Huyền Môn Thần Toán Bói Quẻ Quá Linh Toàn Kinh Thành Chấn Động
Chương 223
Tiêu Văn Yến có chút mất mát.
Nhưng rất nhanh, cậu lại nỗ lực: “Nhị ca, chúng ta nghĩ cách đuổi Tiêu Vân Chước ra ngoài được không?! Đệ thực sự không chịu nổi nàng nữa rồi, huynh không biết hôm nay nàng trúng tà gì đâu, đột nhiên tới tìm đệ, ép đệ phải ăn cơm, còn không cho đệ khóc nữa. Thậm chí nàng còn nói xấu về mẫu thân và A Nguyên tỷ tỷ, mấy năm nay mẫu thân và A Nguyên tỷ tỷ vẫn luôn chăm sóc cho chúng ta như vậy, các nàng mới thực sự là thân nhân của chúng ta, Tiêu Vân Chước thì biết cái gì chứ? Nàng chỉ là người đến sau, lại còn muốn tu hú chiếm tổ chim khách, dựa vào cái gì?”
Tiêu Văn Việt nghiêng đầu nhìn hắn.
“Vừa rồi đệ không ngủ được, cẩn thận suy nghĩ một chút, phụ thân cũng sắp ra ngoài rồi, chờ phụ thân vừa đi khỏi thì chúng ta liền đi tìm mẫu thân, bảo mẫu thân gả nàng ra ngoài! Huynh thấy có được không?”
“Mà nhất định phải chọn cho nàng một trượng phu lợi hại một chút, nếu nàng không nghe lời thì phải trừng trị nàng, xem nàng có còn diễu võ dương oai nữa không! Đệ cũng nhắm được một người, đệ nhớ là huynh có một người bằng hữu, vóc người cũng cường tráng uy vũ lắm, lớn tuổi hơn huynh một chút, không phải là hắn vừa mới tang thê sao? Hai người có quan hệ tốt như vậy, nhất định hắn sẽ đồng ý cưới cọp cái Tiêu Vân Chước này!” Tiêu Văn Yến lại nói tiếp.
Lại không chú ý tới sắc mặt Tiêu Văn Việt càng thêm âm trầm.
“Nam nhân mà đệ nói chính là võ nhạc Thôi gia công tử à?” Tiêu Văn Việt nói với giọng điệu bất thiện.
“Đúng vậy, hắn chính là người có thể lộ mặt trước mặt bệ hạ, cũng coi như rất có thể diện, không phải là dư sức xứng đôi với Tiêu Vân Chước sao?” Tiêu Văn Yến hưng phấn nói.
Tiêu Văn Việt cười lạnh một tiếng.
Thôi gia công tử theo như lời Tiêu Văn Yến nói, hiện giờ đã hai mươi hai tuổi, tuổi cũng không quá lớn, quả thật cũng vừa mới tang thê, người này thường lộ mặt ở trước mặt bệ hạ, vóc dáng cũng cao lớn cường tráng, nhưng mà…
Ba đời Thôi gia đều là để mua vui cho người…
Vóc dáng bọn họ cường tráng mạnh mẽ, cũng am hiểu những điệu nhảy mạnh mẽ dữ dội. Mấy người trong Thôi gia chỉ là để mua vui cho những gia tộc quyền quý, làm công việc chẳng khác nào vũ cơ. Chẳng qua thân thể cường tráng khiến cho rất nhiều người cho rằng bọn họ võ công phi phàm, chỉ có thể nói, tác dụng của bọn họ chỉ là để hù dọa người ngoài nghề…
Hắn quen biết Thôi gia công tử, cũng biết mấy người trong Thôi gia vì muốn bảo trì dáng người mà lén dùng các loại dược vật, thế cho nên nam nhân nhà bọn họ cũng không sống lâu được, còn nữ tử Thôi gia cũng có địa vị cực thấp.
Mà có lẽ Tiêu Văn Yến không biết rõ những chuyện này lắm.
Nhưng chỉ một võ nhạc mà xứng với muội muội nhà hắn, lại còn dư sức nữa sao? Theo hắn, sợ là đầu óc Tiêu Văn Yến bị chó ăn rồi mới có thể nghĩ như vậy!
Nhìn thấy bộ dạng hưng phấn thao thao bất tuyệt của đệ đệ, sự nhẫn nại của Tiêu Văn Việt cũng lên tới đỉnh điểm.
“Đệ nói đúng, chỉ là mấy ngày nay ta hơi bận. Thế này đi, ngày mai ta phái người đưa bái thiếp đến cho Thôi gia, đến lúc đó đệ thay ta đi ra ngoài gặp Thôi công tử, bàn bạc xem thử làm thế nào để hắn bắt được trái tim của Tiêu Vân Chước, thế nào?” Tiêu Văn Việt âm tình bất định mở miệng, ánh mắt nhìn đệ đệ giống như đang nhìn một người chết.
“Được! Cứ làm vậy đi!” Tiêu Văn Yến lập tức gật đầu.
Chỉ cần có thể làm cho Tiêu Vân Chước sớm gả ra ngoài, cậu có đi nhiều một chút cũng không sao.
Tiêu Văn Việt nhướng mày.
Người trong Tiêu gia này nếu không phải là ngụy công tử thì chính là tiểu nhân thật sự, thứ am hiểu nhất còn không phải là đấu tranh nội bộ giữa những người cùng huyết thống sao?
Tiêu Văn Yến không nghĩ nhiều, vui vẻ rời đi, Tiêu Văn Việt cũng không hứng thú luyện chữ nữa. Chữ viết trong bản tâm kinh quá sạch sẽ, đặt ở trong nhà này giống như dùng loại mực thấp kém nhất bôi bẩn một tờ giấy Tuyên Thành vậy.
Ngày hôm sau.
Tiêu Trấn Quan cũng không đợi được khoa khảo kết thúc mà đã chuẩn bị lên đường, ông ấy còn phải về quân doanh luyện binh, chờ khi hết thảy chuẩn bị xong sẽ phải lập tức xuất phát ngay.
Tuy nhiên trước khi ra ngoài, ông ấy cũng nghe nói tiểu nhi tử đã ngoan ngoãn ăn cơm trở lại.
Không hề có đánh chửi cũng không hề ép buộc, nha đầu Chước nhi kia dễ như trở bàn tay khiến cho Yến nhi phải ngoan ngoãn hơn.
Lúc này, ông ấy cảm thấy giao Yến nhi cho nữ nhi là một quyết định đúng đắn.
Nhưng rất nhanh, cậu lại nỗ lực: “Nhị ca, chúng ta nghĩ cách đuổi Tiêu Vân Chước ra ngoài được không?! Đệ thực sự không chịu nổi nàng nữa rồi, huynh không biết hôm nay nàng trúng tà gì đâu, đột nhiên tới tìm đệ, ép đệ phải ăn cơm, còn không cho đệ khóc nữa. Thậm chí nàng còn nói xấu về mẫu thân và A Nguyên tỷ tỷ, mấy năm nay mẫu thân và A Nguyên tỷ tỷ vẫn luôn chăm sóc cho chúng ta như vậy, các nàng mới thực sự là thân nhân của chúng ta, Tiêu Vân Chước thì biết cái gì chứ? Nàng chỉ là người đến sau, lại còn muốn tu hú chiếm tổ chim khách, dựa vào cái gì?”
Tiêu Văn Việt nghiêng đầu nhìn hắn.
“Vừa rồi đệ không ngủ được, cẩn thận suy nghĩ một chút, phụ thân cũng sắp ra ngoài rồi, chờ phụ thân vừa đi khỏi thì chúng ta liền đi tìm mẫu thân, bảo mẫu thân gả nàng ra ngoài! Huynh thấy có được không?”
“Mà nhất định phải chọn cho nàng một trượng phu lợi hại một chút, nếu nàng không nghe lời thì phải trừng trị nàng, xem nàng có còn diễu võ dương oai nữa không! Đệ cũng nhắm được một người, đệ nhớ là huynh có một người bằng hữu, vóc người cũng cường tráng uy vũ lắm, lớn tuổi hơn huynh một chút, không phải là hắn vừa mới tang thê sao? Hai người có quan hệ tốt như vậy, nhất định hắn sẽ đồng ý cưới cọp cái Tiêu Vân Chước này!” Tiêu Văn Yến lại nói tiếp.
Lại không chú ý tới sắc mặt Tiêu Văn Việt càng thêm âm trầm.
“Nam nhân mà đệ nói chính là võ nhạc Thôi gia công tử à?” Tiêu Văn Việt nói với giọng điệu bất thiện.
“Đúng vậy, hắn chính là người có thể lộ mặt trước mặt bệ hạ, cũng coi như rất có thể diện, không phải là dư sức xứng đôi với Tiêu Vân Chước sao?” Tiêu Văn Yến hưng phấn nói.
Tiêu Văn Việt cười lạnh một tiếng.
Thôi gia công tử theo như lời Tiêu Văn Yến nói, hiện giờ đã hai mươi hai tuổi, tuổi cũng không quá lớn, quả thật cũng vừa mới tang thê, người này thường lộ mặt ở trước mặt bệ hạ, vóc dáng cũng cao lớn cường tráng, nhưng mà…
Ba đời Thôi gia đều là để mua vui cho người…
Vóc dáng bọn họ cường tráng mạnh mẽ, cũng am hiểu những điệu nhảy mạnh mẽ dữ dội. Mấy người trong Thôi gia chỉ là để mua vui cho những gia tộc quyền quý, làm công việc chẳng khác nào vũ cơ. Chẳng qua thân thể cường tráng khiến cho rất nhiều người cho rằng bọn họ võ công phi phàm, chỉ có thể nói, tác dụng của bọn họ chỉ là để hù dọa người ngoài nghề…
Hắn quen biết Thôi gia công tử, cũng biết mấy người trong Thôi gia vì muốn bảo trì dáng người mà lén dùng các loại dược vật, thế cho nên nam nhân nhà bọn họ cũng không sống lâu được, còn nữ tử Thôi gia cũng có địa vị cực thấp.
Mà có lẽ Tiêu Văn Yến không biết rõ những chuyện này lắm.
Nhưng chỉ một võ nhạc mà xứng với muội muội nhà hắn, lại còn dư sức nữa sao? Theo hắn, sợ là đầu óc Tiêu Văn Yến bị chó ăn rồi mới có thể nghĩ như vậy!
Nhìn thấy bộ dạng hưng phấn thao thao bất tuyệt của đệ đệ, sự nhẫn nại của Tiêu Văn Việt cũng lên tới đỉnh điểm.
“Đệ nói đúng, chỉ là mấy ngày nay ta hơi bận. Thế này đi, ngày mai ta phái người đưa bái thiếp đến cho Thôi gia, đến lúc đó đệ thay ta đi ra ngoài gặp Thôi công tử, bàn bạc xem thử làm thế nào để hắn bắt được trái tim của Tiêu Vân Chước, thế nào?” Tiêu Văn Việt âm tình bất định mở miệng, ánh mắt nhìn đệ đệ giống như đang nhìn một người chết.
“Được! Cứ làm vậy đi!” Tiêu Văn Yến lập tức gật đầu.
Chỉ cần có thể làm cho Tiêu Vân Chước sớm gả ra ngoài, cậu có đi nhiều một chút cũng không sao.
Tiêu Văn Việt nhướng mày.
Người trong Tiêu gia này nếu không phải là ngụy công tử thì chính là tiểu nhân thật sự, thứ am hiểu nhất còn không phải là đấu tranh nội bộ giữa những người cùng huyết thống sao?
Tiêu Văn Yến không nghĩ nhiều, vui vẻ rời đi, Tiêu Văn Việt cũng không hứng thú luyện chữ nữa. Chữ viết trong bản tâm kinh quá sạch sẽ, đặt ở trong nhà này giống như dùng loại mực thấp kém nhất bôi bẩn một tờ giấy Tuyên Thành vậy.
Ngày hôm sau.
Tiêu Trấn Quan cũng không đợi được khoa khảo kết thúc mà đã chuẩn bị lên đường, ông ấy còn phải về quân doanh luyện binh, chờ khi hết thảy chuẩn bị xong sẽ phải lập tức xuất phát ngay.
Tuy nhiên trước khi ra ngoài, ông ấy cũng nghe nói tiểu nhi tử đã ngoan ngoãn ăn cơm trở lại.
Không hề có đánh chửi cũng không hề ép buộc, nha đầu Chước nhi kia dễ như trở bàn tay khiến cho Yến nhi phải ngoan ngoãn hơn.
Lúc này, ông ấy cảm thấy giao Yến nhi cho nữ nhi là một quyết định đúng đắn.