Huyện Lệnh Đế Sư - Trang 2
Chương 60: Con mẹ nó cái quái gì thế này!
Tiêu Linh Linh mạnh mẽ nói: “Điều đó cũng không thay đổi được sự thật rằng ngươi đã lợi dụng chức quyền để tham những!”
Được rồi! Ngươi là người phụ nữ khốn kiếp, chỉ biết bạc thôi đúng không? Ta đây dẫn dắt tất cả dân chúng huyện Nguyên Giang thoát nghèo làm giàu ngươi không thấy sao?
“Thần có tội, xin bệ hạ trừng phạt”.
Triệu Tĩnh là người tỉnh khôn, chỉ cần nhìn biểu cảm của Tiêu Linh Linh, hắn đã biết những năm tháng vất vả của mình sắp tan thành mây khói.
Cũng coi như thức thời!
Tiêu Linh Linh thầm nghĩ: “Trong vòng một tháng, nộp hết số bạc tham ô, trẫm có thể xem xét miễn tội chết cho ngươi!”
Triệu Tĩnh nhíu mày, lúc này đã xác định không chết nữa, vậy thì cố gắng giữ lại một chút là một chút: “Thần tuân mệnh, nhưng bệ hạ... “.
“Ừm? Ngươi có gì thắc mắc không!”, Tiêu Linh Linh sợ hắn không chịu nộp bạc, sắc mặt thay đổi.
Triệu Tĩnh liếc mắt một cái, vội vàng nói: “Bệ hạ, số bạc này thì thần tất nhiên rất sẵn lòng nộp, nhưng huyện Nguyên Giang cũng có chỉ phí tiêu dùng mà, bệ hạ xem có thể nộp một nửa trước không?”
Tiêu Linh Linh cau mày: “Chi phí gì cần dùng nhiều bạc như vậy!”
Có cơ hội!
Triệu Tĩnh vừa thấy vội vàng năm tay bắt đầu lừa gạt: “Bệ hạ người không biết đâu, những ngành công nghiệp lớn trong huyện Nguyên Giang đều rất tốn kém, ví dụ như đường trắng này, phải mua củ dền từ khắp nơi trên cả nước, thậm chí khi không đủ thì còn phải mua từ Chu quốc, Cảnh quốc!”
“Còn nữa, cái gì đội vệ sinh, sở y tế đều là nhân viên trực thuộc triều đình của huyện Nguyên Giang, đều phải do phủ nha môn phát tiền công cho bọn họ”
“Thần còn định xây dựng hai học đường công khai cho dân chúng, cho con cái của dân chúng học hành miễn phí, phải mời tiên sinh dạy học chứ? Trong trường học còn phải có bếp ăn cung cấp ba bữa ăn, đây cũng là bạc”.
“Nếu không dân chúng làm sao có thể đưa con cái đến học?”
Tiêu Linh Linh ngơ ngác nhìn Triệu Tĩnh đang nói chuyện rôm rả: “Học đường miễn phí?”
“Giáo dục phải bắt đầu từ trẻ eml”
Triệu Tĩnh nghiêm túc nói: “Trẻ em là tương lai của đất nước, không có kiến thức phong phú thì ai sẽ xây dựng Càn quốc? Bệ hạ nói có đúng không?”
“Cũng có lý”. Tiêu Linh Linh vô thức gật đầu.
Triệu Tĩnh thở dài: “Vì vậy, thực tế huyện Nguyên Giang cũng rất thiếu bạc”.
“Vậy thì, vậy thì trước tiên nộp một trăm năm mươi vạn lượng đi”. Nữ Đế bệ hạ bị lừa dối do dự một lúc rồi mới lên tiếng.
Triệu Tĩnh lập tức: “Cảm ơn bệ hạ!”
Mặc dù vẫn bị cạo lông cừu, Triệu Tĩnh vẫn thở phào nhẹ nhõm, không chỉ bảo toàn mạng sống mà còn bảo vệ được túi bạc, cuối cùng cũng không uổng công.
Nhìn thấy Triệu Tĩnh không tự chủ được mà nở nụ cười, trông có vẻ như đã đạt được âm mưu, Tiêu Linh Linh nhíu mày: “Có phải ngươi đang lừa trãẫm không?”
“Thần nào dám chứ, bệ hạ suy nghĩ nhiều rồi”. Triệu Tĩnh thu lại nụ cười.
“Được rồi, chuyện này tạm thời định như vậy”.
Tiêu Linh Linh nheo mắt bắt đầu nói về lý do tại sao nàng muốn Triệu Tĩnh đến kinh thành: “Trâm muốn ngươi vào Chiêm sự phủ, đảm nhiệm chức chưởng sự vụ trong Chiêm sự, phụ trách nội vụ trong cung và dạy dỗ Huyền Sách điện hạ, ngươi có ý kiến gì không?”
Triệu Tĩnh sửng sốt. Cái quái gì vậy? Để lão tử ta làm quan ở kinh thành? Đùa gì vậy!
Ở kinh thành này, gặp ai cũng là đại quan, ta làm sao tác oai tác quái được nữal
Vội vàng phất tay, Triệu lão gia có chút hoảng loạn: “Bệ hạ, tuyệt đối không được, thần ngu dốt, sao có thể đảm nhận trọng trách này được!”
“Ta thấy Triệu đại nhân chỉ đang muốn hoành hành làm việc xấu xa vô pháp vô thiên ở huyện Nguyên Giang đấy”. Tiêu Linh Linh hừ một tiếng, nhìn Triệu Tĩnh đang có chút chột dạ.