Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Huyền Giới Chi Môn

Chương 982: Nguồn gốc của Bát tộc (2)



Ngày trước, Dị Tộc cũng đã từng nhắc đến tên Bát Hoang Cổ Tộc, hắn chưa kịp hỏi ý nghĩa của cái tên này là gì, hắn nhìn về phía Mục Trùng Sơn.
- Bát Hoang Cổ Tộc là tám cái truyền tục của Thiên Hà Tinh Vực ta, là loại tộc cổ lão nhất, nghe nói từ thời hoang sơ, đã tồn tại. Phân biệt thành: Di Thiên Cự Viên Tộc, Đàm Hổ Tộc, Thiên Phượng Tộc, Oa Yêu Tộc, Địa Long Tộc, Bàn Quy Tộc, Tử Tinh Ma Ngư Tộc và Phi Thiên Thử Tộc. Bát tộc này từng là những loại tộc lớn mạnh nhất trong Thiên Hà Tinh Vực ta, được người ta gọi là Bát Hoang Cổ Tộc.
Nhưng mà thời đại của Bát Hoang Cổ Tộc cách bây giờ xa lắm rồi, bây giờ rất ít người nhớ về cái tên gọi này, Thể nên ngài mới biết.
- Thiên Phượng!
Thân người Thạch Mục như bị chấn động mạnh, nét mặt hiện ra sự vui mừng khôn xiết.
Hắn luôn tìm kiếm Thiên Phượng Nhất Tộc, nhưng đến hơn một trăm năm này vẫn chưa có tin tức gì, không ngờ lại có thể ở đây biêt được thông tin.
Thiên Phượng Nhất Tộc vốn là Chủng Tộc của Thiên Hà Tinh Vực, chẳng trách không tìm thấy được Di Dương Tinh Vực.
Nếu như nói không sai, người mà Trung Tú đưa đi chính là thuộc về Thiên Phượng Nhất Tộc mới đúng.
Thiên Phượng Tộc, Địa Long Tộc, Bàn Quy Tộc, ba chủng tộc này vốn là một tộc Bát Hoang Cổ Tốc sao?
Mục Hóa kinh ngạc hỏi.
Thạch Mục hơi châu mày lên một chút, nghe khẩu khí của Mục Hóa như vậy, tpt chắc là rất hữu danh ở Thiên Hà Tinh Vực, sao trong kí ức của Mục Thanh trước đây không xuất hiện?
Nhưng hắn rất nhanh đã hiểu ra, soát hồn là do thủ pháp bá đạo, hủy hoại nghiêm trọng nguyên thần của đối phương, những tin tức nhận được không đầy đủ, bị thiếu mất một số tin tức cũng không có gì kì lạ, hơn nữa tpt đối với Mục Thanh mà nói, không phải là tin tức gì quan trọng.
Mục Trọng Sơn gật đầu, than thở nói:
- Thời gian trôi nhanh như nước chảy, nhân quả tuần hoàn, chủng tộc dù có mạnh hơn nữa thì cũng có ngày suy bại. Bát Cổ Đạo Tộc bây giờ đã không như ngày xưa nữa. Tử Tinh Ma Ngưu Tộc, Đàm Hổ Tộc, Tử Tinh Ma Ngư Tộc và Phi Thiên Thử Tộc đã sớm bị suy bại, Nhân Tộc không biết tung tích nư Thể nào, Oa Yêu Tộc lại lưu lạc đến tinh vực khác, bây giờ chỉ có ba tộc Thiên Phượng Tộc, Địa Long Tộc, Bàn Quy Tộc là vẫn còn.
- Vậy Di Thiên Cự Viên Nhất Tộc thì sao?
Hắn hỏi
Nói đến Di Thiên Cự Viên Nhất Tộc, từng là chi đạo Hoang Cổ Bát Tộc, chỉ là cách đây rất lâu đối đầu với Thể lực Tiên Giới Thiên Đình, bị Thạch Đầu đuổi cùng giết tận, đám tộc tàn dư đã phiêu bạt khắp nơi, nhưng mà nghe nói, bọn họ chưa bị diệt vong, những người tàn dư đến nay vẫn còn mai danh ấn tích.
Mục Trọng Sơn trầm giọng nói như vậy.
- Mục Tộc trưởng còn tin tức nào liên quan nữa không?
Thạch Mục hỏi.
- Chuyện năm đó, ta cũng chi là nghe các vị trưởng bối trong tộc nhắc đến, lúc đó không để ý tới, đến bây giờ đã qua cảnh thiên, trong tộc e rằng ngay cả biết người chủng tộc này cũng không nhiều nữa rồi. Mặc Thạch đạo hữu, Kim Tuyệt Nhất Tộc ta, không giúp nỗi ngươi rồi, thật là xin lỗi.
Mục Trọng Sơn có ý xin lỗi nói.
- Đâu có, Mục Tộc trưởng có thể nói những điều này, tại hạ đã vô cùng cảm kích.
Thạch Mục nói.
Nếu Kim Tuyệt Tộc đã không biết Di Dương Cự Viên Nhất Tộc ở đâu thì tiếp tục ở lại cũng không có tác dụng gì, hắn nhanh chóng cáo từ, rời khỏi nơi này.
- Mặc tiền bối đi như Thể này sao?
Mục Hóa nét mặt có chút lo lắng hỏi.
- Ta còn có việc, sau này nếu có cơ hội sẽ lên tông môn thăm mọi người.
Thạch Mục nói xong, đứng dậy.
Thần sắc Mục Hóa chợt trở nên ảm đạm, cúi đầu xuống.
- Nếu Mặc đạo hữu đã có việc, vậy chúng ta không nên giữ ngài lâu thêm nữa.
Mục Trọng Sơn đứng dậy.
Thạch Mục nhanh chóng rời khỏi đại sảnh, bước đến cửa.
- Đúng rồi, Mặc đạo hữu, về việc Di Thiên Cự Viên bị tan rã, trước đây ta có nghe qua tin đồn, không biết ngài có hứng thú không.
Mục Trọng Sơn đột nhiên nhớ đến điều gì đó, hạ giọng nói.
- Vẫn mong tộc trưởng chỉ giáo.
Thạch Mục vui mừng, liền nói.
- Chỉ giáo thì không dám nhận, ta từng nghe nói qua, mưới mấy năm trước, ở trong tinh vực gần tinh vực Điểu Sào Tinh, từng có người từ xa nhìn thấy trận đấu giữa một con đười ươi khổng lồ với người, nhưng mà trận đáu rất ngắn, song phương đều biến mất, người kia lúc đó không dám khẳng định cự viên xuất hiện lúc đó có phải là Di Thiên Cự Nhất Tộc không.
Mục Trọng Sơn nói như vậy.
- Điểu Sào Tinh... vâng, đa ta tộc lão chỉ điểm.
Thạch Mục chấp hai tay cung kính hành lễ một cái, lại gật gật đầu, cơ thể bay lên trời, hướng về phía xa bay đi.
- Con gái ngoan, sao Thể? Thích vị Mặc đạo hữu này rồi à?
Mục Trọng Sơn nhìn con gái của mình, cười ha ha nói.
- Cha thật là xấu, không để ý cha nữa!
Mục Hóa ngẩng đầu lên nhìn phụ thân một cái, rồi quay lại chạy về phía xa.
Ánh mắt cô kiên định, dường như có một loại quyết tâm nào đó.
Lúc Thạch Mục ở trong thành trì, hắn đã mua được một số bản đồ của một số tinh vực, còn có Thiên Hà Tinh Vực, để nhanh chóng rời khỏi thành trì, hắn biến thành một luồng sáng màu xanh chói mắt, bay về phía trước với tốc độ nhanh như chớp mắt.
Tư trên bản đồ, có thể nhìn thấy tinh vực Điểu Sào Tinh mà Mục Trọng Sơn nhắc tới, cách Phục Long Tinh không xa lắm, cũng thuộc về địa đới quan trọng của Thiên Hà Tinh Vực.
Đang bay trong không trung, ánh mắt hắn chợt lỏe lên, rồi dừng lại.
Ba luồng sáng từ phía dưới bay lên, che trước mặt hắn.
Từ trong ba luồng sáng đó xuất hiện ba nhân ảnh, là tên Mục Nham và hai nhân ảnh màu xám, toàn thân bao bọc bới áo bào màu xám, đầu đeo khăn bịt mặt, nhìn không thấy mặt.
Hai người mặc yi phục màu xám khí tức rất lớn, chắc chắn là Tồn tại Thánh Giới.
- Mặc Thạch, ngươi chạy nhanh quá, chút nữa không đuổi kịp ngươi rồi.
Mục Nham cười mỉa mai nói.
- Ồ, ngươi đến để giết ta sao?
Thạch Mục nhìn Mục Nham lắc đầu.
Người này là kẻ mạnh nhất trong sức mạnh những người nhất bối trẻ của Kim Tuyệt Tộc, không ngờ trong lòng lại nhỏ nhen, tiểu nhân như vậy.
- Khi ở trên võ trường trước mặt chúng nhân ngươi làm nhục ta như Thể, bây giờ ta giết ngươi rồi, phải chăng ta sẽ can tâm?
Mục Nham cười mỉa mai một tiếng.
- Hai vị đại nhân, chỉ cần giết được hắn, ta sẽ đáp ứng yêu cầu của hai vị!
Hắn nhìn hai người mặc y phục màu xám bên cạnh, dáng vẻ dữ dằn nói.
Hai người kia gật đầu.
- Được, nhớ những lời đã nói!
Một từ “ lời” của tên mặc y phục màu xám vừa thốt lời ra, thân ảnh hắn đã đột nhiên bay lên cao, một tia sáng lóe lên trong không trung, một thanh kiếm sáng chói hiện ra, chém về phía Thạch Mục với tốc độ rất nhanh, thậm chí nhanh như những tia sáng hỏa thạch!
Chương trước Chương tiếp
Loading...