Huyền Giới Chi Môn
Chương 931: Chạy khỏi Thánh Địa (2)
- Thôi được.
Thạch Mục cười khổ, bảo Tề Phong ôm lấy đứa bé, sau đó xoay người đi về phía xa.
Tề Phong mừng rỡ, vội vàng ôm đứa bé, đi theo.
Hiện tại trong toàn bộ Thanh Lan Thánh Địa, nơi an toàn nhất chính là thoe cường giả như Thạch Mục, tỷ lệ sống sót càng lớn.
- Lân nhi, phu nhân, các ngươi chờ ta, chắc chắn ta sẽ trở về tìm các ngươi.
Trong lòng Tề Phong kiên định thầm nhủ.
Vợ con hắn không ở trong Thanh Lan Thánh Địa, đã được sắp xếp ở trong một tiểu thành của phảm nhân, chắc hẳn sẽ tạm thời an toàn.
Thạch Mục mang theo Thải Nhi, Tề Phong, liên hoa đồng tử bắt đầu đi về phía trước.
Sau một khắc, mấy người thông qua cấm chế Truyền Tống trong Huyền Linh Tháp, đi vào một không giang.
- Đi!
Thạch Mục phất tay, tạo ra một luồng ánh sáng màu lam, bao phủ đám người, bay về phía trước.
Không gian này chính là đại điện Truyền Tống.
Trong miệng Thạch Mục lẩm bẩm, ánh sáng màu lam dần trong suốt, cả nhóm người biến thành những bóng dáng yên lặng bay đi.
Đây chính là diệu dụng khi tu luyện Minh Thủy Quyết đến Thánh giai, có năng lực ẩn thân.
Không lâu sau, đám người đã đi đến gần đại điện Truyền Tống.
Thạch Mục biến sắc, mặt đất gần đại điện lồi lõm mấp mo, đá vụn rơi tán loạn thành một vùng hỗn độn, giống như vừa xảy ra cuộc chiến kịch liệt.
Bên ngoài đại điện, đã có hàng trăm tên tu sĩ, là đệ tử Ly Trần Tông và Trục Vân Kiếm Phái, không thiếu tồn tại Thánh giai.
Đại điện Truyền Tống đã bị chiếm!
Nhưng khi nghĩ lại cũng rất bình thường, Trục Vân Kiếm Phái và Ly Trần Tông dùng trăm phương nghìn kế tấn công Thanh Lan Thánh Địa, đại điện Truyền Tống lại có khả năng liên thông trong ngoài, nhất định sẽ nằm trong kế hoạch của bọn chúng, nên sớm phái người đến đây chiếm đóng.
- Thạch Đầu, làm sao bây giờ?
Thải Nhi nhỏ giọng hỏi.
- Hừ! Ai?
Vào thời khắc này, một tiếng hét lớn từ trong đại điện truyền ra, bóng người nhoáng lên, một thanh niên tóc đỏ từ bên trong bay ra, đương mặc chiến giáp cũng màu đỏ, đôi mắt toát ra hồng quang lập lòe, nhìn về phía đám người Thạch Mục.
Cả người hắn tỏa ra khí tức khổng lồ, rõ ràng là đại năng giả Thần Cảnh.
- Ra đây!
Thanh niên hét lớn, toàn thân bốc lên ngọn lửa ngùn ngụt, ngưng tù thành một bàn tay lửa, đập về phía đám người Thạch Mục.
- Đi!
Vẻ mặt Thạch Mục kinh hoảng, không nói hai lời đã nhấc Tề Phong và liên hoa đồng tử lên, hai cánh thủy hỏa sau lưng xuất hiện, hóa thành ảo ảnh, nhanh chóng chạy trốn về phía xa.
Thải Nhi hét lên, móng vuốt bấu vào vai Thạch Mục.
Ầm!
Bàn tay lửa khổng lồ đập trên mặt đất, tạo thành một cái hố to.
Suýt nữa đám người Thạch Mục đã lãnh đủ, nhưng cuối cùng thoát được.
Ánh sáng màu lam lóe lên, đám người bay được hơn mười trượng, rồi lại lóe lên, lúc này bọn hắn đã chạy xa về phía chân trời, biến mất không thấy.
- Chạy thoát thật nhanh.
Thanh niên tóc đỏ hơi giận mình, tản đi ngọn lửa trên tay, giọng điệu nhàn nhạt.
- Xích Diễm Thần Tướng, cần đuổi theo không?
Thiếu phụ trẻ tuổi bay ra khỏi đám người, nhan sắc bình thường, nhưng dáng người bốc lửa, hai ngọn núi cao vút trước ngực, gần như lộ ra khỏi áo, khiến người ta mê mẩn, mở miệng hỏi.
- Không cần, chỉ là Thánh giai sơ kỳ, Thanh Lan Thánh Địa hiện tại đã bị bao vây, hắn không thể trốn thoát, việc quan trọng nhất của chúng ta là giữ vững cương vị, canh phòng đại điện Truyền Tống.
Thanh niên tóc đỏ nói.
Thiếu phụ tuổi trẻ gật đầu.
Thạch Mục bay về phía trước một quãng xa, cảm giác không có người đuổi theo đằng sau, chậm rãi ngừng lại.
- Yên tâm đi, không có ai đuổi theo.
Trong mắt Thải Nhi bắn ra hai tia sáng, xoay đầu nhìn về phía sau, khẳng định.
Thạch Mục nghe vậy, nhẹ nhàng gật đầu, thân hình hạ xuống, nhìn về phía đại điện Truyền Tống.
- Thạch Đầu, có chuyện gì?
Thải Nhi hỏi.
- Ngươi có để ý không, tên thanh niên Thần Cảnh mặc chiến giáp kia, không phải người Ly Trần Tông hay Trục Vân Kiếm Phái, phục sức trên người hắn rất giống với Dụ Phong Thần Tướng.
Thạch Mục suy nghĩ một chút, bắt đầu phán đoán.
Thải Nhi khẽ giật mình, sau đó đồng ý:
- Lời ngươi nói không chừng là đúng.
- Xem ra, lần này không đơn thuần chỉ có Ly Trần Tông, Trục Vân Kiếm Phái vây công Thanh Lan Thánh Địa, người cũng Thiên Đình cũng nhúng tay.
Thạch Mục nhíu mày nói.
Thải Nhi nghe hắn nói thế, hơi ngẩn ra.
- Thạch Đầu, vậy chúng ta phải làm sao đây? Đại điện Truyền Tống đã rơi vào tay địch, vậy chạy thế nào?
Thải Nhi hỏi.
Thạch Mục cười khổ, giờ phút này hắn nhất thời cũng không tìm ra cách khác.
- Ta cũng không biết, vậy trước hết quay lại Huyền Linh Tháp đi.
Hắc lắc đầu, thân hình phi độn, bay về phía Huyền Linh Tháp.
Sau khi bay được một nửa đoạn đường, sắc mặt hắn chợt biến đổi, ánh mắt nhìn về một hướng.
Bên trong khe núi phía xa, hào quang chiếu sáng lập lòe, tựa hồ có người đang đấu pháp, hơn nữa số lượng không ít.
Hắn nhướng mày, thi truyển bí thuật ẩn thân lần nữa, bay về phía trước, rất nhanh đến gần khe núi, sắc mặt thay đổi.
Trong khe núi, trận chiến chém giết kịch liệt đang diễn ra.
Song phương kịch đấu, một bên là hai trăm đệ tử nghìn năm Thanh Lan Thánh Địa, tu vi Thiên Vị, đứng đầu là bảy tám trưởng lão Thánh giai.
Thạch Mục cười khổ, bảo Tề Phong ôm lấy đứa bé, sau đó xoay người đi về phía xa.
Tề Phong mừng rỡ, vội vàng ôm đứa bé, đi theo.
Hiện tại trong toàn bộ Thanh Lan Thánh Địa, nơi an toàn nhất chính là thoe cường giả như Thạch Mục, tỷ lệ sống sót càng lớn.
- Lân nhi, phu nhân, các ngươi chờ ta, chắc chắn ta sẽ trở về tìm các ngươi.
Trong lòng Tề Phong kiên định thầm nhủ.
Vợ con hắn không ở trong Thanh Lan Thánh Địa, đã được sắp xếp ở trong một tiểu thành của phảm nhân, chắc hẳn sẽ tạm thời an toàn.
Thạch Mục mang theo Thải Nhi, Tề Phong, liên hoa đồng tử bắt đầu đi về phía trước.
Sau một khắc, mấy người thông qua cấm chế Truyền Tống trong Huyền Linh Tháp, đi vào một không giang.
- Đi!
Thạch Mục phất tay, tạo ra một luồng ánh sáng màu lam, bao phủ đám người, bay về phía trước.
Không gian này chính là đại điện Truyền Tống.
Trong miệng Thạch Mục lẩm bẩm, ánh sáng màu lam dần trong suốt, cả nhóm người biến thành những bóng dáng yên lặng bay đi.
Đây chính là diệu dụng khi tu luyện Minh Thủy Quyết đến Thánh giai, có năng lực ẩn thân.
Không lâu sau, đám người đã đi đến gần đại điện Truyền Tống.
Thạch Mục biến sắc, mặt đất gần đại điện lồi lõm mấp mo, đá vụn rơi tán loạn thành một vùng hỗn độn, giống như vừa xảy ra cuộc chiến kịch liệt.
Bên ngoài đại điện, đã có hàng trăm tên tu sĩ, là đệ tử Ly Trần Tông và Trục Vân Kiếm Phái, không thiếu tồn tại Thánh giai.
Đại điện Truyền Tống đã bị chiếm!
Nhưng khi nghĩ lại cũng rất bình thường, Trục Vân Kiếm Phái và Ly Trần Tông dùng trăm phương nghìn kế tấn công Thanh Lan Thánh Địa, đại điện Truyền Tống lại có khả năng liên thông trong ngoài, nhất định sẽ nằm trong kế hoạch của bọn chúng, nên sớm phái người đến đây chiếm đóng.
- Thạch Đầu, làm sao bây giờ?
Thải Nhi nhỏ giọng hỏi.
- Hừ! Ai?
Vào thời khắc này, một tiếng hét lớn từ trong đại điện truyền ra, bóng người nhoáng lên, một thanh niên tóc đỏ từ bên trong bay ra, đương mặc chiến giáp cũng màu đỏ, đôi mắt toát ra hồng quang lập lòe, nhìn về phía đám người Thạch Mục.
Cả người hắn tỏa ra khí tức khổng lồ, rõ ràng là đại năng giả Thần Cảnh.
- Ra đây!
Thanh niên hét lớn, toàn thân bốc lên ngọn lửa ngùn ngụt, ngưng tù thành một bàn tay lửa, đập về phía đám người Thạch Mục.
- Đi!
Vẻ mặt Thạch Mục kinh hoảng, không nói hai lời đã nhấc Tề Phong và liên hoa đồng tử lên, hai cánh thủy hỏa sau lưng xuất hiện, hóa thành ảo ảnh, nhanh chóng chạy trốn về phía xa.
Thải Nhi hét lên, móng vuốt bấu vào vai Thạch Mục.
Ầm!
Bàn tay lửa khổng lồ đập trên mặt đất, tạo thành một cái hố to.
Suýt nữa đám người Thạch Mục đã lãnh đủ, nhưng cuối cùng thoát được.
Ánh sáng màu lam lóe lên, đám người bay được hơn mười trượng, rồi lại lóe lên, lúc này bọn hắn đã chạy xa về phía chân trời, biến mất không thấy.
- Chạy thoát thật nhanh.
Thanh niên tóc đỏ hơi giận mình, tản đi ngọn lửa trên tay, giọng điệu nhàn nhạt.
- Xích Diễm Thần Tướng, cần đuổi theo không?
Thiếu phụ trẻ tuổi bay ra khỏi đám người, nhan sắc bình thường, nhưng dáng người bốc lửa, hai ngọn núi cao vút trước ngực, gần như lộ ra khỏi áo, khiến người ta mê mẩn, mở miệng hỏi.
- Không cần, chỉ là Thánh giai sơ kỳ, Thanh Lan Thánh Địa hiện tại đã bị bao vây, hắn không thể trốn thoát, việc quan trọng nhất của chúng ta là giữ vững cương vị, canh phòng đại điện Truyền Tống.
Thanh niên tóc đỏ nói.
Thiếu phụ tuổi trẻ gật đầu.
Thạch Mục bay về phía trước một quãng xa, cảm giác không có người đuổi theo đằng sau, chậm rãi ngừng lại.
- Yên tâm đi, không có ai đuổi theo.
Trong mắt Thải Nhi bắn ra hai tia sáng, xoay đầu nhìn về phía sau, khẳng định.
Thạch Mục nghe vậy, nhẹ nhàng gật đầu, thân hình hạ xuống, nhìn về phía đại điện Truyền Tống.
- Thạch Đầu, có chuyện gì?
Thải Nhi hỏi.
- Ngươi có để ý không, tên thanh niên Thần Cảnh mặc chiến giáp kia, không phải người Ly Trần Tông hay Trục Vân Kiếm Phái, phục sức trên người hắn rất giống với Dụ Phong Thần Tướng.
Thạch Mục suy nghĩ một chút, bắt đầu phán đoán.
Thải Nhi khẽ giật mình, sau đó đồng ý:
- Lời ngươi nói không chừng là đúng.
- Xem ra, lần này không đơn thuần chỉ có Ly Trần Tông, Trục Vân Kiếm Phái vây công Thanh Lan Thánh Địa, người cũng Thiên Đình cũng nhúng tay.
Thạch Mục nhíu mày nói.
Thải Nhi nghe hắn nói thế, hơi ngẩn ra.
- Thạch Đầu, vậy chúng ta phải làm sao đây? Đại điện Truyền Tống đã rơi vào tay địch, vậy chạy thế nào?
Thải Nhi hỏi.
Thạch Mục cười khổ, giờ phút này hắn nhất thời cũng không tìm ra cách khác.
- Ta cũng không biết, vậy trước hết quay lại Huyền Linh Tháp đi.
Hắc lắc đầu, thân hình phi độn, bay về phía Huyền Linh Tháp.
Sau khi bay được một nửa đoạn đường, sắc mặt hắn chợt biến đổi, ánh mắt nhìn về một hướng.
Bên trong khe núi phía xa, hào quang chiếu sáng lập lòe, tựa hồ có người đang đấu pháp, hơn nữa số lượng không ít.
Hắn nhướng mày, thi truyển bí thuật ẩn thân lần nữa, bay về phía trước, rất nhanh đến gần khe núi, sắc mặt thay đổi.
Trong khe núi, trận chiến chém giết kịch liệt đang diễn ra.
Song phương kịch đấu, một bên là hai trăm đệ tử nghìn năm Thanh Lan Thánh Địa, tu vi Thiên Vị, đứng đầu là bảy tám trưởng lão Thánh giai.