Huyền Môn Thần Toán Bói Quẻ Quá Linh Toàn Kinh Thành Chấn Động
Chương 218
Lúc này, Tiêu Vân Chước cũng nghiêm túc nhìn thân đệ đệ của mình, dung mạo cũng có phần tương tự như nàng, chỉ là nhìn có vẻ vặn vẹo, thực sự không thể khiến người ta thích được.
Chẳng qua sư phụ đã dạy nàng, muốn độ hồn thì thực lực mạnh và khí phách là quan trọng nhất, nhưng thỉnh thoảng cũng phải bổ sung thêm một chút dịu dàng, phải suy nghĩ cho những quỷ hồn đó thì mới có thể làm ít công to được.
Mà độ hồn cũng giống như độ người, phải không?
Tiêu Vân Chước nghĩ nghĩ, rút từ trong túi ra một cái khăn lau mặt cho Tiêu Văn Yến: “….Bẩn quá.”
“…” Tiêu Văn Yến sửng sốt một lúc, sau đó lập tức hất khăn ra: “Ngươi cút ngay! Đều là tại ngươi hết.”
Ánh mắt Tiêu Văn Yến nhìn nàng tràn ngập oán hận: “Mẫu thân vì ngươi nên mới bị bệnh, thế nên ta mới không có mẫu thân chăm sóc, ngươi lại còn đuổi A Nguyên tỷ tỷ nữa! Nàng đã làm sai gì chứ? Trước kia không có ngươi, cả nhà chúng ta ai cũng vui vẻ ca, đều là bởi vì ngươi hết, ngươi là đồ quỷ đáng ghét, ta căn bản không muốn nhìn thấy ngươi, ngươi nên chết ở bên ngoài luôn đi!”
Tiêu Vân Chước im lặng một lúc, một lúc sau mới rút tay lại.
“Ngày xưa thật sự tốt đẹp như vậy sao?” Tiêu Vân Chước châm chọc một tiếng, đột nhiên bật cười rồi đứng thẳng người dậy.
Chiếc khăn tay kia bị nàng tiện tay ném thẳng xuống đất, ánh mắt mang mấy phần ghét bỏ.
Ánh mắt lại khôi phục vẻ thờ ơ như thường ngày.
“Đương nhiên là rất tốt rồi! Phụ thân mẫu thân thương yêu nhau, nhị ca và A Nguyên tỷ tỷ đối xử với ta cũng tốt, đại ca mặc dù hung dữ nhưng chỉ cần ta tôn trọng huynh ấy thì huynh ấy cũng không làm khó ta! Nhưng bây giờ thì sao? Các nàng đều đi rồi, phụ thân cứ răn dạy ta mãi, nhị ca cũng không để ý tới ta…” Tiêu Văn Yến càng nói càng khổ sở, nước mắt tuôn ra cũng là thật.
Tiêu Vân Chước hiểu rõ, ở trong mắt tiểu hài tử này, sự xuất hiện của nàng chính là sai lầm.
Tiêu Văn Yến nghĩ như thế cũng đúng, nhận thức của cậu còn hạn chế, cũng chỉ có thể thấy được sự hài hòa dối trá này thôi.
“Kỳ thật không phải là mẫu thân bị bệnh, bà ta phạm sai lầm nên bị đuổi ra ngoài, ngươi có tin không?” Tiêu Vân Chước dứt khoát nói thẳng.
Tiêu Văn Yến khiếp sợ ngẩng đầu, tiếng khóc đột nhiên im bặt.
“Phu thê ân ái? Có nhiều lúc ta cũng muốn mình hồ đồ một chút, nghĩ rằng phụ thân mẫu thân yêu thương nhau, chỉ là phụ thân bị lạc lối nên mới khiến ta bị lạc, dùng ý nghĩ này để tự an ủi mình cũng rất không tồi.” Tiêu Vân Chước nhướng mày, nở nụ cười không thèm để ý.
Mà sự thật là, nàng hiểu rõ mọi chuyện.
Sự yêu thương kia chỉ là bề ngoài, đối với mẫu thân, phụ thân càng nhiều hơn chính là bất đắc dĩ. Cũng bởi vì mấy năm nay phụ thân bận rộn công sự, hai phu thê ít gặp nhau nên ít xảy ra mâu thuẫn mà thôi.
Trước kia là phụ thân lười quản, không muốn quản cũng không dám quản, vừa lòng với trạng thái hiện tại, cũng là phản ứng tê liệt của bản thân đối với hôn nhân và tiền đồ của mình mà thôi.
Phụ thân không phải là người ngu xuẩn, nếu không phải vì cái danh gia đình mà tự nhốt mình vào ngục thì có gì mà ông ấy không thể nhìn thấu?
Mà sau khi nàng trở về, phụ thân không thể không nhìn rõ vào sự thật, chỉ là sau khi nhìn thấu chân tướng, lựa chọn của ông ấy khiến nàng giật mình, quyết liệt hơn so với nàng tưởng tượng.
“Ngươi đang nói gì vậy? Ta không hiểu.” Tiêu Văn Yến trừng mắt nhìn nàng.
“Khương thị cũng không yêu thương con cái nhiều lắm đâu, chính tay bà ta vứt bỏ ta. Cũng tương tự như vậy, nếu mấy năm nay ngươi thân thiết với tổ mẫu thì bà ta cũng có thể đối xử với ngươi giống như ta năm đó, cũng vứt bỏ ngươi.” Tiêu Vân Chước thẳng thắn mà kiên định.
Tiêu Văn Yến khiếp sợ không thôi.
“Mẫu thân vứt bỏ ngươi? Không thể nào? Mẫu thân không phải là người ác độc như vậy, là chính ngươi đi lạc!” Tiêu Văn Yến toàn thân run rẩy: “Mẫu thân cũng sẽ không bao giờ vứt bỏ ta…”
Tuy rằng cậu phủ định nhưng cậu cũng không còn là hài tử ba bốn tuổi.
Lần này phụ thân kiên quyết không đưa mẫu thân về, nói là dưỡng bệnh, lại không nói cho cậu biết đang dưỡng bệnh ở nơi nào…
Thái độ này quả thật là đối xử với người đã phạm sai lầm…
Chẳng lẽ là thật sự vứt bỏ Tiêu Vân Chước sao? Cậu cũng không dám nghĩ tới…rốt cuộc thì hổ dữ cũng không ăn thịt con mà.
Chẳng qua sư phụ đã dạy nàng, muốn độ hồn thì thực lực mạnh và khí phách là quan trọng nhất, nhưng thỉnh thoảng cũng phải bổ sung thêm một chút dịu dàng, phải suy nghĩ cho những quỷ hồn đó thì mới có thể làm ít công to được.
Mà độ hồn cũng giống như độ người, phải không?
Tiêu Vân Chước nghĩ nghĩ, rút từ trong túi ra một cái khăn lau mặt cho Tiêu Văn Yến: “….Bẩn quá.”
“…” Tiêu Văn Yến sửng sốt một lúc, sau đó lập tức hất khăn ra: “Ngươi cút ngay! Đều là tại ngươi hết.”
Ánh mắt Tiêu Văn Yến nhìn nàng tràn ngập oán hận: “Mẫu thân vì ngươi nên mới bị bệnh, thế nên ta mới không có mẫu thân chăm sóc, ngươi lại còn đuổi A Nguyên tỷ tỷ nữa! Nàng đã làm sai gì chứ? Trước kia không có ngươi, cả nhà chúng ta ai cũng vui vẻ ca, đều là bởi vì ngươi hết, ngươi là đồ quỷ đáng ghét, ta căn bản không muốn nhìn thấy ngươi, ngươi nên chết ở bên ngoài luôn đi!”
Tiêu Vân Chước im lặng một lúc, một lúc sau mới rút tay lại.
“Ngày xưa thật sự tốt đẹp như vậy sao?” Tiêu Vân Chước châm chọc một tiếng, đột nhiên bật cười rồi đứng thẳng người dậy.
Chiếc khăn tay kia bị nàng tiện tay ném thẳng xuống đất, ánh mắt mang mấy phần ghét bỏ.
Ánh mắt lại khôi phục vẻ thờ ơ như thường ngày.
“Đương nhiên là rất tốt rồi! Phụ thân mẫu thân thương yêu nhau, nhị ca và A Nguyên tỷ tỷ đối xử với ta cũng tốt, đại ca mặc dù hung dữ nhưng chỉ cần ta tôn trọng huynh ấy thì huynh ấy cũng không làm khó ta! Nhưng bây giờ thì sao? Các nàng đều đi rồi, phụ thân cứ răn dạy ta mãi, nhị ca cũng không để ý tới ta…” Tiêu Văn Yến càng nói càng khổ sở, nước mắt tuôn ra cũng là thật.
Tiêu Vân Chước hiểu rõ, ở trong mắt tiểu hài tử này, sự xuất hiện của nàng chính là sai lầm.
Tiêu Văn Yến nghĩ như thế cũng đúng, nhận thức của cậu còn hạn chế, cũng chỉ có thể thấy được sự hài hòa dối trá này thôi.
“Kỳ thật không phải là mẫu thân bị bệnh, bà ta phạm sai lầm nên bị đuổi ra ngoài, ngươi có tin không?” Tiêu Vân Chước dứt khoát nói thẳng.
Tiêu Văn Yến khiếp sợ ngẩng đầu, tiếng khóc đột nhiên im bặt.
“Phu thê ân ái? Có nhiều lúc ta cũng muốn mình hồ đồ một chút, nghĩ rằng phụ thân mẫu thân yêu thương nhau, chỉ là phụ thân bị lạc lối nên mới khiến ta bị lạc, dùng ý nghĩ này để tự an ủi mình cũng rất không tồi.” Tiêu Vân Chước nhướng mày, nở nụ cười không thèm để ý.
Mà sự thật là, nàng hiểu rõ mọi chuyện.
Sự yêu thương kia chỉ là bề ngoài, đối với mẫu thân, phụ thân càng nhiều hơn chính là bất đắc dĩ. Cũng bởi vì mấy năm nay phụ thân bận rộn công sự, hai phu thê ít gặp nhau nên ít xảy ra mâu thuẫn mà thôi.
Trước kia là phụ thân lười quản, không muốn quản cũng không dám quản, vừa lòng với trạng thái hiện tại, cũng là phản ứng tê liệt của bản thân đối với hôn nhân và tiền đồ của mình mà thôi.
Phụ thân không phải là người ngu xuẩn, nếu không phải vì cái danh gia đình mà tự nhốt mình vào ngục thì có gì mà ông ấy không thể nhìn thấu?
Mà sau khi nàng trở về, phụ thân không thể không nhìn rõ vào sự thật, chỉ là sau khi nhìn thấu chân tướng, lựa chọn của ông ấy khiến nàng giật mình, quyết liệt hơn so với nàng tưởng tượng.
“Ngươi đang nói gì vậy? Ta không hiểu.” Tiêu Văn Yến trừng mắt nhìn nàng.
“Khương thị cũng không yêu thương con cái nhiều lắm đâu, chính tay bà ta vứt bỏ ta. Cũng tương tự như vậy, nếu mấy năm nay ngươi thân thiết với tổ mẫu thì bà ta cũng có thể đối xử với ngươi giống như ta năm đó, cũng vứt bỏ ngươi.” Tiêu Vân Chước thẳng thắn mà kiên định.
Tiêu Văn Yến khiếp sợ không thôi.
“Mẫu thân vứt bỏ ngươi? Không thể nào? Mẫu thân không phải là người ác độc như vậy, là chính ngươi đi lạc!” Tiêu Văn Yến toàn thân run rẩy: “Mẫu thân cũng sẽ không bao giờ vứt bỏ ta…”
Tuy rằng cậu phủ định nhưng cậu cũng không còn là hài tử ba bốn tuổi.
Lần này phụ thân kiên quyết không đưa mẫu thân về, nói là dưỡng bệnh, lại không nói cho cậu biết đang dưỡng bệnh ở nơi nào…
Thái độ này quả thật là đối xử với người đã phạm sai lầm…
Chẳng lẽ là thật sự vứt bỏ Tiêu Vân Chước sao? Cậu cũng không dám nghĩ tới…rốt cuộc thì hổ dữ cũng không ăn thịt con mà.