Huyện Lệnh Đế Sư - Trang 2
Chương 45: Con mẹ nó tìm việc cho lão tử đúng không!
“Mẹ nó ngươi đã làm rất tốt!”
Triệu Tĩnh vô cùng phấn khích, cuối cùng đã thành công sau vô số thất bại, liệu penicillin, loại thuốc chữa bách bệnh trên chiến trường của đời sau, thứ được mệnh danh là vàng mềm, cuối cùng sẽ xuất hiện trong tay hẳn sao?
Ta, Triệu Tĩnh, sẽ làm nên lịch sử cho y học!
Càng nghĩ càng kích động, Triệu Tĩnh nhanh chóng đưa tay ra: “Mau lấy ra cho ta xem, ai đó bắt một con gà bệnh tới đây, thử xem tác dụng của penicillin của chúng ta như thế nào!"
Nghe được lời nói của hắn, Lâm đại phu sửng sốt một chút rồi gãi đầu: “Lão gia, những con gà, con thỏ bị bệnh được mang tới lần trước đều chết hết rồi?”
“Cái gì? Chết hết rồi! Chết như thế nào, không phải ngươi đã làm ra penicillin sao?”, Triệu Tĩnh khó hiểu.
Kể từ khi nghiên cứu allicin và đầu độc một số tử tù trong trận ôn dịch lần trước, hản hiểu rắng khoa học về y dược này phải được giao cho các nhân tài chuyên nghiệp thực hiện.
Đó là lý do tại sao tất cả đại phu trong huyện đều tập trung ở đây.
Lâm đại phu gật đầu: “Chết hết rồi, do ta độc chết chúng”. Triệu Tĩnh đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng, tên này thực sự rất táo bạo, nhưng không sao, luôn có người cống hiến
hết mình cho khoa học: “Penicillin đâu?”
“Đây này”. Lâm đại phu cầm một cái chai lên quơ quơ.
Triệu Tĩnh thuận miệng nói: “Tới Sở y dược xem thử có ai bị bệnh hay không”.
Nghe được lời của hản, Lâm đại phu vội vàng ngăn hẳn lại: “Không không không, đại nhân thứ này người khác không thể dùng được”.
“Ngươi đang nói mê sảng cái gì vậy? Bảo ngươi làm penicillin là để cho người dùng!”, Triệu Tĩnh trợn trắng mắt.
Lâm đại phu gãi đầu cười khẩy một tiếng: “Là lỗi của ta đã không nói rõ ràng với lão gia, những con thỏ, con gà đó vồn đều không sao, nhưng ta đã hạ độc chết chúng bằng chất trong lọ này”.
“Ta đ*tl"
Triệu Tĩnh sửng sốt: “Ngươi ngươi ngươi, ngươi nói rõ ràng. đi"
Lâm đại phu cười thầm một tiếng: “Lão gia, ta cũng không biết thứ ta làm ra có phải là penicillin mà người nhắc tới hay không, nhưng xem ra dùng thứ này để cứu người thì hơi khó, nhưng nếu dùng để giết người, ta nói cho người biết, hiệu quả chuẩn cmnr!”
Vừa nói, Lâm đại phu vừa bước sang một bên, để lộ bàn làm việc của mình.
Triệu Tĩnh nhìn một cái đã nhắm mắt lại niệm A Di Đà Phật, đây đâu còn là bàn làm việc nữa, đây là lò sát sinh thì đúng hơn.
Nhìn con thỏ kia, chân còn đá đá, phun máu nhiều đến nỗi hắn không dám nhìn!
Lâm đại phu còn chưa nhận ra, hẳn ta vẫn đang nói chuyện với Triệu Tĩnh về penicillin, à không, là thuốc độc của hắn ta.
“Lão gia, trải qua sự nỗ lực không ngừng và các lần thí nghiệm, cuối cùng ta cũng nắm giữ được liều lượng, chỉ cần một chén nhỏ như vậy cũng đủ hạ gục một người nam tử trưởng thành, hơn nữa hiệu quả rất nhanh, mạnh hơn thạch tín rất nhiều, thậm chí cả ngân châm cũng không thể phát hiện ra nó! Sau này nếu chúng ta gây sự với ai đó thì cứ cho hẳn ta một ngụm, đảm bảo rằng hắn ta còn không biết mình chết như thế nào!
Triệu Tĩnh: "..."
Con mẹ nó tìm việc cho lão tử đúng không!
Triệu Tĩnh tức giận đá Lâm đại phu một chân, vừa đuổi theo vừa đánh vừa mắng: “Con mẹ nó, ta ra tiền để ngươi chữa bệnh cứu người, ngươi làm ngược, nghiên cứu cho ta cách giết người đúng không! Ngươi xứng đáng với hai từ đại phu này sao? Penicillin tốt như vậy ngươi lại làm thành chất độc! Nào nào nào mở miệng ra, để ta đút cho ngươi uống, để ta xem thử chất độc ngươi tạo ra mạnh đến cỡ nào!”
Lâm đại phu vừa né tránh vừa tủi thân hét lên: “Lão gia, việc này người không thể trách ta! Ta không có vật thật để đối chiếu, nên không biết thứ làm ra có phải là penicillin hay không, hơn nữa rất khó kiểm soát liều lượng, dùng để cứu người thì quá khó khăn! Vẫn là giết người thì dễ hơn!”
“Cút ra chỗ khác đi, đi lấy dịch nuôi tới cho ta, việc gì ta cũng phải tự mình làm, ai đó đi ra ngoài tìm mười con thỏ tới cho ta, ta không tin là làm không ral”
Một canh giờ sau.
Triệu Tĩnh cầm tấm vải trằng lau tay, nhìn thỏ thỏ co giật hai cái rồi ngỏm củ tỏi trên bàn làm việc, dùng tấm vải trắng che lại, rồi chắp hai tay trước ngực.
A di đà phật, tội lỗi tội lỗi.
Lâm đại phu ở một bên lắc đầu thở dài: “Thật tàn nhãn, con thỏ này thật đáng thương, cả nhà không một con nào trốn thoát, lão gia, người làm vậy sợ sau này sẽ phải xuống địa ngục”.