Huyền Môn Thần Toán Bói Quẻ Quá Linh Toàn Kinh Thành Chấn Động
Chương 490
La Phi Nguyệt sớm đã muốn mở miệng.
Mâu thuẫn giữa La gia và Quản gia sau khi tra rõ sự thật về Quản Trân Nhi cũng đã không còn có thể hòa giải được nữa.
Cho nên La Phi Nguyệt cũng không cần cho đối phương mặt mũi, lại nói: “Nữ nhi của bà lòng dạ độc ác lại còn phạm tội, bà không tự trách mình dạy dỗ nữ nhi không tốt, lại đi trách ngược Tiêu cô nương tra ra được sự thật, đây là đạo lý gì? Ta thấy Quản gia các ngươi chỉ biết ức hiếp kẻ yếu kinh sợ kẻ mạnh. Nếu như trong lòng thật sự có oán hận, sao không đi trách nha môn, trách bệ hạ đi? Chuyện này bệ hạ cũng biết mà, Quản phu nhân, bây giờ bà ức hiếp Tiêu cô nương như thế, chẳng lẽ trong lòng bà bất mãn với phán quyết của bệ hạ ư?”
Quản phu nhân mặt mũi âm trầm nhìn La Phi Nguyệt.
“Được rồi, đừng có tranh cãi nữa.” Vinh Giang trưởng công chúa lập tức nói.
“Tiêu cô nương, ngươi là vãn bối, lời nói của ngươi quả thật không đúng, ngươi xin lỗi Quản phu nhân trước rồi về chỗ ngồi đi.” Vinh Giang trưởng công chúa ba phải nói.
Tuổi tác bà ta và Quản phu nhân cũng gần ngang nhau, đã có cháu rồi, mà Tiêu Vân Chước chẳng qua chỉ là một tiểu nha đầu mười mấy tuổi.
Bây giờ hai người xảy ra mâu thuẫn, đương nhiên bà ta phải bảo vệ người lớn, không thể để Quản phu nhân mất mặt trước những tiểu bối này được.
Tiêu Vân Chước nghe vậy cũng không tức giận.
Thậm chí còn thoải mái nhìn Vinh Giang trưởng công chúa: “Không phải vừa nãy ta đã nói xin lỗi rồi sao?”
Nói cái giọng quái gở đó mà cũng gọi là xin lỗi à?!
Sắc mặt mo của Vinh Giang trưởng công chúa cũng sa sầm xuống: “Tiêu gia nha đầu! Ngay cả lời của bản cung mà ngươi cũng không nghe sao? Phụ thân huynh trưởng nhà ngươi đang làm việc cho bệ hạ, ngươi ở kinh thành cũng phải cẩn thận một chút, cẩn thận làm người mới được, sao có thể gây chuyện khắp nơi? Bản cung vốn không muốn phạt ngươi nhưng ta thấy ngươi thật sự ngoan cố không chịu thay đổi, dạy mãi không sửa, quả thực thiếu giáo dưỡng mà!”
Lời vừa nói ra, La Phi Nguyệt liền sửng sốt.
“Nếu trưởng công chúa muốn phạt Tiêu cô nương thì cũng phạt ta luôn đi, Tiêu cô nương có đại ân với ta, ta nguyện chịu phạt thay nàng.” La Phi Nguyệt lập tức nói.
Tiêu Vân Chước cau mày, tuy biết hôm nay là thời điểm khó khăn, nhưng nhìn thấy mấy thứ phiền toái này, nàng cũng không khỏi cảm thấy khó chịu.
“Nếu trưởng công chúa muốn phạt ta thì ta cũng sẽ nguyện chấp nhận.” Tiêu Vân Chước cũng vô cùng dứt khoát: “Có điều…chỉ sợ công chúa phạt không thành, lại bị mất mặt.”
Lúc đi ra ngoài nàng đã tính thử, tuy rằng quẻ xấu nhưng thân thể da tóc đều không bị tổn hại gì.
Bản đồ thiên tượng nàng đã đưa ra, không có lý nào lại gặp phải chuyện phiền phức như thế này mà lại bắt nàng phải tự mình xông pha chiến đấu chứ?
“Bản cung muốn trừng phạt ngươi, có thể có gì mà phạt không thành!?” Vinh Giang trưởng công chúa vốn chỉ muốn Tiêu Vân Chước đàng hoàng cúi đầu, lại không ngờ rằng người này lại buông lời quái gở, không biết tiến lùi, trong lòng hết sức tức giận, lập tức nói: “Người tới, mời Tiêu cô nương ra ngoài quỳ nửa canh giờ.”
Vừa dứt lời, mấy ma ma của Vinh Giang trưởng công chúa lập tức tiến tới.
Nhưng mà còn chưa kịp động thủ thì giọng nói của Tam vương gia đã vang lên: “Sao cô mẫu lại tức giận thế?”
“…” Vinh Giang trưởng công chúa nhíu mày, cũng không ngờ hài tử này lại đến đúng lúc như vậy.
Sau khi Tam vương gia tới, hắn liếc nhìn Tiêu Vân Chước đang đứng ở giữa, khẽ kinh ngạc, sau đó khách khí chắp tay với Tiêu Vân Chước: “Tiêu sư phụ, đã lâu rồi chúng ta không gặp nhỉ. Trước đó khi ngươi đi Tần gia sao không gọi ta đi với? Không phải ngươi đã nói sau này chúng ta sẽ cùng nhau phá án sao?”
Thực sự không coi hắn là người một nhà rồi!
Vừa nghĩ tới Tiêu Vân Chước lần này lại náo ra bản án lớn như vậy, trong lòng hắn ghen tị đến bốc mùi chua!
Sắc mặt Tiêu Vân Chước vẫn bình tĩnh: “Không dám.”
“Không dám? Ngươi?” Tam vương gia sửng sốt một chút, sau đó nhìn thấy bộ dáng khách khí này, đột nhiên ý thức được có thể đã xảy ra chuyện gì: “Lời này bắt đầu từ đâu?”
La Phi Nguyệt tận dụng mọi cơ hội: “Tiêu đại sư và Tam vương gia đều là người lòng mang thiện ý, chỉ là sợ có mấy người hiểu lầm…”
Vinh Giang trưởng công chúa trừng mắt nhìn La Phi Nguyệt.
Nhưng La Phi Nguyệt cũng không sợ.
Tuy rằng Vinh Giang trưởng công chúa là tỷ tỷ của bệ hạ nhưng cũng không phải là ruột thịt cùng mẹ sinh ra, cũng không được bệ hạ coi trọng, chẳng qua chỉ là lớn tuổi, có thân phận địa vị ở đó nên hoàng hậu mới mời bà ta ra mặt tìm ứng cử viên cho đại công chúa mà thôi.
Mâu thuẫn giữa La gia và Quản gia sau khi tra rõ sự thật về Quản Trân Nhi cũng đã không còn có thể hòa giải được nữa.
Cho nên La Phi Nguyệt cũng không cần cho đối phương mặt mũi, lại nói: “Nữ nhi của bà lòng dạ độc ác lại còn phạm tội, bà không tự trách mình dạy dỗ nữ nhi không tốt, lại đi trách ngược Tiêu cô nương tra ra được sự thật, đây là đạo lý gì? Ta thấy Quản gia các ngươi chỉ biết ức hiếp kẻ yếu kinh sợ kẻ mạnh. Nếu như trong lòng thật sự có oán hận, sao không đi trách nha môn, trách bệ hạ đi? Chuyện này bệ hạ cũng biết mà, Quản phu nhân, bây giờ bà ức hiếp Tiêu cô nương như thế, chẳng lẽ trong lòng bà bất mãn với phán quyết của bệ hạ ư?”
Quản phu nhân mặt mũi âm trầm nhìn La Phi Nguyệt.
“Được rồi, đừng có tranh cãi nữa.” Vinh Giang trưởng công chúa lập tức nói.
“Tiêu cô nương, ngươi là vãn bối, lời nói của ngươi quả thật không đúng, ngươi xin lỗi Quản phu nhân trước rồi về chỗ ngồi đi.” Vinh Giang trưởng công chúa ba phải nói.
Tuổi tác bà ta và Quản phu nhân cũng gần ngang nhau, đã có cháu rồi, mà Tiêu Vân Chước chẳng qua chỉ là một tiểu nha đầu mười mấy tuổi.
Bây giờ hai người xảy ra mâu thuẫn, đương nhiên bà ta phải bảo vệ người lớn, không thể để Quản phu nhân mất mặt trước những tiểu bối này được.
Tiêu Vân Chước nghe vậy cũng không tức giận.
Thậm chí còn thoải mái nhìn Vinh Giang trưởng công chúa: “Không phải vừa nãy ta đã nói xin lỗi rồi sao?”
Nói cái giọng quái gở đó mà cũng gọi là xin lỗi à?!
Sắc mặt mo của Vinh Giang trưởng công chúa cũng sa sầm xuống: “Tiêu gia nha đầu! Ngay cả lời của bản cung mà ngươi cũng không nghe sao? Phụ thân huynh trưởng nhà ngươi đang làm việc cho bệ hạ, ngươi ở kinh thành cũng phải cẩn thận một chút, cẩn thận làm người mới được, sao có thể gây chuyện khắp nơi? Bản cung vốn không muốn phạt ngươi nhưng ta thấy ngươi thật sự ngoan cố không chịu thay đổi, dạy mãi không sửa, quả thực thiếu giáo dưỡng mà!”
Lời vừa nói ra, La Phi Nguyệt liền sửng sốt.
“Nếu trưởng công chúa muốn phạt Tiêu cô nương thì cũng phạt ta luôn đi, Tiêu cô nương có đại ân với ta, ta nguyện chịu phạt thay nàng.” La Phi Nguyệt lập tức nói.
Tiêu Vân Chước cau mày, tuy biết hôm nay là thời điểm khó khăn, nhưng nhìn thấy mấy thứ phiền toái này, nàng cũng không khỏi cảm thấy khó chịu.
“Nếu trưởng công chúa muốn phạt ta thì ta cũng sẽ nguyện chấp nhận.” Tiêu Vân Chước cũng vô cùng dứt khoát: “Có điều…chỉ sợ công chúa phạt không thành, lại bị mất mặt.”
Lúc đi ra ngoài nàng đã tính thử, tuy rằng quẻ xấu nhưng thân thể da tóc đều không bị tổn hại gì.
Bản đồ thiên tượng nàng đã đưa ra, không có lý nào lại gặp phải chuyện phiền phức như thế này mà lại bắt nàng phải tự mình xông pha chiến đấu chứ?
“Bản cung muốn trừng phạt ngươi, có thể có gì mà phạt không thành!?” Vinh Giang trưởng công chúa vốn chỉ muốn Tiêu Vân Chước đàng hoàng cúi đầu, lại không ngờ rằng người này lại buông lời quái gở, không biết tiến lùi, trong lòng hết sức tức giận, lập tức nói: “Người tới, mời Tiêu cô nương ra ngoài quỳ nửa canh giờ.”
Vừa dứt lời, mấy ma ma của Vinh Giang trưởng công chúa lập tức tiến tới.
Nhưng mà còn chưa kịp động thủ thì giọng nói của Tam vương gia đã vang lên: “Sao cô mẫu lại tức giận thế?”
“…” Vinh Giang trưởng công chúa nhíu mày, cũng không ngờ hài tử này lại đến đúng lúc như vậy.
Sau khi Tam vương gia tới, hắn liếc nhìn Tiêu Vân Chước đang đứng ở giữa, khẽ kinh ngạc, sau đó khách khí chắp tay với Tiêu Vân Chước: “Tiêu sư phụ, đã lâu rồi chúng ta không gặp nhỉ. Trước đó khi ngươi đi Tần gia sao không gọi ta đi với? Không phải ngươi đã nói sau này chúng ta sẽ cùng nhau phá án sao?”
Thực sự không coi hắn là người một nhà rồi!
Vừa nghĩ tới Tiêu Vân Chước lần này lại náo ra bản án lớn như vậy, trong lòng hắn ghen tị đến bốc mùi chua!
Sắc mặt Tiêu Vân Chước vẫn bình tĩnh: “Không dám.”
“Không dám? Ngươi?” Tam vương gia sửng sốt một chút, sau đó nhìn thấy bộ dáng khách khí này, đột nhiên ý thức được có thể đã xảy ra chuyện gì: “Lời này bắt đầu từ đâu?”
La Phi Nguyệt tận dụng mọi cơ hội: “Tiêu đại sư và Tam vương gia đều là người lòng mang thiện ý, chỉ là sợ có mấy người hiểu lầm…”
Vinh Giang trưởng công chúa trừng mắt nhìn La Phi Nguyệt.
Nhưng La Phi Nguyệt cũng không sợ.
Tuy rằng Vinh Giang trưởng công chúa là tỷ tỷ của bệ hạ nhưng cũng không phải là ruột thịt cùng mẹ sinh ra, cũng không được bệ hạ coi trọng, chẳng qua chỉ là lớn tuổi, có thân phận địa vị ở đó nên hoàng hậu mới mời bà ta ra mặt tìm ứng cử viên cho đại công chúa mà thôi.