Huyền Môn Thần Toán Bói Quẻ Quá Linh Toàn Kinh Thành Chấn Động
Chương 428
Tiêu Văn Việt chỉ cảm thấy mình như ngừng thở.
Một con quỷ trong đó lại tới gần hơn một chút, gần như dán mặt tới nhìn thẳng vào hắn. Cảm giác ngột ngạt ập đến gần như khiến hắn sụp đổ. Chờ hắn kịp phản ứng, hoảng sợ liên tiếp lùi về phía sau mấy bước, cuối cùng “rầm” một tiếng ngã nhào trên mặt đất!
Tiêu Vân Chước lập tức chạy tới nói: “Nhị ca, huynh xem đi, ta đã nói là có quỷ mà.”
“Quỷ ở trong phòng này cả ta đều là quỷ tốt cả, cho dù là khi còn sống hay là sau khi chết đều chưa từng làm hại ai. Chẳng qua lát nữa ta sẽ dẫn huynh ra ngoài xem thử.”
“Mới đây trên con phố này có một lão thái thái vừa mới chết. Mà lão thái thái kia xấu tính cực kỳ, khi còn sống cũng là người thất đức, không những thích lợi dụng mà còn lại hay nói xấu người khác. Lúc bà ta còn sống đã từng tung tin đồn nhảm nói rằng cô nương nhà hàng xóm không còn trong sạch, làm hại nữ nhi nhà người ta phải nhảy giếng tự sát. Khi còn sống bà ta giấu diếm rất kỹ, không có ai biết là do bà ta gây ra. Nhưng trước khi bà ta chết, bệnh nặng nằm trên giường, bệnh tật kéo dài, nhi nữ bất hiếu khiến bà ta sinh lòng oán hận không chịu đầu thai, còn muốn tra tấn nhi tử và con dâu để bọn họ phải chịu bất hạnh…Nhưng bây giờ, cô nương bị bà ta hại chết năm đó cũng tìm đến. Tiểu cô nương kia oán khí nhiều hơn so với bà ta, bây giờ cả ngày ức hiếp bà ta để báo thù, làm cho bà ta mỗi ngày kêu trời không thấu…”
Tiêu Vân Chước lại lảm nhảm tìm ví dụ cho Tiêu Văn Việt.
Cảnh tượng này hệt như lúc trước khi ở trong lao ngục.
Điểm khác biệt duy nhất chính là khi đó Tiêu Văn Việt vẫn có thể nghe thấy tiếng nàng nói chuyện, nhưng giờ khắc này…
Đầu óc hắn ong ong.
Tiêu Vân Chước nói gì hắn căn bản không thể nghe rõ, chỉ nhìn thấy mấy quỷ hồn kia đúng là đang bay ra khỏi phòng. Hắn hốt hoảng liên tục bò về phía sau mấy bước: “Quỷ! Có quỷ…”
“Đúng thế, có quỷ.” Tiêu Vân Chước gật đầu, đưa tay vẫy trước mặt nhị ca: “Nhị ca sợ rồi sao? Vậy sau này nhất định huynh phải làm người tốt đấy. Nếu không khi huynh chết rồi sẽ biến thành tiểu tùy tùng ở trong quỷ giới.”
Tiêu Văn Việt ngập ngừng quay đầu lại.
Giờ phút này ánh mắt muội muội trong suốt, trên mặt mỉm cười.
Hắn không biết làm sao nàng vẫn có thể cười được…
Hắn mở to hai mắt, nhất thời khó có thể chấp nhận được chuyện này. Tuy nhiên, nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Tiêu Vân Chước, giờ khắc này, vẻ kinh hoàng sợ hãi và tôn nghiêm đứng ở hai phía đối lập nhau, khiến nét mặt hắn hoàn toàn không thể khống chế.
Hai tay không tự chủ siết thành nắm đấm, muốn khống chế cơ thể đang run rẩy của mình.
Hắn muốn giữ lại chút mặt mũi trước mặt muội muội mình, cho nên hắn không chạy, cũng cố gắng không hét lên.
Nhưng số lượng quỷ hồn quá nhiều, từng con một…nhìn thấy mà giật mình, triệt để đánh gãy nhận thức của hắn, khiến cho từng mảnh máu thịt trong lòng hắn đều đang gào thét.
“Quỷ…Thật sự có quỷ sao?” Da đầu hắn tê dại: “Không phải là ảo giác sao?”
“Không phải ảo giác.” Tiêu Vân Chước tập tức gật đầu: “Nhị ca, trong tình huống bình thường thì không thể tùy tiện để cho người sống thấy quỷ đâu, sẽ mang tới ảnh hưởng không tốt. Bình thường người có thể nhìn thấy quỷ thì hoặc là do sức mạnh của quỷ kia quá lớn, hoặc là khí tức cơ thể hỗn loạn, hoặc số mệnh đã xuống chạm đấy, chỉ có như vậy mới có thể mơ hồ nhìn thấy một ít bóng dáng khi đang hốt hoảng thôi, nhưng cũng không thực sự rõ ràng…Nhưng vì để cho huynh nhìn thấy một vài thứ mới mẻ, ta đã đem mấy thứ tốt do mình đặc chế cho huynh, sau khi quay về huynh trả một ít tiền cho ta được không?”
“…” Tiêu Văn Việt nuốt khan: “Lúc này…mà muội còn nói chuyện tiền bạc với ta nữa à?”
“Vậy thì nói chuyện gì?” Tiêu Vân Chước suy nghĩ một chút, hai mắt sáng lên: “Không nói chuyện tiền cũng được! Chúng ta nói về quỷ đi! Tần cô nương vừa nói chuyện với ta lúc nãy đang ở trong tấm bảng gỗ này. Nhị ca, về sau khi ta hành hiệp trượng nghĩa, nhất định phải dẫn huynh theo, lúc rảnh rỗi huynh cũng có thể tích đức, huynh có đồng ý không?”
“…” Hoàn toàn không cần!
Mấy thứ quỷ quái này…khiến hắn hận không thể móc mắt ra!
Một con quỷ trong đó lại tới gần hơn một chút, gần như dán mặt tới nhìn thẳng vào hắn. Cảm giác ngột ngạt ập đến gần như khiến hắn sụp đổ. Chờ hắn kịp phản ứng, hoảng sợ liên tiếp lùi về phía sau mấy bước, cuối cùng “rầm” một tiếng ngã nhào trên mặt đất!
Tiêu Vân Chước lập tức chạy tới nói: “Nhị ca, huynh xem đi, ta đã nói là có quỷ mà.”
“Quỷ ở trong phòng này cả ta đều là quỷ tốt cả, cho dù là khi còn sống hay là sau khi chết đều chưa từng làm hại ai. Chẳng qua lát nữa ta sẽ dẫn huynh ra ngoài xem thử.”
“Mới đây trên con phố này có một lão thái thái vừa mới chết. Mà lão thái thái kia xấu tính cực kỳ, khi còn sống cũng là người thất đức, không những thích lợi dụng mà còn lại hay nói xấu người khác. Lúc bà ta còn sống đã từng tung tin đồn nhảm nói rằng cô nương nhà hàng xóm không còn trong sạch, làm hại nữ nhi nhà người ta phải nhảy giếng tự sát. Khi còn sống bà ta giấu diếm rất kỹ, không có ai biết là do bà ta gây ra. Nhưng trước khi bà ta chết, bệnh nặng nằm trên giường, bệnh tật kéo dài, nhi nữ bất hiếu khiến bà ta sinh lòng oán hận không chịu đầu thai, còn muốn tra tấn nhi tử và con dâu để bọn họ phải chịu bất hạnh…Nhưng bây giờ, cô nương bị bà ta hại chết năm đó cũng tìm đến. Tiểu cô nương kia oán khí nhiều hơn so với bà ta, bây giờ cả ngày ức hiếp bà ta để báo thù, làm cho bà ta mỗi ngày kêu trời không thấu…”
Tiêu Vân Chước lại lảm nhảm tìm ví dụ cho Tiêu Văn Việt.
Cảnh tượng này hệt như lúc trước khi ở trong lao ngục.
Điểm khác biệt duy nhất chính là khi đó Tiêu Văn Việt vẫn có thể nghe thấy tiếng nàng nói chuyện, nhưng giờ khắc này…
Đầu óc hắn ong ong.
Tiêu Vân Chước nói gì hắn căn bản không thể nghe rõ, chỉ nhìn thấy mấy quỷ hồn kia đúng là đang bay ra khỏi phòng. Hắn hốt hoảng liên tục bò về phía sau mấy bước: “Quỷ! Có quỷ…”
“Đúng thế, có quỷ.” Tiêu Vân Chước gật đầu, đưa tay vẫy trước mặt nhị ca: “Nhị ca sợ rồi sao? Vậy sau này nhất định huynh phải làm người tốt đấy. Nếu không khi huynh chết rồi sẽ biến thành tiểu tùy tùng ở trong quỷ giới.”
Tiêu Văn Việt ngập ngừng quay đầu lại.
Giờ phút này ánh mắt muội muội trong suốt, trên mặt mỉm cười.
Hắn không biết làm sao nàng vẫn có thể cười được…
Hắn mở to hai mắt, nhất thời khó có thể chấp nhận được chuyện này. Tuy nhiên, nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Tiêu Vân Chước, giờ khắc này, vẻ kinh hoàng sợ hãi và tôn nghiêm đứng ở hai phía đối lập nhau, khiến nét mặt hắn hoàn toàn không thể khống chế.
Hai tay không tự chủ siết thành nắm đấm, muốn khống chế cơ thể đang run rẩy của mình.
Hắn muốn giữ lại chút mặt mũi trước mặt muội muội mình, cho nên hắn không chạy, cũng cố gắng không hét lên.
Nhưng số lượng quỷ hồn quá nhiều, từng con một…nhìn thấy mà giật mình, triệt để đánh gãy nhận thức của hắn, khiến cho từng mảnh máu thịt trong lòng hắn đều đang gào thét.
“Quỷ…Thật sự có quỷ sao?” Da đầu hắn tê dại: “Không phải là ảo giác sao?”
“Không phải ảo giác.” Tiêu Vân Chước tập tức gật đầu: “Nhị ca, trong tình huống bình thường thì không thể tùy tiện để cho người sống thấy quỷ đâu, sẽ mang tới ảnh hưởng không tốt. Bình thường người có thể nhìn thấy quỷ thì hoặc là do sức mạnh của quỷ kia quá lớn, hoặc là khí tức cơ thể hỗn loạn, hoặc số mệnh đã xuống chạm đấy, chỉ có như vậy mới có thể mơ hồ nhìn thấy một ít bóng dáng khi đang hốt hoảng thôi, nhưng cũng không thực sự rõ ràng…Nhưng vì để cho huynh nhìn thấy một vài thứ mới mẻ, ta đã đem mấy thứ tốt do mình đặc chế cho huynh, sau khi quay về huynh trả một ít tiền cho ta được không?”
“…” Tiêu Văn Việt nuốt khan: “Lúc này…mà muội còn nói chuyện tiền bạc với ta nữa à?”
“Vậy thì nói chuyện gì?” Tiêu Vân Chước suy nghĩ một chút, hai mắt sáng lên: “Không nói chuyện tiền cũng được! Chúng ta nói về quỷ đi! Tần cô nương vừa nói chuyện với ta lúc nãy đang ở trong tấm bảng gỗ này. Nhị ca, về sau khi ta hành hiệp trượng nghĩa, nhất định phải dẫn huynh theo, lúc rảnh rỗi huynh cũng có thể tích đức, huynh có đồng ý không?”
“…” Hoàn toàn không cần!
Mấy thứ quỷ quái này…khiến hắn hận không thể móc mắt ra!