Huyền Môn Thần Toán Bói Quẻ Quá Linh Toàn Kinh Thành Chấn Động
Chương 323
“Vãn bối có đọc sách, chỉ là sức khỏe không tốt nên không thể tham gia khoa khảo được, nhưng chỉ cần ngày thường chú ý đến sức khỏe nhiều hơn thì đọc sách cũng không có vấn đề gì. Hơn nữa, vãn bối cũng không hề vô dụng như ngài nói, cháu có trí nhớ tốt bẩm sinh, chỉ cần nhìn lướt qua hay gặp ai cũng có thể ghi nhớ trong lòng…” Tiêu Văn Việt hít sâu một hơi, với hắn mà nói, đây chính là một thay đổi trọng đại, cho nên hắn lại nói: “Mong lão tướng quân đồng ý.”
“…” Lục lão tướng quân cứ cảm thấy chuyện hôm nay cứ như đang nằm mơ.
Tiêu gia Nhị Lang không chỉ đến cầu xin ông ấy mà thậm chí còn muốn bái sư học nghệ?!
Lục lão tướng quân im lặng một lúc.
Mặt trời cũng chói chang thêm mấy phần.
“Làm sao ta biết được có phải ngươi chỉ nhất thời nổi hứng hay không?” Lục lão tướng quân nghiêm túc hơn mấy phần.
“Vậy thì phải làm sao để chứng minh?” Giọng Tiêu Văn Việt không lớn: “Trên thân cháu không có vật gì có thể lấy ra để bảo đảm, cháu chỉ có thể…”
Đột nhiên Tiêu Văn Việt rút một cây chủy thủ từ trong áo ra.
Hộ vệ bên người Lục lão tướng quân vừa thấy, vội vàng che ở trước mặt lão tướng quân.
Lão tướng quân khẽ tức giận: “Đều lui ra hết đi! Tên khốn kiếp Tiêu gia, ngươi…”
Là một võ giả, cho dù có lớn tuổi cũng sẽ không yếu ớt đến mức bị một con ma ốm như Tiêu Văn Việt làm cho bị thương, hai tên không có mắt nhìn này!
Nhất định người mà Tiêu Văn Việt muốn làm bị thương là chính hắn!
Lại thấy Tiêu Văn Việt xuống tay rất dứt khoát, trực tiếp chặt đứt một ngón tay trái của mình. Máu lập tức phun ra, Tiêu Văn Việt đau đến hít sâu một hơi.
“Vãn bối biết Nhan quân sư lánh đời, nhờ ngài giới thiệu cũng là làm ngài phải khó xử…Vãn bối không biết làm thế nào để chứng minh, cho nên… hôm nay lấy ra một ngón tay để chứng minh cho quyết tâm của mình. Nếu như cháu cô phụ chí hướng của mình hôm nay thì sẽ cắt đầu giao cho ngài, tuyệt không hối hận!” Tiêu Văn Việt nói xong liền “rầm” một tiếng ngã nhào xuống.
Hắn đã bao giờ bị chảy nhiều máu như vậy đâu!
“Ôi…” Lục lão tướng quân trực tiếp hét lên, gọi đám hộ vệ xung quanh: “Mau mau mau mau…Đưa người đi băng bó đi, đừng có để hắn chết! Nếu để hắn chết thì lão tử băm cả mấy tên phiền phức các ngươi!”
Trên người hai hộ vệ cũng có thuốc trị thương để phòng ngừa, vội vàng lấy ra dùng, sau đó lập tức khiêng người chạy.
Bộ xương già yếu của Lục lão tướng quân lúc này cũng có chút lực bất tòng tâm, trên khuôn mặt già nua hiện lên mấy phần lo lắng.
Ông ấy chỉ nói mấy câu thôi mà, chém ai thì chém cũng không thể chém con cháu của Tiêu gia được…
Mẹ kiếp, nếu thật sự chết trên tay ông ấy thì ông ấy cũng không còn mặt mũi nào đi tới trước mộ Tiêu lão ca dập đầu!
Tiêu Văn Việt đang đánh cược.
Hắn biết rõ lúc này mình có thể sử dụng được cái gì.
Ngoại trừ họ “Tiêu” ra, hắn căn bản không có cơ hội giành phần thắng nào khác. Huống chi cả mười tám năm trước đây thanh danh hắn đã không tốt, hiện giờ lại càng mềm yếu vô năng.
Người như hắn rất khó được Lục lão tướng quân yêu thích.
Ở tuổi của Lục lão tướng quân, thân thích cũng không nhiều, muốn ông ấy mềm lòng thì ngoại trừ chút tình xưa cũng chỉ có thể là thành ý.
Thành ý thì hắn có thể thể hiện ra được.
Hắn xem tính mạng mình giống như cỏ rác, trước nay không hề để trong lòng. Thân thể hắn dưỡng thành như vậy, một phần là do kết quả giằng co giữa mẫu thân và phụ thân trong mấy năm đầu đời, còn một phần chưa chắc không phải là do hắn cố ý.
Chỉ là một ngón tay mà thôi, chỉ cần nghiến răng chịu đau là lập tức có thể chặt đứt được.
Đổi lấy kết quả như hắn mong đợi, cho dù có phải chặt mười lần thì hắn cũng đồng ý.
Khi Tiêu Văn Việt được băng bó, Lục lão tướng quân như một trưởng bối đang chờ hài tử ra đời, lo lắng đi tới đi lui, eo lưng cũng còng xuống thêm mấy phần.
“Lão tử thật không ngờ ngươi lại có bản lĩnh đến thế đấy, tay đứt ruột đau, thế mà nói chặt là chặt, ngươi đúng là một kẻ tàn nhẫn mà!” Lục lão tướng quân chỉ thẳng vào Tiêu Văn Việt đã tỉnh lại, tức giận đến độ mở miệng chửi ầm lên: “Ta thấy ngươi đúng thật là đến chịu tang rồi, không làm lão tử tức chết là ngươi chưa hài lòng đúng không? Còn không phải chỉ là bái sư thôi sao, làm gì mà phải đòi chết đòi sống hù dọa người ta như vậy? Để sau rồi ta sắp xếp đưa ngươi qua đó là được mà! Nhưng tốt nhất ngươi phải thông minh như ngươi nói, họ Nhan kia có yêu cầu rất cao khi thu đồ đệ. Ngươi họ Tiêu, xem như là có lợi thế, nhưng nếu như ngươi là một kẻ ngu ngốc thì cho dù ngươi có chặt hết cả mười ngón tay cũng vô ích thôi!”
“…” Lục lão tướng quân cứ cảm thấy chuyện hôm nay cứ như đang nằm mơ.
Tiêu gia Nhị Lang không chỉ đến cầu xin ông ấy mà thậm chí còn muốn bái sư học nghệ?!
Lục lão tướng quân im lặng một lúc.
Mặt trời cũng chói chang thêm mấy phần.
“Làm sao ta biết được có phải ngươi chỉ nhất thời nổi hứng hay không?” Lục lão tướng quân nghiêm túc hơn mấy phần.
“Vậy thì phải làm sao để chứng minh?” Giọng Tiêu Văn Việt không lớn: “Trên thân cháu không có vật gì có thể lấy ra để bảo đảm, cháu chỉ có thể…”
Đột nhiên Tiêu Văn Việt rút một cây chủy thủ từ trong áo ra.
Hộ vệ bên người Lục lão tướng quân vừa thấy, vội vàng che ở trước mặt lão tướng quân.
Lão tướng quân khẽ tức giận: “Đều lui ra hết đi! Tên khốn kiếp Tiêu gia, ngươi…”
Là một võ giả, cho dù có lớn tuổi cũng sẽ không yếu ớt đến mức bị một con ma ốm như Tiêu Văn Việt làm cho bị thương, hai tên không có mắt nhìn này!
Nhất định người mà Tiêu Văn Việt muốn làm bị thương là chính hắn!
Lại thấy Tiêu Văn Việt xuống tay rất dứt khoát, trực tiếp chặt đứt một ngón tay trái của mình. Máu lập tức phun ra, Tiêu Văn Việt đau đến hít sâu một hơi.
“Vãn bối biết Nhan quân sư lánh đời, nhờ ngài giới thiệu cũng là làm ngài phải khó xử…Vãn bối không biết làm thế nào để chứng minh, cho nên… hôm nay lấy ra một ngón tay để chứng minh cho quyết tâm của mình. Nếu như cháu cô phụ chí hướng của mình hôm nay thì sẽ cắt đầu giao cho ngài, tuyệt không hối hận!” Tiêu Văn Việt nói xong liền “rầm” một tiếng ngã nhào xuống.
Hắn đã bao giờ bị chảy nhiều máu như vậy đâu!
“Ôi…” Lục lão tướng quân trực tiếp hét lên, gọi đám hộ vệ xung quanh: “Mau mau mau mau…Đưa người đi băng bó đi, đừng có để hắn chết! Nếu để hắn chết thì lão tử băm cả mấy tên phiền phức các ngươi!”
Trên người hai hộ vệ cũng có thuốc trị thương để phòng ngừa, vội vàng lấy ra dùng, sau đó lập tức khiêng người chạy.
Bộ xương già yếu của Lục lão tướng quân lúc này cũng có chút lực bất tòng tâm, trên khuôn mặt già nua hiện lên mấy phần lo lắng.
Ông ấy chỉ nói mấy câu thôi mà, chém ai thì chém cũng không thể chém con cháu của Tiêu gia được…
Mẹ kiếp, nếu thật sự chết trên tay ông ấy thì ông ấy cũng không còn mặt mũi nào đi tới trước mộ Tiêu lão ca dập đầu!
Tiêu Văn Việt đang đánh cược.
Hắn biết rõ lúc này mình có thể sử dụng được cái gì.
Ngoại trừ họ “Tiêu” ra, hắn căn bản không có cơ hội giành phần thắng nào khác. Huống chi cả mười tám năm trước đây thanh danh hắn đã không tốt, hiện giờ lại càng mềm yếu vô năng.
Người như hắn rất khó được Lục lão tướng quân yêu thích.
Ở tuổi của Lục lão tướng quân, thân thích cũng không nhiều, muốn ông ấy mềm lòng thì ngoại trừ chút tình xưa cũng chỉ có thể là thành ý.
Thành ý thì hắn có thể thể hiện ra được.
Hắn xem tính mạng mình giống như cỏ rác, trước nay không hề để trong lòng. Thân thể hắn dưỡng thành như vậy, một phần là do kết quả giằng co giữa mẫu thân và phụ thân trong mấy năm đầu đời, còn một phần chưa chắc không phải là do hắn cố ý.
Chỉ là một ngón tay mà thôi, chỉ cần nghiến răng chịu đau là lập tức có thể chặt đứt được.
Đổi lấy kết quả như hắn mong đợi, cho dù có phải chặt mười lần thì hắn cũng đồng ý.
Khi Tiêu Văn Việt được băng bó, Lục lão tướng quân như một trưởng bối đang chờ hài tử ra đời, lo lắng đi tới đi lui, eo lưng cũng còng xuống thêm mấy phần.
“Lão tử thật không ngờ ngươi lại có bản lĩnh đến thế đấy, tay đứt ruột đau, thế mà nói chặt là chặt, ngươi đúng là một kẻ tàn nhẫn mà!” Lục lão tướng quân chỉ thẳng vào Tiêu Văn Việt đã tỉnh lại, tức giận đến độ mở miệng chửi ầm lên: “Ta thấy ngươi đúng thật là đến chịu tang rồi, không làm lão tử tức chết là ngươi chưa hài lòng đúng không? Còn không phải chỉ là bái sư thôi sao, làm gì mà phải đòi chết đòi sống hù dọa người ta như vậy? Để sau rồi ta sắp xếp đưa ngươi qua đó là được mà! Nhưng tốt nhất ngươi phải thông minh như ngươi nói, họ Nhan kia có yêu cầu rất cao khi thu đồ đệ. Ngươi họ Tiêu, xem như là có lợi thế, nhưng nếu như ngươi là một kẻ ngu ngốc thì cho dù ngươi có chặt hết cả mười ngón tay cũng vô ích thôi!”