Huyền Giới Chi Môn
Chương 958: Lật Thăng phục sinh? (1)
Trên chiếc đèn cổ màu xanh trong lòng ngực của Liên Hoa Ấu Đồng, một ngọn lửa nhỏ như hạt đậu không ngừng nhấp nháy, tỏa ra không trung một vòng ánh sáng mờ mờ màu xanh nhưng lại rất cố định, bao trùm cả một màn trời phía trước hai người, chùm tia sáng màu vàng đó hoàn toàn bị chặn lại ở bên ngoài.
Chùm tia sáng màu vàng tấn công kịch liệt vào vùng ánh sáng màu xanh, khiến cho không gian bên ngoài vùng ánh sáng màu xanh xuất hiện chi chít những đường kẻ rạn nứt.
Nhưng nó hoàn toàn không thể dao động được tầng ánh sáng kia, mà lại giống như bị màn ánh sáng đó dần dần thu vào, luồng sáng càng lúc càng tối lại.
Sau lúc đó, luồng ánh sáng màu vàng kia hoàn toàn biến mất, ngọn đèn màu xanh trên chiếc đèn cổ lóe sáng “vù” một lúc rồi chuyển thành màu vàng.
- Luân... đèn Luân Hồi, ngươi rút cục là ai? Ngao Tổ với thân hình to lớn khổng lồ xuất hiện cách đó khoảng hơn trăm trượng, kinh ngạc hỏi.
Thạch Mục hơi cúi thấp người xuống, nhìn hình ảnh phía sau của vị Ấu Đồng kia, trong ánh mắt hiện lên sự nghi ngờ.
Trầm mặc một lúc, Liên Hoa Ấu Đồng cuối cùng đã thốt lên câu đầu tiên:
- Ngao Tổ, nhìn thấy chiếc đèn cổ Luân Hồi này mà nhà ngươi lại không biết lão phu là ai sao?
Trong lòng Thạch Mục có chút giao động, rõ ràng nhìn thấy là một khuôn mặt non nớt giống như đứa trẻ, mà họ lại tự xưng “lão phu”, chàng cảm thấy rất kì quặc.
Ngao Tổ nghe xong toàn thân thất kinh, trong miệng liên tục nói:
- Không thể nào, không thể nào… Lật Thăng đã chết rồi, ngươi tuyệt đối không phải là Lật Thăng!
- Lật Thăng? Thạch Mục nghe xong đột nhiên kinh ngạc.
Tuy chàng sớm đã nghi ngờ, cảm thấy vị Ấu Đồng này rất thần bí, cử chỉ bất thường, chắc chắn có ẩn tình gì, nhưng cũng không nghĩ đến việc Ấu Đồng và Lật Thăng có liên quan gì với nhau.
- Thạch Mục, đây chính là Lật Thăng thật sao? Lẽ nào hắn...... hắn phục sinh rồi sao? Thái Nhi thông qua truyền âm hỏi.
- Ta cũng cảm thấy có chút mơ hồ, cứ yên lặng quan sát xem có động tĩnh gì nữa không. Thạch Mục nói.
- Hừ, con trai ngươi Áo Thâm năm đó tàn sát người vô tôi vạ, để tăng thêm huyết nhục của bản thân, xâm nhập vào khu Di Dương Tinh, tàn sát bách tính vô tội, khắp nơi đều là những vệt máu chết chóc tang thương, khiến cho bách tính vô cùng căm hận, đồ nhi của ta là Bạch Viên mới ra tay giết hắn. Đến giờ đồ nhi của ta đã bị giảm ngàn năm tu luyện, ngươi lại còn đến tìm ta báo thù, ngay cả truyền nhân hậu thế của hắn ngươi cũng không bỏ qua, thật không biết hối cải. Ấu Đồng từ từ nói.
Ngao Tổ nghe xong nét mặt hiện lên sự đau khổ, hung dữ nói:
- Cái tên Bạch Viên đó không những giết con trai của ta mà còn lấy máu, gân cốt, vảy móng và da thịt của nó để tu luyện, những vết tich của cuộc chiến năm đó vẫn còn trên người tiểu tử đó, món nợ máu này ngươi bảo ta làm sao không báo? Nếu tên Bạch Viên kia đã chết không dấu vết, thì món nợ máu này sẽ do truyền nhân của hắn gánh chịu, nếu không bắt luận thế nào ta cũng sẽ không bỏ qua!
Thạch Mục nghe xong mới hiểu ra thù oán giữa Ngao Tổ và Bạch Viên, chàng nhin lớp móng giáp trên thân của mình, trong lòng chợt xuất hiện những cảm giác kí lạ.
- Con trai của ngươi làm trái ý trời, chết không thương tiếc. Nếu ngươi vẫn cứ mê muội không tỉnh ngộ như thế này, thì cũng không thể trách lão phu được. Ấu Đồng hạ giọng nói.
Ngao Tổ bỗng nhiên ngóc cái đầu giao long lên nhìn chằm chằm vào Ấu Đồng, đột nhiên nói:
- Cho dù ngươi là Lật Thăng thì đã sao? Muốn dựa vào cái xác yếu ớt như nhà ngươi mà dám đấu lại với ta? Thế thì chúng ta hôm nay tính cả hận cũ thù mới, để xem hôm nay giữa ta và ngươi ai có thể sống sót?
Nói xong, thân hình khổng lồ của hắn chuyển động trong không trung, hai móng vuốt to lớn vồ xuống dưới.
Luồng sáng màu vàng trong không trung bỗng nhiên mập mờ, rồi từ đó xuất hiện hai cái móng vuốt khổng lồ màu vàng khoảng chừng một trăm trượng, vố về phía đỉnh đầu của Ấu Đồng.
Ấu Đồng không hề sợ hãi, từ từ đưa chiếc đèn cổ màu xanh trên ở trước ngực lên phía trước, những nét phù văn khắc trên thân chiếc đèn bỗng nhiên lóe lên một tia sáng màu xanh thẳm, một chùm tia sáng to lớn lập tức từ trong ngọn lửa của chiếc đèn cổ phóng ra mạnh mẽ.
Thạch Mục nhìn thấy chùm tia sáng màu vàng đó không chiếu rọi sáng rực rồi tan vỡ vào hư không, tách ra thành những đường kẻ rãnh trong không gian, quả nhiên cách tấn công giống y hết với cách của Ngao Tổ trước đây, trong lòng vô cùng kinh ngạc.
- Ầm ầm
Ở trong Tinh không trung một loạt những tiếng động to lớn nổ vang lên, chùm tia sáng màu vàng đó với hai cái móng vuốt màu vàng đó va chạm kịch liệt vào nhau, rồi sau đó tách vỡ ra.
Từng mảng vỡ ra của lớp ánh sáng màu vàng to lớn đó nổ tung về bốn phía, vô số tia sáng từ trong trận nổ đó phóng ra không gian, rồi quấn vào những mảng vỡ của luồng sáng màu vàng, cuối cùng toàn bộ đều bị biến mất hoàn toàn.
Trong không trung tiếp tục chấn động thêm một lúc nữa rồi mới dần dần khôi phục lại trạng thái yên tĩnh.
Thạch Mục nhìn chiếc đèn cổ trong tay Ấu Đồng, nhìn thấy màu sắc của ngọn lửa đã biến trở lại thành màu xanh thăm thẳm như lúc đầu, trong lòng cũng có ít nhiều suy đoán về cài gọi là “Luân Hồi” này.
Cái đầu giao long khổng lồ của Ngao Tổ đột nhiên ngóc lên cao,ở chỗ ấn đường đột nhiên phun ra một dòng máu, một vật thể hình trụ tròn từ trong đó bay ra.
Chỉ nhìn thấy vật thể hình trụ tròn đó bay đến trước thân người của con giao long màu vàng, đột nhiên luồng sáng đó kéo dài ra, biến thành một bức họa cuộn tròn khổng lồ khoảng mười trượng vắt ngang trên bầu trời.
Bức họa cuộn tròn này vừa xuất hiện thì nhiệt độ trong Tinh không đột ngột tăng lên.
Thạch Mục hơi châu mày, ánh mắt nhìn về phía bức họa cuộn tròn đó, chàng không thấy vật gì khác ngoài hình ảnh dòng sông màu đỏ thẩm sinh động như thật.
Mà dòng sông đỏ thẩm kia, nước sông đỏ thẩm như màu máu tươi, trên mặt nước nổi lên những bọt khí, nhìn rõ mồn một, cứ như đang thật sự chuyển động uốn lượn quanh co.
- Lật Thăng, cái đèn Luân Hồi của ngươi có thể thôn tính được tinh lực phản công của ta, vậy xem xem ngươi làm sao thôn tính được dòng Xích Viêm Hà này! Ngao Tổ lớn tiếng cao giọng nói.
Nói xong, trong miệng của hắn phát ra tiếng ngâm dài, nghe như đang đọc lời niệm chú.
Chùm tia sáng màu vàng tấn công kịch liệt vào vùng ánh sáng màu xanh, khiến cho không gian bên ngoài vùng ánh sáng màu xanh xuất hiện chi chít những đường kẻ rạn nứt.
Nhưng nó hoàn toàn không thể dao động được tầng ánh sáng kia, mà lại giống như bị màn ánh sáng đó dần dần thu vào, luồng sáng càng lúc càng tối lại.
Sau lúc đó, luồng ánh sáng màu vàng kia hoàn toàn biến mất, ngọn đèn màu xanh trên chiếc đèn cổ lóe sáng “vù” một lúc rồi chuyển thành màu vàng.
- Luân... đèn Luân Hồi, ngươi rút cục là ai? Ngao Tổ với thân hình to lớn khổng lồ xuất hiện cách đó khoảng hơn trăm trượng, kinh ngạc hỏi.
Thạch Mục hơi cúi thấp người xuống, nhìn hình ảnh phía sau của vị Ấu Đồng kia, trong ánh mắt hiện lên sự nghi ngờ.
Trầm mặc một lúc, Liên Hoa Ấu Đồng cuối cùng đã thốt lên câu đầu tiên:
- Ngao Tổ, nhìn thấy chiếc đèn cổ Luân Hồi này mà nhà ngươi lại không biết lão phu là ai sao?
Trong lòng Thạch Mục có chút giao động, rõ ràng nhìn thấy là một khuôn mặt non nớt giống như đứa trẻ, mà họ lại tự xưng “lão phu”, chàng cảm thấy rất kì quặc.
Ngao Tổ nghe xong toàn thân thất kinh, trong miệng liên tục nói:
- Không thể nào, không thể nào… Lật Thăng đã chết rồi, ngươi tuyệt đối không phải là Lật Thăng!
- Lật Thăng? Thạch Mục nghe xong đột nhiên kinh ngạc.
Tuy chàng sớm đã nghi ngờ, cảm thấy vị Ấu Đồng này rất thần bí, cử chỉ bất thường, chắc chắn có ẩn tình gì, nhưng cũng không nghĩ đến việc Ấu Đồng và Lật Thăng có liên quan gì với nhau.
- Thạch Mục, đây chính là Lật Thăng thật sao? Lẽ nào hắn...... hắn phục sinh rồi sao? Thái Nhi thông qua truyền âm hỏi.
- Ta cũng cảm thấy có chút mơ hồ, cứ yên lặng quan sát xem có động tĩnh gì nữa không. Thạch Mục nói.
- Hừ, con trai ngươi Áo Thâm năm đó tàn sát người vô tôi vạ, để tăng thêm huyết nhục của bản thân, xâm nhập vào khu Di Dương Tinh, tàn sát bách tính vô tội, khắp nơi đều là những vệt máu chết chóc tang thương, khiến cho bách tính vô cùng căm hận, đồ nhi của ta là Bạch Viên mới ra tay giết hắn. Đến giờ đồ nhi của ta đã bị giảm ngàn năm tu luyện, ngươi lại còn đến tìm ta báo thù, ngay cả truyền nhân hậu thế của hắn ngươi cũng không bỏ qua, thật không biết hối cải. Ấu Đồng từ từ nói.
Ngao Tổ nghe xong nét mặt hiện lên sự đau khổ, hung dữ nói:
- Cái tên Bạch Viên đó không những giết con trai của ta mà còn lấy máu, gân cốt, vảy móng và da thịt của nó để tu luyện, những vết tich của cuộc chiến năm đó vẫn còn trên người tiểu tử đó, món nợ máu này ngươi bảo ta làm sao không báo? Nếu tên Bạch Viên kia đã chết không dấu vết, thì món nợ máu này sẽ do truyền nhân của hắn gánh chịu, nếu không bắt luận thế nào ta cũng sẽ không bỏ qua!
Thạch Mục nghe xong mới hiểu ra thù oán giữa Ngao Tổ và Bạch Viên, chàng nhin lớp móng giáp trên thân của mình, trong lòng chợt xuất hiện những cảm giác kí lạ.
- Con trai của ngươi làm trái ý trời, chết không thương tiếc. Nếu ngươi vẫn cứ mê muội không tỉnh ngộ như thế này, thì cũng không thể trách lão phu được. Ấu Đồng hạ giọng nói.
Ngao Tổ bỗng nhiên ngóc cái đầu giao long lên nhìn chằm chằm vào Ấu Đồng, đột nhiên nói:
- Cho dù ngươi là Lật Thăng thì đã sao? Muốn dựa vào cái xác yếu ớt như nhà ngươi mà dám đấu lại với ta? Thế thì chúng ta hôm nay tính cả hận cũ thù mới, để xem hôm nay giữa ta và ngươi ai có thể sống sót?
Nói xong, thân hình khổng lồ của hắn chuyển động trong không trung, hai móng vuốt to lớn vồ xuống dưới.
Luồng sáng màu vàng trong không trung bỗng nhiên mập mờ, rồi từ đó xuất hiện hai cái móng vuốt khổng lồ màu vàng khoảng chừng một trăm trượng, vố về phía đỉnh đầu của Ấu Đồng.
Ấu Đồng không hề sợ hãi, từ từ đưa chiếc đèn cổ màu xanh trên ở trước ngực lên phía trước, những nét phù văn khắc trên thân chiếc đèn bỗng nhiên lóe lên một tia sáng màu xanh thẳm, một chùm tia sáng to lớn lập tức từ trong ngọn lửa của chiếc đèn cổ phóng ra mạnh mẽ.
Thạch Mục nhìn thấy chùm tia sáng màu vàng đó không chiếu rọi sáng rực rồi tan vỡ vào hư không, tách ra thành những đường kẻ rãnh trong không gian, quả nhiên cách tấn công giống y hết với cách của Ngao Tổ trước đây, trong lòng vô cùng kinh ngạc.
- Ầm ầm
Ở trong Tinh không trung một loạt những tiếng động to lớn nổ vang lên, chùm tia sáng màu vàng đó với hai cái móng vuốt màu vàng đó va chạm kịch liệt vào nhau, rồi sau đó tách vỡ ra.
Từng mảng vỡ ra của lớp ánh sáng màu vàng to lớn đó nổ tung về bốn phía, vô số tia sáng từ trong trận nổ đó phóng ra không gian, rồi quấn vào những mảng vỡ của luồng sáng màu vàng, cuối cùng toàn bộ đều bị biến mất hoàn toàn.
Trong không trung tiếp tục chấn động thêm một lúc nữa rồi mới dần dần khôi phục lại trạng thái yên tĩnh.
Thạch Mục nhìn chiếc đèn cổ trong tay Ấu Đồng, nhìn thấy màu sắc của ngọn lửa đã biến trở lại thành màu xanh thăm thẳm như lúc đầu, trong lòng cũng có ít nhiều suy đoán về cài gọi là “Luân Hồi” này.
Cái đầu giao long khổng lồ của Ngao Tổ đột nhiên ngóc lên cao,ở chỗ ấn đường đột nhiên phun ra một dòng máu, một vật thể hình trụ tròn từ trong đó bay ra.
Chỉ nhìn thấy vật thể hình trụ tròn đó bay đến trước thân người của con giao long màu vàng, đột nhiên luồng sáng đó kéo dài ra, biến thành một bức họa cuộn tròn khổng lồ khoảng mười trượng vắt ngang trên bầu trời.
Bức họa cuộn tròn này vừa xuất hiện thì nhiệt độ trong Tinh không đột ngột tăng lên.
Thạch Mục hơi châu mày, ánh mắt nhìn về phía bức họa cuộn tròn đó, chàng không thấy vật gì khác ngoài hình ảnh dòng sông màu đỏ thẩm sinh động như thật.
Mà dòng sông đỏ thẩm kia, nước sông đỏ thẩm như màu máu tươi, trên mặt nước nổi lên những bọt khí, nhìn rõ mồn một, cứ như đang thật sự chuyển động uốn lượn quanh co.
- Lật Thăng, cái đèn Luân Hồi của ngươi có thể thôn tính được tinh lực phản công của ta, vậy xem xem ngươi làm sao thôn tính được dòng Xích Viêm Hà này! Ngao Tổ lớn tiếng cao giọng nói.
Nói xong, trong miệng của hắn phát ra tiếng ngâm dài, nghe như đang đọc lời niệm chú.