nên cho chút mặt mũi sao...”
“Lão tướng quân xác định muốn cháu cho trưởng công chúa mặt mũi sao?” Tiêu Vân Chước cười nhạo một tiếng: “Vậy được rồi, hiện tại cháu sẽ quỳ nhận lấy cái chết…”
“Cũng không phải ý kia.” Lục lão tướng quân vội vàng nói một câu, “Tiểu nha đầu ngươi tính khí quá lớn, khó trách tiểu tử kia nghe lời ngươi như vậy... Quả thật là người bướng thì chỉ có thể do người bướng tới trị…”
Tiêu Vân Chước nhìn ông ấy với ánh mắt khó hiểu.
Nói nhảm cái gì thế chứ...
“Ai tới nói cho Tam vương gia cùng với bổn tướng quân biết chuyện gì xảy ra?” Lục lão tướng quân kéo Tiêu Vân Chước ra sau lưng mình, sau đó mới mở miệng hỏi.
La Phi Nguyệt vừa nhìn, lập tức đứng dậy, vội vàng nói một thôi một hồi.
Lục lão tướng quân nghe xong cũng cảm thấy tức giận.
Nhìn Khương thị: “Ngươi vứt bỏ khuê nữ mà còn có mặt mũi tới đây khóc à? Cũng khó trách khuê nữ ngươi nói ngươi có bệnh, nếu không có bệnh cũng sẽ không giày vò thành như vậy...”
“Nếu là có bệnh, vậy còn đợi ở đây làm gì? Không phải nên mang về nuôi sao? Khuê nữ ruột thịt Tiêu gia ở chỗ này, lời của nàng nói không tính, lại nghe người ngoài là sao? May mà không cho các ngươi đi đánh giặc, tiên phong đứng đắn không dùng, lại để phường giá áo túi cơm g.i.ế.c về phía trước, đạo lý ở đâu ra?” Lục lão tướng quân nói xong, mới nhớ tới bên cạnh còn có Tam vương gia, sau đó lại bồi thêm một câu: “Ngài nói đúng không, Xương Vương điện hạ?”