Huyền Môn Thần Toán Bói Quẻ Quá Linh Toàn Kinh Thành Chấn Động
Chương 123
Trong lòng Tiêu Trấn Quan như có sóng to gió lớn: "Mạnh Hầu Gia nói sẽ tách người ra lúc nào?"
"Tin tức của các người quả thực lạc hậu." Tiêu Văn Việt ghét bỏ nhìn Tiêu Văn Yến một chút: "Mạnh Bình Chương giấu cái yếm của quận chúa Đông Ngọc, Nam Nguyên Vương tìm Mạnh Hầu Gia nói rõ lí lẽ, sau khi hai nhà gặp mặt, đã thảo luận chuyện đính hôn, hôn sự nhanh nhất chắc là sau kỳ thi mùa xuân."
"???" Tiêu Trấn Quan và Tiêu Văn Yến vẻ mặt hồ đồ.
Quận chúa Đông Ngọc, tiếng xấu thiên hạ đều biết.
Vị quận chúa này là ấu nữ của Nam Nguyên Lão Vương, có phần được sủng ái, lúc lão Vương gia còn sống đã sắp xếp hai mối hôn sự cho nàng ta.
Lần đầu, quận chúa Đông Ngọc được gả cho nhi tử của quận thủ Đam Châu, trai tài gái sắc, cuộc sống coi như không tệ, nhưng không tiếp tục được bao lâu, quận chúa cầm roi đánh nhau với cha mẹ chồng, dẫn đến phu thê đoạn tuyệt, bị đưa trở về.
Có Nam Nguyên Vương giao thiệp, kết quả cuối cùng là hoà ly.
Lần hai, quận chúa lại gả cho tiến sĩ tân khoa nhiệm kỳ trước.
Nhưng cũng không được bao lâu phu thê mâu thuẫn không ngừng, vị tiến sĩ kia thậm chí còn hoá điên, mấy lần đến Nam Nguyên Vương phủ khóc lóc kể lể quận chúa ác độc, sau khi không có kết quả, lại ra tay với tiểu quận chúa, hai người đều bị tổn hại.
Vị tiến sĩ kia bị chọc mù mắt, tiểu quận chúa bị tiến sĩ chặt tay.
Chuyện này ầm ĩ vô cùng mất mặt, hai bên đều không chiếm được chỗ tốt, về sau lão Nam Nguyên Vương chết, đích huynh của quận chúa kế thừa vương vị, đối với người muội muội này vô cùng lạnh nhạt.
Bây giờ đã qua thời kỳ chịu tang, Nam Nguyên Vương căn bản không muốn giữ muội muội kiêu căng, thích gây chuyện lại còn bị cụt tay này ở trong phủ, quả thực cố ý lại chọn lựa hôn phu cho nàng ta, nhưng tiếng xấu của tiểu quận chúa, người ngoài kinh thành cũng biết, lại không thể tùy tiện chọn một người bình thường để đẩy đi, cho nên hôn sự vẫn luôn giằng co.
Trừ phi Mạnh Hầu Gia điên rồi mới có thể chịu đựng mà chấp nhận người con dâu như này vào cửa.
"Quận chúa Đông Ngọc và quận mã thứ hai vẫn như cũ bất hoà, tuổi tác của quận mã đã quá lớn, không chịu được trò vui của quận chúa... Có một lần quận chúa tằng tịu với người khác ở Ôn Tuyền Sơn Trang, bị Mạnh Bình Chương nhìn thấy, hắn ta trộm y phục của quận chúa." Tiêu Văn Việt không thèm để ý chút nào tự nói ra khiến người ta kinh ngạc biết bao.
Đây đã là chuyện của ba, bốn năm trước, lúc ấy Mạnh Bình Chương vẫn chưa tới 14, chỉ dám trộm cái yếm, nào dám làm gì khác?
"..." Tiêu Trấn Quan chỉ hận không kịp che tai của con trai út lại.
"Con nghe được ở đâu nhiều chuyện rợn người như vậy?" Tiêu Trấn Quan quả thực khiếp sợ không biết nên nói gì cho phải.
Tiêu Văn Việt vô cùng bình tĩnh: "Còn cần phải nghe nói à? Con tận mắt nhìn thấy."
Lúc hắn và Mạnh Bình Chương cùng nhìn thấy một màn kia, Mạnh Bình Chương háo sắc hơn hắn, còn nghển cổ nhìn, nhìn thấy cái yếm hai mắt toả sáng, cho nên hắn giúp Mạnh Bình Chương canh chừng, để hắn ta thuận lợi lấy được đồ, Mạnh Bình Chương giấu cho đến bây giờ cũng không nỡ vứt đi.
Tiêu Trấn Quan nghe vậy, mơ hồ cảm thấy có chỗ nào không đúng, đột nhiên, sắc mặt ông ấy lạnh lẽo: "Con đi theo ta đến Từ Đường."
Tiêu Văn Việt cũng không sợ hãi, càng không phản kháng, bình tĩnh thuận theo lời phụ thân nói.
Giờ phút này còn có cái gì mà Tiêu Trấn Quan không hiểu?
Mạnh Bình Chương này không phải người ngu, sao có thể nói ra chuyện mình giấu yếm của quận chúa ra ngoài chứ? Vậy chuyện này cũng chỉ có thể là người biết rõ mọi chuyện, con của ông ấy làm.
Người đến Từ Đường, Tiêu Văn Việt theo thói quen quỳ xuống.
"Là con làm kẻ tiểu nhân chỉ đường, thúc đẩy hôn sự giữa hai nhà này đúng không?" Tiêu Trấn Quan trực tiếp cầm gia pháp.
"Có gì không được?" Tiêu Văn Việt nhẹ giọng, lại vô cùng có lý chẳng sợ.
Chuyện này là hắn cố ý nói cho phụ thân nghe, bởi vì Mạnh Bình Chương chắc chắn sẽ tìm hắn tính sổ, sớm muộn gì cũng bị đánh một trận, vậy thì không bằng cắn răng chịu đựng nhanh một chút sẽ qua.
Nếu Mạnh Bình Chương có thể vượt qua trưởng tử Mạnh gia, thay vào đó, hắn ta quả thực còn có chút tác dụng, nhưng hắn ta cần đầu óc thì không có đầu óc, còn xúc động như vậy, người này còn mưu đồ dùng thanh danh của muội muội để làm nhục hắn.
Hắn ta cũng xứng à?
"Tin tức của các người quả thực lạc hậu." Tiêu Văn Việt ghét bỏ nhìn Tiêu Văn Yến một chút: "Mạnh Bình Chương giấu cái yếm của quận chúa Đông Ngọc, Nam Nguyên Vương tìm Mạnh Hầu Gia nói rõ lí lẽ, sau khi hai nhà gặp mặt, đã thảo luận chuyện đính hôn, hôn sự nhanh nhất chắc là sau kỳ thi mùa xuân."
"???" Tiêu Trấn Quan và Tiêu Văn Yến vẻ mặt hồ đồ.
Quận chúa Đông Ngọc, tiếng xấu thiên hạ đều biết.
Vị quận chúa này là ấu nữ của Nam Nguyên Lão Vương, có phần được sủng ái, lúc lão Vương gia còn sống đã sắp xếp hai mối hôn sự cho nàng ta.
Lần đầu, quận chúa Đông Ngọc được gả cho nhi tử của quận thủ Đam Châu, trai tài gái sắc, cuộc sống coi như không tệ, nhưng không tiếp tục được bao lâu, quận chúa cầm roi đánh nhau với cha mẹ chồng, dẫn đến phu thê đoạn tuyệt, bị đưa trở về.
Có Nam Nguyên Vương giao thiệp, kết quả cuối cùng là hoà ly.
Lần hai, quận chúa lại gả cho tiến sĩ tân khoa nhiệm kỳ trước.
Nhưng cũng không được bao lâu phu thê mâu thuẫn không ngừng, vị tiến sĩ kia thậm chí còn hoá điên, mấy lần đến Nam Nguyên Vương phủ khóc lóc kể lể quận chúa ác độc, sau khi không có kết quả, lại ra tay với tiểu quận chúa, hai người đều bị tổn hại.
Vị tiến sĩ kia bị chọc mù mắt, tiểu quận chúa bị tiến sĩ chặt tay.
Chuyện này ầm ĩ vô cùng mất mặt, hai bên đều không chiếm được chỗ tốt, về sau lão Nam Nguyên Vương chết, đích huynh của quận chúa kế thừa vương vị, đối với người muội muội này vô cùng lạnh nhạt.
Bây giờ đã qua thời kỳ chịu tang, Nam Nguyên Vương căn bản không muốn giữ muội muội kiêu căng, thích gây chuyện lại còn bị cụt tay này ở trong phủ, quả thực cố ý lại chọn lựa hôn phu cho nàng ta, nhưng tiếng xấu của tiểu quận chúa, người ngoài kinh thành cũng biết, lại không thể tùy tiện chọn một người bình thường để đẩy đi, cho nên hôn sự vẫn luôn giằng co.
Trừ phi Mạnh Hầu Gia điên rồi mới có thể chịu đựng mà chấp nhận người con dâu như này vào cửa.
"Quận chúa Đông Ngọc và quận mã thứ hai vẫn như cũ bất hoà, tuổi tác của quận mã đã quá lớn, không chịu được trò vui của quận chúa... Có một lần quận chúa tằng tịu với người khác ở Ôn Tuyền Sơn Trang, bị Mạnh Bình Chương nhìn thấy, hắn ta trộm y phục của quận chúa." Tiêu Văn Việt không thèm để ý chút nào tự nói ra khiến người ta kinh ngạc biết bao.
Đây đã là chuyện của ba, bốn năm trước, lúc ấy Mạnh Bình Chương vẫn chưa tới 14, chỉ dám trộm cái yếm, nào dám làm gì khác?
"..." Tiêu Trấn Quan chỉ hận không kịp che tai của con trai út lại.
"Con nghe được ở đâu nhiều chuyện rợn người như vậy?" Tiêu Trấn Quan quả thực khiếp sợ không biết nên nói gì cho phải.
Tiêu Văn Việt vô cùng bình tĩnh: "Còn cần phải nghe nói à? Con tận mắt nhìn thấy."
Lúc hắn và Mạnh Bình Chương cùng nhìn thấy một màn kia, Mạnh Bình Chương háo sắc hơn hắn, còn nghển cổ nhìn, nhìn thấy cái yếm hai mắt toả sáng, cho nên hắn giúp Mạnh Bình Chương canh chừng, để hắn ta thuận lợi lấy được đồ, Mạnh Bình Chương giấu cho đến bây giờ cũng không nỡ vứt đi.
Tiêu Trấn Quan nghe vậy, mơ hồ cảm thấy có chỗ nào không đúng, đột nhiên, sắc mặt ông ấy lạnh lẽo: "Con đi theo ta đến Từ Đường."
Tiêu Văn Việt cũng không sợ hãi, càng không phản kháng, bình tĩnh thuận theo lời phụ thân nói.
Giờ phút này còn có cái gì mà Tiêu Trấn Quan không hiểu?
Mạnh Bình Chương này không phải người ngu, sao có thể nói ra chuyện mình giấu yếm của quận chúa ra ngoài chứ? Vậy chuyện này cũng chỉ có thể là người biết rõ mọi chuyện, con của ông ấy làm.
Người đến Từ Đường, Tiêu Văn Việt theo thói quen quỳ xuống.
"Là con làm kẻ tiểu nhân chỉ đường, thúc đẩy hôn sự giữa hai nhà này đúng không?" Tiêu Trấn Quan trực tiếp cầm gia pháp.
"Có gì không được?" Tiêu Văn Việt nhẹ giọng, lại vô cùng có lý chẳng sợ.
Chuyện này là hắn cố ý nói cho phụ thân nghe, bởi vì Mạnh Bình Chương chắc chắn sẽ tìm hắn tính sổ, sớm muộn gì cũng bị đánh một trận, vậy thì không bằng cắn răng chịu đựng nhanh một chút sẽ qua.
Nếu Mạnh Bình Chương có thể vượt qua trưởng tử Mạnh gia, thay vào đó, hắn ta quả thực còn có chút tác dụng, nhưng hắn ta cần đầu óc thì không có đầu óc, còn xúc động như vậy, người này còn mưu đồ dùng thanh danh của muội muội để làm nhục hắn.
Hắn ta cũng xứng à?