Huyền Môn Thần Toán Bói Quẻ Quá Linh Toàn Kinh Thành Chấn Động
Chương 426
Vẻ mặt Tiêu Vân Chước rất tự nhiên, không hề giống như đang giả vờ. Sau khi nói xong thậm chí còn đi sang cửa đối diện lấy ra một tấm bảng gỗ, như thể quỷ hồn kia đang bám vào trên tấm bảng gỗ vậy.
“Bây giờ vẫn còn sớm, không bằng…muội đi cùng ta tới Tế Hòa Đường xem bệnh nhé?” Tiêu Văn Việt nói với vẻ mặt phức tạp: “Tiện thể chữa cái bệnh này cho muội luôn, đang giữa ban ngày ban mặt mà cứ nói mê sảng như thế, cũng may ta to gan nên có thể không cần để tâm, nhưng nếu có người yếu người già nào nghe thấy mấy lời này, bị muội hù chết thì nhà ta còn phải bồi thường bạc nữa đấy.”
Tiêu Vân Chước nhìn hắn: “Nhị ca, huynh có muốn tự mình xem không? Loại chuyện này ngươi tình ta nguyện là tốt nhất, huynh phải chuẩn bị tâm lý cho tốt, thân thể mới có thể chịu đựng được, đúng không?”
Tiêu Văn Việt cau mày, cảm thấy không vui.
Hắn cũng muốn biết được nguyên nhân tại sao Tiêu Vân Chước lại bị bệnh này.
“Muội bắt đầu nhìn thấy mấy thứ kia từ khi nào?” Tiêu Văn Việt không trả lời nàng mà hỏi ngược lại.
Hắn muốn biết ảo giác của nàng nghiêm trọng đến cỡ nào, liệu có thể chữa khỏi hay không.
“Chắc là vừa sinh ra đã có rồi, nhưng bởi vì tổ tông nhà chúng ta lợi hại nên khi còn bé ở nhà không bị lộ ra. Mà khi đó ta vẫn còn nhỏ, cho dù có nhìn thấy một vài quỷ hồn cũng không ý thức được bọn họ không giống bình thường. Về sau đến Vạn Cốt Pha, dưới sự kích thích, nhìn rõ cảnh tượng xung quanh hơn ta mới hiểu rõ sự khác biệt của đôi mắt của mình, từ đó về sau thì ngày ngày liền như thế.” Tiêu Vân Chước nghiêm túc trả lời.
Sắc mặt Tiêu Văn Việt cũng nghiêm túc hơn.
Một nơi như Vạn Cốt Pha, cho dù là ban ngày cũng âm trầm khủng bố. Mà nàng khi đó tuổi còn quá nhỏ, quá mức sợ hãi nên tâm trí liền xảy ra vấn đề…
“Muội phải biết rằng kinh thành này là ở dưới chân thiên tử, không phải là Vạn Cốt Pha vùng ngoại ô, muội rất an toàn, sẽ không có yêu ma quỷ quái nào xuất hiện cả… Có phải muội nên thử thư giãn một chút, cố gắng không suy nghĩ nhiều không?” Tiêu Vân Chước vô cùng phiền muộn, đã bị bệnh mười mấy năm rồi, sẽ không dễ chữa khỏi được!
“???” Tiêu Vân Chước hiểu rồi, hắn vẫn không tin!
Tiêu Vân Chước lấy ra mấy thứ mà nàng đã chuẩn bị sẵn từ tối hôm qua, bày ở trước mặt nhị ca.
Sắc mặt nàng nghiêm túc, lại lấy từ trong số đồ vật hộ thân của mình ra một hồ lô ngọc nho nhỏ, phía trên có khắc những biểu tượng kỳ quái, vừa nhìn đã biết thứ này đã có từ rất lâu, trịnh trọng đặt vào trong tay Tiêu Văn Việt: “Nhị ca, trước tiên huynh cất kỹ thứ này đi đã.”
“Là ý gì?” Tiêu Văn Việt không hiểu lắm.
“Ta sợ huynh quá sợ hãi, tâm thần bất ổn, đến lúc đó lại bị âm khí xâm nhập. Sức khỏe huynh không tốt, không chịu nổi mấy cái này. Hồ lô ngọc này là bảo bối của chúng ta, bất kỳ quỷ hồn hay âm khí nào cũng không dám đến gần huynh đâu, chẳng qua thứ này ta chỉ có thể tạm thời cho huynh mượn dùng thôi, nếu dùng xong rồi thì huynh nhớ phải trả lại cho ta…đừng quên đấy!” Tiêu Vân Chước nhìn hồ lô ngọc đầy luyến tiếc.
Bảo bối hữu dụng trong sư môn không nhiều, mà thứ vừa nhỏ vừa dễ mang theo đã ít nay lại càng ít hơn.
Với cái thể chất này của nàng chỉ hận không thể đem tất cả bảo bối treo lên người để bảo vệ mình. Nàng có thể lấy ra một cái, đó cũng là bởi vì suy nghĩ cho nhị ca trong đầu toàn ý đồ xấu này!
Hôm qua dám bán nhân duyên của đại ca, ngày mai tất dám bán bài vị tổ tông!
Nhất định nàng phải để cho nhị ca biết, người chết vẫn chưa hết, nợ khi còn sống, khi chết rồi vẫn phải trả!
Tiêu Văn Việt khó hiểu nhận lấy thứ kia, nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Tiêu Vân Chước, hắn cũng không dám từ chối.
Sợ làm nàng kích động.
Chỉ thấy Tiêu Vân Chước lại lấy ra một lá bùa, nhanh chóng đốt cháy thành tro rồi pha vào nước, đặt ở trước mặt Tiêu Văn Việt: “Nhị ca, uống đi.”
“…” Cái thứ bẩn thỉu này…
Thật muốn phát điên cùng với nàng sao?
Tiêu Văn Việt nhìn dáng vẻ này của nàng cũng không còn cảm giác được sự nghiêm túc và thần bí của nàng nữa, chỉ cảm thấy...muội muội vô dụng đáng thương này khiến cho trong lòng hắn cực kỳ không được thoải mái.
Hắn đã từng oán hận mẫu thân, nhưng sau khi đã quen rồi thì lại cho qua. Nhưng giờ khắc này, nhìn Tiêu Vân Chước bị làm cho phát điên, cảm giác oán hận trong lòng bất chợt lại trỗi dậy.
Tiêu Văn Việt thở hắt ra: “Được rồi.”
“Bây giờ vẫn còn sớm, không bằng…muội đi cùng ta tới Tế Hòa Đường xem bệnh nhé?” Tiêu Văn Việt nói với vẻ mặt phức tạp: “Tiện thể chữa cái bệnh này cho muội luôn, đang giữa ban ngày ban mặt mà cứ nói mê sảng như thế, cũng may ta to gan nên có thể không cần để tâm, nhưng nếu có người yếu người già nào nghe thấy mấy lời này, bị muội hù chết thì nhà ta còn phải bồi thường bạc nữa đấy.”
Tiêu Vân Chước nhìn hắn: “Nhị ca, huynh có muốn tự mình xem không? Loại chuyện này ngươi tình ta nguyện là tốt nhất, huynh phải chuẩn bị tâm lý cho tốt, thân thể mới có thể chịu đựng được, đúng không?”
Tiêu Văn Việt cau mày, cảm thấy không vui.
Hắn cũng muốn biết được nguyên nhân tại sao Tiêu Vân Chước lại bị bệnh này.
“Muội bắt đầu nhìn thấy mấy thứ kia từ khi nào?” Tiêu Văn Việt không trả lời nàng mà hỏi ngược lại.
Hắn muốn biết ảo giác của nàng nghiêm trọng đến cỡ nào, liệu có thể chữa khỏi hay không.
“Chắc là vừa sinh ra đã có rồi, nhưng bởi vì tổ tông nhà chúng ta lợi hại nên khi còn bé ở nhà không bị lộ ra. Mà khi đó ta vẫn còn nhỏ, cho dù có nhìn thấy một vài quỷ hồn cũng không ý thức được bọn họ không giống bình thường. Về sau đến Vạn Cốt Pha, dưới sự kích thích, nhìn rõ cảnh tượng xung quanh hơn ta mới hiểu rõ sự khác biệt của đôi mắt của mình, từ đó về sau thì ngày ngày liền như thế.” Tiêu Vân Chước nghiêm túc trả lời.
Sắc mặt Tiêu Văn Việt cũng nghiêm túc hơn.
Một nơi như Vạn Cốt Pha, cho dù là ban ngày cũng âm trầm khủng bố. Mà nàng khi đó tuổi còn quá nhỏ, quá mức sợ hãi nên tâm trí liền xảy ra vấn đề…
“Muội phải biết rằng kinh thành này là ở dưới chân thiên tử, không phải là Vạn Cốt Pha vùng ngoại ô, muội rất an toàn, sẽ không có yêu ma quỷ quái nào xuất hiện cả… Có phải muội nên thử thư giãn một chút, cố gắng không suy nghĩ nhiều không?” Tiêu Vân Chước vô cùng phiền muộn, đã bị bệnh mười mấy năm rồi, sẽ không dễ chữa khỏi được!
“???” Tiêu Vân Chước hiểu rồi, hắn vẫn không tin!
Tiêu Vân Chước lấy ra mấy thứ mà nàng đã chuẩn bị sẵn từ tối hôm qua, bày ở trước mặt nhị ca.
Sắc mặt nàng nghiêm túc, lại lấy từ trong số đồ vật hộ thân của mình ra một hồ lô ngọc nho nhỏ, phía trên có khắc những biểu tượng kỳ quái, vừa nhìn đã biết thứ này đã có từ rất lâu, trịnh trọng đặt vào trong tay Tiêu Văn Việt: “Nhị ca, trước tiên huynh cất kỹ thứ này đi đã.”
“Là ý gì?” Tiêu Văn Việt không hiểu lắm.
“Ta sợ huynh quá sợ hãi, tâm thần bất ổn, đến lúc đó lại bị âm khí xâm nhập. Sức khỏe huynh không tốt, không chịu nổi mấy cái này. Hồ lô ngọc này là bảo bối của chúng ta, bất kỳ quỷ hồn hay âm khí nào cũng không dám đến gần huynh đâu, chẳng qua thứ này ta chỉ có thể tạm thời cho huynh mượn dùng thôi, nếu dùng xong rồi thì huynh nhớ phải trả lại cho ta…đừng quên đấy!” Tiêu Vân Chước nhìn hồ lô ngọc đầy luyến tiếc.
Bảo bối hữu dụng trong sư môn không nhiều, mà thứ vừa nhỏ vừa dễ mang theo đã ít nay lại càng ít hơn.
Với cái thể chất này của nàng chỉ hận không thể đem tất cả bảo bối treo lên người để bảo vệ mình. Nàng có thể lấy ra một cái, đó cũng là bởi vì suy nghĩ cho nhị ca trong đầu toàn ý đồ xấu này!
Hôm qua dám bán nhân duyên của đại ca, ngày mai tất dám bán bài vị tổ tông!
Nhất định nàng phải để cho nhị ca biết, người chết vẫn chưa hết, nợ khi còn sống, khi chết rồi vẫn phải trả!
Tiêu Văn Việt khó hiểu nhận lấy thứ kia, nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Tiêu Vân Chước, hắn cũng không dám từ chối.
Sợ làm nàng kích động.
Chỉ thấy Tiêu Vân Chước lại lấy ra một lá bùa, nhanh chóng đốt cháy thành tro rồi pha vào nước, đặt ở trước mặt Tiêu Văn Việt: “Nhị ca, uống đi.”
“…” Cái thứ bẩn thỉu này…
Thật muốn phát điên cùng với nàng sao?
Tiêu Văn Việt nhìn dáng vẻ này của nàng cũng không còn cảm giác được sự nghiêm túc và thần bí của nàng nữa, chỉ cảm thấy...muội muội vô dụng đáng thương này khiến cho trong lòng hắn cực kỳ không được thoải mái.
Hắn đã từng oán hận mẫu thân, nhưng sau khi đã quen rồi thì lại cho qua. Nhưng giờ khắc này, nhìn Tiêu Vân Chước bị làm cho phát điên, cảm giác oán hận trong lòng bất chợt lại trỗi dậy.
Tiêu Văn Việt thở hắt ra: “Được rồi.”