Huyền Giới Chi Môn
Chương 966: Bách Mộ Tinh (1)
Mục Thiên Tuyệt nghe xong những lời nói này, sắc mặt càng lúc càng trầm lại, rồi nói lớn:
- Một nhóm thủ thử lưỡng đoan, tiểu nhân ở sau lưng nghị luận người khác, lẽ nào còn dám ngạo mạn như vậy?
Nói xong, hắn đột nhiên giơ bàn tay ra, rồi dùng ngón tay chỉ về phía trước.
Chi chí những thanh gươm nhỏ từ trong năm ngón tay đó phóng ra, biến thành năm thanh kiếm khí năm màu sắc lốm đốm xen lẫn vào nhau trong hư không, giống như chiếc cầu vồng dài nối liền nhau chiếu thẳng vào đầu của Quan Sơn Hải và những người khác.
Chỉ nghe một tiếng hét:
- Ối!
Giống như một quả dưa hấu trong suốt bị nổ tung ra thành các đường rãnh, toàn bộ đầu của những người này đều nổ tan tành, ngay đến Thánh Phôi nguyên Thần cũng không kíp thoát ra, toàn bộ đều bị nổ ta thành từng mảnh.
Thần cảnh phẫn nộ, nguyên thần tự diệt!
Biến cố lần này phát sinh quâ đột ngột, tất cả những người trong đại điện đều không kịp phản ứng lại, tất cả đều sững sờ đứng đờ người không chớp mắt.
Đến lúc năm tàn thi thể xếp sờ sờ trước mặt, bọn chúng mới tỉnh ra, từng người từng người sắc mặt đầy nỗi kinh sợ nhìn về phía Mục Thiên Tuyệt.
Còn những giới Trưởng Lão còn lại của Thanh Lan, lúc đó cũng im lặng như thóc, ngay cả một hơi thở mạnh cũng không dám phát ra, sợ bị Mục Thiên Tuyệt chỉ tay về hướng mình, thì rơi vào kết cục bi thảm chết không toàn thây.
Thân Đồ Nam thấy vậy, sắc mặt cũng không có biến đổi gì lớn, cứ như đang đối mặt với việc nhỏ không đáng kể tới, hắn tiện tay vẫy vẫy, ra lệnh cho thuộc hạ thu dọn năm tàn thây đó sạch sẽ.
- Ha ha, Mục Điện Chủ vẫn dễ dàng phẫn nộ như vậy. Những người này tuy không biết giữ miệng, nhưng những việc mà bọn chúng nói là điều mà Ngoại Giới đều biết, bây giờ Mục Điện Chủ muốn đánh hay không đánh tam đại Quy Thuộc Tinh Cầu, tiêu diệt thực lực của Thanh Lan thật sự ta cũng không thể thay đổi, hay là cũng ta thống trị khu vực Thanh Lan Thánh Địa, lúc đó ngươi và ta cũng nhau cai quản cái Di Dương Tinh Vực này, như vậy không là một cuộc chiến mỹ mãn sao?
Thân Đồ Nam hơi cười cười nói.
Những lời nói sau đó của hắn dường như cũng trở nên nhẹ nhàng hơn mấy phần, không hề có ý truy cứu việc Mục Thiên Tuyệt giết mấy tên thánh giới.
Mà hàm ý trong lời nói của hắn cũng rất rõ ràng, chính là hi vọng Mục Thiên Tuyệt và Trục Vân Thánh Điện có thể tiếp tục làm việc cho hắn, bị hắn khống chế, sai khiến.
- Con người Mục Thiên Tuyệt ta không hứng thú với việc quan tâm ngoại giới nhìn ta như thế nào, sự việc này nếu đã như vậy, ta cũng không nhất thiết phải can dự nữa.
Mục Thiên Tuyệt cương quyết nói.
Nói xong, hắn lập tức đưa theo các vị Thánh Giới Trưởng Lão còn lại trong điện nội của Trục Vân Kiếm Phái quay đầu lại bước ra khỏi đại điện, khảng khái đi một mạch ra ngoài.
Sau khi Mục Thiên Tuyệt đi ra ngoài, Thân Đồ Nam nhẹ nhẹ phe phẩy cái quạt trong tay, ánh mắt ngước lên nhìn điện môn đang treo lơ lững trên không trung.
Trong đại điện, một cụ lão ăn mặc như đạo sĩ, râu tóc bạc phơ, dáng người gầy mảnh bước ra từ đám người đó, hướng về phía Thân Đồ Nam hành lễ một cái, rồi nói:
- Thánh Chủ, cái tên Mục Thiên Tuyệt vô lí ngang ngược như vậy, tại sao ngài lại khoan nhượng hắn như vậy?
- Đến nay chuyện của Thanh lan còn chưa định đoạt, không nên gây hấn với Trục Vân Thánh Địa. Những bọn thất phu say mê kiếm đạo giống như Mục Thiên Tuyệt này chỉ là để giúp ta thực hiện ý đồ trước mắt, sau khi miếng thịt béo bỡ Thanh Lan Thánh Địa này hoàn toàn thuộc về chúng ta, đợi chúng ta sắp xếp lại ổn thỏa xong, lúc đó tiêu diệt hắn thì cũng dễ như trở bàn tay.
Thân Đồ Nam ung dung thong thả nói.
Lão già gầy gò kia nghe xong, bái phục nói:
- Thánh Chủ anh minh, thuộc hạ nghĩ không tới đó.
- Đúng rồi, Ân trưởng lão, chuyện truy giết nghiệt đồ của Thanh Lan, tiến hành đến đâu rồi?
Thân Đồ Nam hỏi.
- Ngoài việc bố trí thiên la địa võng trong các khu vực của nội bộ Thanh Lan Thánh Địa ra, thuộc hạ đã phái người đi điều tra dò la trên các chiến hạm của các Tinh Vực, lệnh truy cùng giết tận cũng được ban ra, chắc chắn bọn nghịch tặc tàn dư của Thanh Lan Thánh Địa không còn đường nào để tháo chạy.
Lão già gầy gò đó nói.
- Tốt! Đợi sau khi việc này an định ổn thỏa, ta phải chỉnh lại đại quân, cử quân binh đến xử lí tam đại Quy Thuộc Tinh Cầu kia.
Thân Đồ Nam nói.
Đúng vào lúc này, đột nhiên bên ngoài chính điện truyền đến một âm thanh lạ.
Thân Đồ Nam hơi chau mày, quay người nhìn ra ngoài.
Tất cả ánh mắt mọi người đều nhìn chằm chằm ngoài cửa.
Chỉ nhìn thấy một ánh sáng lóe lên, một thân ảnh thẳng tắp, rắn rỏi đột nhiên rơi xuống ngoài điện.
Người đó vừa rơi xuống đã nhanh chóng bước vào trong điện nội.
Giới trưởng lão của Thánh Địa thấy vậy, liền vội vàng nhao nhao tránh sang hai bên, rất nhanh đã lộ ra một đường rảnh rộng lớn giữa trong Đại Điện.
Người này mặc một chiếc áo dài màu trắng, diện mạo nho nhã, khí chất bất phàm, nếu là Thạch Mục ở đây chỉ cần nhìn một cái là nhận ra, đó chính là Triệu Tiễn!
Triệu Tiễn không nhìn mọi người xung quanh mà nhìn chăm chú vào Thân Đồ Nam, bước nhanh tới trước điện, nói như thế này:
- Thân Đồ Thánh Chủ, ngài tại sao không coi chừng môn hạ, khiến nhiều yêu tộc của Thanh Lan bị mặc ý tàn sát như vậy?
Mọi người xung quanh bàn tán xôn xao, ai nấy cũng vô cùng kinh ngạc, há miệng, trợn mắt nhìn về phía Triệu Tiễn, nhưng không một ai dám nói lời nào.
- Ha ha, thì ra Triệu Sư Điệt tới thăm, không thể nghênh đón từ xa, mong lượng thứ. Những để tử yêu tộc mà Sư Điệt nói kia, chẳng qua là loại Thiên Cầm Huyết Mạch nhỏ bé mà thôi, Sư Triệt hà tất phải kích động như vậy?
Thân Đồ Nam với sắc mặt bình tĩnh nói.
- Trước đây ta đã nói qua, tất cả những đệ tử của Thiên Cầm Huyết Mạch, dù là huyết mạch không thuần hoặc là chưa giác ngộ, cũng tuyệt đối không được giết hại, bắt buộc phải giừ lại, hay là trí nhớ của Thân Đồ Thánh Chủ gần đây không được minh mẫn?
Sắc mặt Triệu Tiễn lạnh nhạt, hạ giọng nói.
Trong ngữ khí lời nói rõ ràng mang mấy phần trách móc.
- Một nhóm thủ thử lưỡng đoan, tiểu nhân ở sau lưng nghị luận người khác, lẽ nào còn dám ngạo mạn như vậy?
Nói xong, hắn đột nhiên giơ bàn tay ra, rồi dùng ngón tay chỉ về phía trước.
Chi chí những thanh gươm nhỏ từ trong năm ngón tay đó phóng ra, biến thành năm thanh kiếm khí năm màu sắc lốm đốm xen lẫn vào nhau trong hư không, giống như chiếc cầu vồng dài nối liền nhau chiếu thẳng vào đầu của Quan Sơn Hải và những người khác.
Chỉ nghe một tiếng hét:
- Ối!
Giống như một quả dưa hấu trong suốt bị nổ tung ra thành các đường rãnh, toàn bộ đầu của những người này đều nổ tan tành, ngay đến Thánh Phôi nguyên Thần cũng không kíp thoát ra, toàn bộ đều bị nổ ta thành từng mảnh.
Thần cảnh phẫn nộ, nguyên thần tự diệt!
Biến cố lần này phát sinh quâ đột ngột, tất cả những người trong đại điện đều không kịp phản ứng lại, tất cả đều sững sờ đứng đờ người không chớp mắt.
Đến lúc năm tàn thi thể xếp sờ sờ trước mặt, bọn chúng mới tỉnh ra, từng người từng người sắc mặt đầy nỗi kinh sợ nhìn về phía Mục Thiên Tuyệt.
Còn những giới Trưởng Lão còn lại của Thanh Lan, lúc đó cũng im lặng như thóc, ngay cả một hơi thở mạnh cũng không dám phát ra, sợ bị Mục Thiên Tuyệt chỉ tay về hướng mình, thì rơi vào kết cục bi thảm chết không toàn thây.
Thân Đồ Nam thấy vậy, sắc mặt cũng không có biến đổi gì lớn, cứ như đang đối mặt với việc nhỏ không đáng kể tới, hắn tiện tay vẫy vẫy, ra lệnh cho thuộc hạ thu dọn năm tàn thây đó sạch sẽ.
- Ha ha, Mục Điện Chủ vẫn dễ dàng phẫn nộ như vậy. Những người này tuy không biết giữ miệng, nhưng những việc mà bọn chúng nói là điều mà Ngoại Giới đều biết, bây giờ Mục Điện Chủ muốn đánh hay không đánh tam đại Quy Thuộc Tinh Cầu, tiêu diệt thực lực của Thanh Lan thật sự ta cũng không thể thay đổi, hay là cũng ta thống trị khu vực Thanh Lan Thánh Địa, lúc đó ngươi và ta cũng nhau cai quản cái Di Dương Tinh Vực này, như vậy không là một cuộc chiến mỹ mãn sao?
Thân Đồ Nam hơi cười cười nói.
Những lời nói sau đó của hắn dường như cũng trở nên nhẹ nhàng hơn mấy phần, không hề có ý truy cứu việc Mục Thiên Tuyệt giết mấy tên thánh giới.
Mà hàm ý trong lời nói của hắn cũng rất rõ ràng, chính là hi vọng Mục Thiên Tuyệt và Trục Vân Thánh Điện có thể tiếp tục làm việc cho hắn, bị hắn khống chế, sai khiến.
- Con người Mục Thiên Tuyệt ta không hứng thú với việc quan tâm ngoại giới nhìn ta như thế nào, sự việc này nếu đã như vậy, ta cũng không nhất thiết phải can dự nữa.
Mục Thiên Tuyệt cương quyết nói.
Nói xong, hắn lập tức đưa theo các vị Thánh Giới Trưởng Lão còn lại trong điện nội của Trục Vân Kiếm Phái quay đầu lại bước ra khỏi đại điện, khảng khái đi một mạch ra ngoài.
Sau khi Mục Thiên Tuyệt đi ra ngoài, Thân Đồ Nam nhẹ nhẹ phe phẩy cái quạt trong tay, ánh mắt ngước lên nhìn điện môn đang treo lơ lững trên không trung.
Trong đại điện, một cụ lão ăn mặc như đạo sĩ, râu tóc bạc phơ, dáng người gầy mảnh bước ra từ đám người đó, hướng về phía Thân Đồ Nam hành lễ một cái, rồi nói:
- Thánh Chủ, cái tên Mục Thiên Tuyệt vô lí ngang ngược như vậy, tại sao ngài lại khoan nhượng hắn như vậy?
- Đến nay chuyện của Thanh lan còn chưa định đoạt, không nên gây hấn với Trục Vân Thánh Địa. Những bọn thất phu say mê kiếm đạo giống như Mục Thiên Tuyệt này chỉ là để giúp ta thực hiện ý đồ trước mắt, sau khi miếng thịt béo bỡ Thanh Lan Thánh Địa này hoàn toàn thuộc về chúng ta, đợi chúng ta sắp xếp lại ổn thỏa xong, lúc đó tiêu diệt hắn thì cũng dễ như trở bàn tay.
Thân Đồ Nam ung dung thong thả nói.
Lão già gầy gò kia nghe xong, bái phục nói:
- Thánh Chủ anh minh, thuộc hạ nghĩ không tới đó.
- Đúng rồi, Ân trưởng lão, chuyện truy giết nghiệt đồ của Thanh Lan, tiến hành đến đâu rồi?
Thân Đồ Nam hỏi.
- Ngoài việc bố trí thiên la địa võng trong các khu vực của nội bộ Thanh Lan Thánh Địa ra, thuộc hạ đã phái người đi điều tra dò la trên các chiến hạm của các Tinh Vực, lệnh truy cùng giết tận cũng được ban ra, chắc chắn bọn nghịch tặc tàn dư của Thanh Lan Thánh Địa không còn đường nào để tháo chạy.
Lão già gầy gò đó nói.
- Tốt! Đợi sau khi việc này an định ổn thỏa, ta phải chỉnh lại đại quân, cử quân binh đến xử lí tam đại Quy Thuộc Tinh Cầu kia.
Thân Đồ Nam nói.
Đúng vào lúc này, đột nhiên bên ngoài chính điện truyền đến một âm thanh lạ.
Thân Đồ Nam hơi chau mày, quay người nhìn ra ngoài.
Tất cả ánh mắt mọi người đều nhìn chằm chằm ngoài cửa.
Chỉ nhìn thấy một ánh sáng lóe lên, một thân ảnh thẳng tắp, rắn rỏi đột nhiên rơi xuống ngoài điện.
Người đó vừa rơi xuống đã nhanh chóng bước vào trong điện nội.
Giới trưởng lão của Thánh Địa thấy vậy, liền vội vàng nhao nhao tránh sang hai bên, rất nhanh đã lộ ra một đường rảnh rộng lớn giữa trong Đại Điện.
Người này mặc một chiếc áo dài màu trắng, diện mạo nho nhã, khí chất bất phàm, nếu là Thạch Mục ở đây chỉ cần nhìn một cái là nhận ra, đó chính là Triệu Tiễn!
Triệu Tiễn không nhìn mọi người xung quanh mà nhìn chăm chú vào Thân Đồ Nam, bước nhanh tới trước điện, nói như thế này:
- Thân Đồ Thánh Chủ, ngài tại sao không coi chừng môn hạ, khiến nhiều yêu tộc của Thanh Lan bị mặc ý tàn sát như vậy?
Mọi người xung quanh bàn tán xôn xao, ai nấy cũng vô cùng kinh ngạc, há miệng, trợn mắt nhìn về phía Triệu Tiễn, nhưng không một ai dám nói lời nào.
- Ha ha, thì ra Triệu Sư Điệt tới thăm, không thể nghênh đón từ xa, mong lượng thứ. Những để tử yêu tộc mà Sư Điệt nói kia, chẳng qua là loại Thiên Cầm Huyết Mạch nhỏ bé mà thôi, Sư Triệt hà tất phải kích động như vậy?
Thân Đồ Nam với sắc mặt bình tĩnh nói.
- Trước đây ta đã nói qua, tất cả những đệ tử của Thiên Cầm Huyết Mạch, dù là huyết mạch không thuần hoặc là chưa giác ngộ, cũng tuyệt đối không được giết hại, bắt buộc phải giừ lại, hay là trí nhớ của Thân Đồ Thánh Chủ gần đây không được minh mẫn?
Sắc mặt Triệu Tiễn lạnh nhạt, hạ giọng nói.
Trong ngữ khí lời nói rõ ràng mang mấy phần trách móc.