Huyền Môn Thần Toán Bói Quẻ Quá Linh Toàn Kinh Thành Chấn Động
Chương 250
Đầu óc Hoắc phu tử xoay chuyển, hơi cau mày.
Một lát sau, ông ấy mở miệng nói: "Nhưng, muốn học thành, chỉ dựa vào sức của một ngày là không thể nào, phải hiếu học chăm chỉ vô số ngày lẫn đêm mới được, ngươi nhìn Tống Nghiệp này, bắt đầu học tập chăm chỉ từ nhỏ, bây giờ mới có thể thành Thám Hoa Lang, nhưng suy cho cùng không phải chủ tâm theo hướng đó, mới có thể phá hỏng tâm trí... Nói như thế, nếu không phải thật tâm dốc lòng cầu học, thì không thể cưỡng cầu..."
Tiêu Vân Chước nhíu mày.
"Phải như thế nào mới có thể chứng minh, nó thực tình dốc lòng cầu học?" Tiêu Vân Chước lại hỏi nghiêm chỉnh.
Hoắc phu tử nghĩ một chút: "Tất nhiên là trước tiên phải nhìn thấy có kiên trì với việc học, sau đó... Chỉ có thể cảm thụ."
"Phụ thân nhà ta không ở đây, huynh trưởng lại còn trẻ, có thể cảm nhận được chuyện sâu xa như vậy... Trong nhà không có ai làm chủ, cho dù tiểu đệ này của ta có thiên phú và sự nhiệt tình cực lớn, ở trong tay ta cũng không phát huy ra được nửa điểm tác dụng..." Tiêu Vân Chước đột nhiên trở nên uyển chuyển hơn rất nhiều, sau đó nghiêng đầu liếc nhìn nhị ca một chút: "Nhị ca, xem ra, tiểu đệ chỉ có thể đi con đường cũ của huynh rồi..."
"..." Mí mắt Tiêu Văn Việt khẽ giựt một cái.
"Khi còn bé huynh thích đọc sách, cũng vô cùng quyết tâm, nhưng mẫu thân luôn sợ huynh vất vả, bây giờ mới bị trì hoãn, đúng không?" Tiêu Vân Chước nghiêm túc hỏi.
"Ừm." Tiêu Văn Việt cũng không phủ nhận.
Sự thật... Có chút không nhất quán.
Đọc sách tốn thời gian tốn sức, nên không có nhiều thời gian làm bạn với mẫu thân, mẫu thân lại luôn tự làm tổn thương mình, nên đã bảo hắn nghỉ ngơi nhiều một chút, lại thêm thân thể không tốt, cho nên muốn đọc cũng không có tinh lực này.
Mẫu thân hắn, là người kỳ quái lại phức tạp, muốn hắn vượt qua đại ca, lại chỉ dốc sức ở trong lời nói.
"Tam biểu thúc, gần đây đám học sinh của ngài... Đều đã đi thi rồi phải không? Nghe nói thư viện sẽ được nghỉ một tháng..." Ánh mắt Tiêu Vân Chước sáng rực nhìn ông ấy.
Hoắc phu tử khẽ nghiến răng.
Tiểu nhân tinh này!
"Thôi được rồi!" Hoắc phu tử cuối cùng thực sự đã bị ánh mắt này nhìn chằm chằm đến mức không từ chối được, cuối cùng đã nới lỏng ra.
"Chỗ ở của ta bây giờ không được rộng rãi thoải mái như Tiêu gia các ngươi, nếu thật sự gọi nó đến chỗ của ta, vậy thì chính là phải nếm chút khổ sở! Nếu như nó không chịu được, kêu một tiếng khổ, vậy ta sẽ không giữ nó nữa..." Hoắc phu tử lại bổ sung.
Ông ấy cũng không khoa trương!
Ông ấy cũng chỉ là một phu tử nghèo kiết xác, mua một viện tử nho nhỏ ở gần thư viện.
Nhi tử của ông ấy đã đi nơi khác cầu học từ lâu, thê tử ở trong chủ viện của Hoắc gia, làm bạn với mấy chị em dâu, một mình ông ấy ở trong tiểu viện tử kia nghiên cứu thư tịch.
Nơi này cách xa chợ, chi phí ăn mặc đều dựa vào chính mình chuẩn bị, ông ấy cũng thích rèn giũa tâm tính của mình, cho nên chỉ có một vài người hầu đi theo, đại đa số các chuyện khác vẫn là phải tự làm!
Tiểu tử này nếu như đến đó, có thể chịu được hay không?
"Chuyện này ngài yên tâm, nếu như nó không chịu được, ta cũng không có mặt mũi lại mở miệng tiếp." Tiêu Vân Chước cười phụ họa.
Tiêu Văn Yến nghe vậy thì ngây ngốc, mơ hồ cảm thấy, Tiêu Vân Chước dường như trong lúc nói chuyện đã bán cậu đi?
Mà Tiêu Văn Việt không quan tâm những chuyện kia, bây giờ hắn chỉ nghĩ là —
Tống gia làm sao?
Tống Nghiệp là phò mã, trong lời nói của Hoắc tam thúc có ý tứ là người này tâm nhãn không tốt? Xem ra là còn có chuyện lớn đã xảy ra mà chưa lan truyền!
Tiêu Văn Việt có chút nghi ngờ, không biết chuyện của Tống gia, có liên quan đến muội muội hắn hay không.
“Được, vậy sáng sớm ngày mai, ngươi đưa người đến chỗ của ta đi!" Hoắc phu tử biết mình không có lý do để từ chối, nên dứt khoát đồng ý.
Cô mẫu đã lớn tuổi sẵn lòng tự mình dạy bảo đứa nhỏ này, cũng không tìm tới cửa mời Hoắc thị hỗ trợ, ông ấy là vãn bối... Cũng không thể không hiểu chuyện.
"Đa tạ Tam biểu thúc!" Giọng nói của Tiêu Vân Chước lanh lảnh.
Hoắc phu tử nhìn dáng vẻ ngây thơ này của nàng, không nhịn được nghĩ đến tất cả những chuyện vừa rồi xảy ra ở Tống gia, đứa nhỏ này thật đúng là cả người đầy câu đố, khiến cho người ta khó hiểu...
Một lát sau, ông ấy mở miệng nói: "Nhưng, muốn học thành, chỉ dựa vào sức của một ngày là không thể nào, phải hiếu học chăm chỉ vô số ngày lẫn đêm mới được, ngươi nhìn Tống Nghiệp này, bắt đầu học tập chăm chỉ từ nhỏ, bây giờ mới có thể thành Thám Hoa Lang, nhưng suy cho cùng không phải chủ tâm theo hướng đó, mới có thể phá hỏng tâm trí... Nói như thế, nếu không phải thật tâm dốc lòng cầu học, thì không thể cưỡng cầu..."
Tiêu Vân Chước nhíu mày.
"Phải như thế nào mới có thể chứng minh, nó thực tình dốc lòng cầu học?" Tiêu Vân Chước lại hỏi nghiêm chỉnh.
Hoắc phu tử nghĩ một chút: "Tất nhiên là trước tiên phải nhìn thấy có kiên trì với việc học, sau đó... Chỉ có thể cảm thụ."
"Phụ thân nhà ta không ở đây, huynh trưởng lại còn trẻ, có thể cảm nhận được chuyện sâu xa như vậy... Trong nhà không có ai làm chủ, cho dù tiểu đệ này của ta có thiên phú và sự nhiệt tình cực lớn, ở trong tay ta cũng không phát huy ra được nửa điểm tác dụng..." Tiêu Vân Chước đột nhiên trở nên uyển chuyển hơn rất nhiều, sau đó nghiêng đầu liếc nhìn nhị ca một chút: "Nhị ca, xem ra, tiểu đệ chỉ có thể đi con đường cũ của huynh rồi..."
"..." Mí mắt Tiêu Văn Việt khẽ giựt một cái.
"Khi còn bé huynh thích đọc sách, cũng vô cùng quyết tâm, nhưng mẫu thân luôn sợ huynh vất vả, bây giờ mới bị trì hoãn, đúng không?" Tiêu Vân Chước nghiêm túc hỏi.
"Ừm." Tiêu Văn Việt cũng không phủ nhận.
Sự thật... Có chút không nhất quán.
Đọc sách tốn thời gian tốn sức, nên không có nhiều thời gian làm bạn với mẫu thân, mẫu thân lại luôn tự làm tổn thương mình, nên đã bảo hắn nghỉ ngơi nhiều một chút, lại thêm thân thể không tốt, cho nên muốn đọc cũng không có tinh lực này.
Mẫu thân hắn, là người kỳ quái lại phức tạp, muốn hắn vượt qua đại ca, lại chỉ dốc sức ở trong lời nói.
"Tam biểu thúc, gần đây đám học sinh của ngài... Đều đã đi thi rồi phải không? Nghe nói thư viện sẽ được nghỉ một tháng..." Ánh mắt Tiêu Vân Chước sáng rực nhìn ông ấy.
Hoắc phu tử khẽ nghiến răng.
Tiểu nhân tinh này!
"Thôi được rồi!" Hoắc phu tử cuối cùng thực sự đã bị ánh mắt này nhìn chằm chằm đến mức không từ chối được, cuối cùng đã nới lỏng ra.
"Chỗ ở của ta bây giờ không được rộng rãi thoải mái như Tiêu gia các ngươi, nếu thật sự gọi nó đến chỗ của ta, vậy thì chính là phải nếm chút khổ sở! Nếu như nó không chịu được, kêu một tiếng khổ, vậy ta sẽ không giữ nó nữa..." Hoắc phu tử lại bổ sung.
Ông ấy cũng không khoa trương!
Ông ấy cũng chỉ là một phu tử nghèo kiết xác, mua một viện tử nho nhỏ ở gần thư viện.
Nhi tử của ông ấy đã đi nơi khác cầu học từ lâu, thê tử ở trong chủ viện của Hoắc gia, làm bạn với mấy chị em dâu, một mình ông ấy ở trong tiểu viện tử kia nghiên cứu thư tịch.
Nơi này cách xa chợ, chi phí ăn mặc đều dựa vào chính mình chuẩn bị, ông ấy cũng thích rèn giũa tâm tính của mình, cho nên chỉ có một vài người hầu đi theo, đại đa số các chuyện khác vẫn là phải tự làm!
Tiểu tử này nếu như đến đó, có thể chịu được hay không?
"Chuyện này ngài yên tâm, nếu như nó không chịu được, ta cũng không có mặt mũi lại mở miệng tiếp." Tiêu Vân Chước cười phụ họa.
Tiêu Văn Yến nghe vậy thì ngây ngốc, mơ hồ cảm thấy, Tiêu Vân Chước dường như trong lúc nói chuyện đã bán cậu đi?
Mà Tiêu Văn Việt không quan tâm những chuyện kia, bây giờ hắn chỉ nghĩ là —
Tống gia làm sao?
Tống Nghiệp là phò mã, trong lời nói của Hoắc tam thúc có ý tứ là người này tâm nhãn không tốt? Xem ra là còn có chuyện lớn đã xảy ra mà chưa lan truyền!
Tiêu Văn Việt có chút nghi ngờ, không biết chuyện của Tống gia, có liên quan đến muội muội hắn hay không.
“Được, vậy sáng sớm ngày mai, ngươi đưa người đến chỗ của ta đi!" Hoắc phu tử biết mình không có lý do để từ chối, nên dứt khoát đồng ý.
Cô mẫu đã lớn tuổi sẵn lòng tự mình dạy bảo đứa nhỏ này, cũng không tìm tới cửa mời Hoắc thị hỗ trợ, ông ấy là vãn bối... Cũng không thể không hiểu chuyện.
"Đa tạ Tam biểu thúc!" Giọng nói của Tiêu Vân Chước lanh lảnh.
Hoắc phu tử nhìn dáng vẻ ngây thơ này của nàng, không nhịn được nghĩ đến tất cả những chuyện vừa rồi xảy ra ở Tống gia, đứa nhỏ này thật đúng là cả người đầy câu đố, khiến cho người ta khó hiểu...