Huyền Môn Thần Toán Bói Quẻ Quá Linh Toàn Kinh Thành Chấn Động
Chương 260
Ông ấy ở chỗ này xung quanh đều là dân chúng bình thường, thường có vài đứa nhỏ nghịch ngợm, thấy viện tử lớn như vậy, sinh lòng hiếu kỳ, chạy tới chơi.
Mỗi ngày ông ấy đều lui tới thư viện, đến giờ tan học, sau khi về nhà cũng sẽ đọc sách, những đứa nhỏ kia hiếu kỳ, sẽ lại gần nhìn, một tới hai đi, ông ấy sẽ chỉ điểm một chút, dạy bọn nó nhận biết mấy chữ.
Bọn nó rất hiểu chuyện, có được chỗ tốt từ ông ấy, nên nghĩ cách để hồi báo.
Trong nhà ấp ra gà vịt ngan con, bưng lấy đưa đến chỗ ông ấy, ban đầu ông ấy cũng từ chối, nhưng nhìn ánh mắt chân thành của những đứa nhỏ kia, lại sợ đả thương tấm lòng của bọn nó, nên đã để ở đây nuôi.
Về sau ông ấy cảm thấy rất thú vị, nên đã mua dê bò.
Nhìn thấy đứa nhỏ nào thuận mắt, thì bảo nó hỗ trợ chăn trâu chăn dê, vì để cảm tạ, có đôi khi cho bọn nó mấy đồng bạc, có đôi khi cho bọn nó sách nhập môn, còn có lúc, kể chuyện xưa cho bọn nó, cũng là một niềm vui thú không giống bình thường.
Nhiều năm trôi qua, ngay cả vườn rau xanh ông ấy cũng có rồi.
Những dân chúng bình thường không có kiến thức gì, không hiểu đại nhân vật, tiểu nhân vật, chỉ biết ông ấy là phu tử nghèo hèn của thư viện cách đó không xa, thái độ đối với ông ấy cũng bình thường không nịnh nọt, thỉnh thoảng ông ấy còn có thể cùng nhóm lão Hán điền trung tâm sự chuyện làm nông, thậm chí giúp đỡ xuống ruộng gieo mạ, nói đến nguyện vọng mưa thuận gió hoà, thời gian trôi qua như thế, mấy năm này lúc đọc sách ngược lại càng tự tại thoải mái hơn so với lúc còn trẻ!
Mặt Tiêu Văn Yến sắp nhăn lại với nhau.
Chuyện này không giống với suy nghĩ của cậu!
Cậu cho là... Tới đọc sách tương đương với bái lão sư, bái lão sư chẳng khác nào học được bản lĩnh của lão sư, làm đệ tử của danh sư, đương nhiên là sẽ trở thành nhân vật lợi hại cao không thể chạm trong mắt người khác...
Nhưng kết quả, cậu phải chăn trâu?
Bây giờ cậu muốn đi...
Bước chân cậu lui về phía sau.
Hoắc tam thúc cũng đã nhìn ra, căn bản không giữ cậu lại: "Sau khi ngươi trở về nói cho tỷ tỷ ngươi, cũng không phải ta không nghĩ đến tình cảm thân thích, nhưng bảo nàng đừng có lại nhắc tới với ta nữa."
Đại tỷ!
Tiêu Văn Yến giật mình một cái!
Sáng nay lúc ra khỏi cửa, thái độ của Tiêu Vân Chước khác thường, còn cho cậu một lá bùa hộ mệnh, trong miệng nói những chuyện mà cậu nghe không hiểu, nhưng chắc là bảo đảm cậu bình an...
Đột nhiên dịu dàng như vậy, so với mặt trời mọc ở hướng tây còn lạ hơn.
Nhưng nếu như mình một ngày cũng không chống đỡ nổi, lập tức quay đầu về nhà, vậy kết quả phải đón nhận, có thể càng đáng sợ hơn so với cuồng phong vũ bão hay không?
Trong đầu cậu, lập tức hiện lên hình ảnh trước đó Tiêu Vân Chước nhìn cậu bị đánh.
Nàng hung ác biết bao!
Biết rõ chỉ cần nàng xuất hiện, cậu sẽ không bị người nhà họ Thôi đánh, nhưng nàng vẫn chờ đến lúc cậu sắp bị đánh chết mới ngoi đầu lên, thậm chí cũng không đỡ cậu, vứt cậu lại rồi chạy...
Nàng là người dữ như vậy, chắc chắn là có thể nói được làm được!
Cậu không muốn bị cha và đại ca chặt chân!
Bước chân kiên định hơn một chút xíu: "Ta... Có thể làm được... Ta nhất định có thể làm, đừng nói là chăn trâu, thúc bảo ta làm con nghé con, ta cũng ở đây chịu đựng."
"???" Hoắc tam thúc sửng sốt một chút, rất kinh ngạc.
Tiểu tử này nhìn qua không được tốt lắm, không nghĩ tới miệng vẫn rất cứng rắn?!
Ngược lại là tốt hơn rất nhiều so với ông ấy nghĩ!
Nếu thật sự có thể nhịn xuống một tháng không chạy trốn, vậy sau này lại rèn giũa tính tình, không chừng cũng có thể có chút tiền đồ.
Hoắc tam thúc đột nhiên nghiêm túc hơn rất nhiều.
...
Lúc này, trong kinh thành.
Tiêu Vân Chước cũng không ngoan ngoãn ở trong nhà, mà chính là được Mạnh Vịnh Tư và Tề Ngọc Nhi mời ra ngoài.
Hai người này nghe nói huynh trưởng của nàng đỗ tiến sĩ, nhất định phải tặng quà mừng cho nàng, lôi kéo nàng vào trong một cửa hàng, nhất định bảo nàng chọn mấy món trang sức xinh đẹp.
Tiêu Vân Chước sao có thể không biết ngượng mà bảo bọn họ tiêu tiền tặng đồ?
Lúc này đang rầu rĩ, làm thế nào mới có thể tiêu ít tiền một chút, chọn một thứ nho nhỏ không ra gì...
Mỗi ngày ông ấy đều lui tới thư viện, đến giờ tan học, sau khi về nhà cũng sẽ đọc sách, những đứa nhỏ kia hiếu kỳ, sẽ lại gần nhìn, một tới hai đi, ông ấy sẽ chỉ điểm một chút, dạy bọn nó nhận biết mấy chữ.
Bọn nó rất hiểu chuyện, có được chỗ tốt từ ông ấy, nên nghĩ cách để hồi báo.
Trong nhà ấp ra gà vịt ngan con, bưng lấy đưa đến chỗ ông ấy, ban đầu ông ấy cũng từ chối, nhưng nhìn ánh mắt chân thành của những đứa nhỏ kia, lại sợ đả thương tấm lòng của bọn nó, nên đã để ở đây nuôi.
Về sau ông ấy cảm thấy rất thú vị, nên đã mua dê bò.
Nhìn thấy đứa nhỏ nào thuận mắt, thì bảo nó hỗ trợ chăn trâu chăn dê, vì để cảm tạ, có đôi khi cho bọn nó mấy đồng bạc, có đôi khi cho bọn nó sách nhập môn, còn có lúc, kể chuyện xưa cho bọn nó, cũng là một niềm vui thú không giống bình thường.
Nhiều năm trôi qua, ngay cả vườn rau xanh ông ấy cũng có rồi.
Những dân chúng bình thường không có kiến thức gì, không hiểu đại nhân vật, tiểu nhân vật, chỉ biết ông ấy là phu tử nghèo hèn của thư viện cách đó không xa, thái độ đối với ông ấy cũng bình thường không nịnh nọt, thỉnh thoảng ông ấy còn có thể cùng nhóm lão Hán điền trung tâm sự chuyện làm nông, thậm chí giúp đỡ xuống ruộng gieo mạ, nói đến nguyện vọng mưa thuận gió hoà, thời gian trôi qua như thế, mấy năm này lúc đọc sách ngược lại càng tự tại thoải mái hơn so với lúc còn trẻ!
Mặt Tiêu Văn Yến sắp nhăn lại với nhau.
Chuyện này không giống với suy nghĩ của cậu!
Cậu cho là... Tới đọc sách tương đương với bái lão sư, bái lão sư chẳng khác nào học được bản lĩnh của lão sư, làm đệ tử của danh sư, đương nhiên là sẽ trở thành nhân vật lợi hại cao không thể chạm trong mắt người khác...
Nhưng kết quả, cậu phải chăn trâu?
Bây giờ cậu muốn đi...
Bước chân cậu lui về phía sau.
Hoắc tam thúc cũng đã nhìn ra, căn bản không giữ cậu lại: "Sau khi ngươi trở về nói cho tỷ tỷ ngươi, cũng không phải ta không nghĩ đến tình cảm thân thích, nhưng bảo nàng đừng có lại nhắc tới với ta nữa."
Đại tỷ!
Tiêu Văn Yến giật mình một cái!
Sáng nay lúc ra khỏi cửa, thái độ của Tiêu Vân Chước khác thường, còn cho cậu một lá bùa hộ mệnh, trong miệng nói những chuyện mà cậu nghe không hiểu, nhưng chắc là bảo đảm cậu bình an...
Đột nhiên dịu dàng như vậy, so với mặt trời mọc ở hướng tây còn lạ hơn.
Nhưng nếu như mình một ngày cũng không chống đỡ nổi, lập tức quay đầu về nhà, vậy kết quả phải đón nhận, có thể càng đáng sợ hơn so với cuồng phong vũ bão hay không?
Trong đầu cậu, lập tức hiện lên hình ảnh trước đó Tiêu Vân Chước nhìn cậu bị đánh.
Nàng hung ác biết bao!
Biết rõ chỉ cần nàng xuất hiện, cậu sẽ không bị người nhà họ Thôi đánh, nhưng nàng vẫn chờ đến lúc cậu sắp bị đánh chết mới ngoi đầu lên, thậm chí cũng không đỡ cậu, vứt cậu lại rồi chạy...
Nàng là người dữ như vậy, chắc chắn là có thể nói được làm được!
Cậu không muốn bị cha và đại ca chặt chân!
Bước chân kiên định hơn một chút xíu: "Ta... Có thể làm được... Ta nhất định có thể làm, đừng nói là chăn trâu, thúc bảo ta làm con nghé con, ta cũng ở đây chịu đựng."
"???" Hoắc tam thúc sửng sốt một chút, rất kinh ngạc.
Tiểu tử này nhìn qua không được tốt lắm, không nghĩ tới miệng vẫn rất cứng rắn?!
Ngược lại là tốt hơn rất nhiều so với ông ấy nghĩ!
Nếu thật sự có thể nhịn xuống một tháng không chạy trốn, vậy sau này lại rèn giũa tính tình, không chừng cũng có thể có chút tiền đồ.
Hoắc tam thúc đột nhiên nghiêm túc hơn rất nhiều.
...
Lúc này, trong kinh thành.
Tiêu Vân Chước cũng không ngoan ngoãn ở trong nhà, mà chính là được Mạnh Vịnh Tư và Tề Ngọc Nhi mời ra ngoài.
Hai người này nghe nói huynh trưởng của nàng đỗ tiến sĩ, nhất định phải tặng quà mừng cho nàng, lôi kéo nàng vào trong một cửa hàng, nhất định bảo nàng chọn mấy món trang sức xinh đẹp.
Tiêu Vân Chước sao có thể không biết ngượng mà bảo bọn họ tiêu tiền tặng đồ?
Lúc này đang rầu rĩ, làm thế nào mới có thể tiêu ít tiền một chút, chọn một thứ nho nhỏ không ra gì...