Huyền Giới Chi Môn
Chương 839: Đã trở về (2)
Tề Phong biến sắc, vội vàng tản pháp quyết đang thi triển, nhấc tay ngăn lại.
Ấy vậy mà tên nam tử mỏ nhọn kia có thực lực Tiên Thiên trung kỳ, đã vượt qua hắn, nắm đấm trực tiếp tránh thoát tay hắn, hung ác đánh vào mặt Tề Phong.
Thân thể Tề Phong bị đánh bay ra ngoài, rơi phịch xuống mặt đất, trong miệng phun ra mấy ngụm máu tươi.
- Ha ha!
Cả đám người cười lớn, tên nam tử mỏ nhọn lại đá Tề Phong mấy cái, sau đó lại không ra tay nữa, vẻ mặt đắc ý.
Tề Phong ngồi dậy chậm rãi, mí mắt buông xuống, ở một góc không ai nhìn thấy, bàn tay nắm lại thật chặt.
Hơn trăm năm trước, Thạch Mục tham gia đại chiến với tộc Hắc Ma tại tiền tuyến, sau đó chưa từng trở về, có lời đồn đãi hắn đã mất tích, cũng có người nói Thạch Mục đã rời khỏi chiến trường.
Đương nhiên đây cũng chỉ là tin đồn, trong không gian tầng hai này, Thạch Mục vẫn có vài phần danh vọng.
Nhưng một năm rồi lại một năm qua đi, mười năm, hai mươi năm, Thạch Mục vẫn bặt vô âm tín.
Điều này khiến cho nhiều người hiểu rõ, Thạch Mục sẽ không trở về được nữa.
Không có Thạch Mục che chở, động phủ của Thach Mục cũng bị đệ tử nghìn năm chiếm cứ, tôi tớ lúc trước cũng lưu lạc tứ tán, đại quản sự như Tề Phong cũng lọt vào thảm trạng.
Tên mỏ nhọn nam tử này trước kia là tôi tớ làm việc cho hắn, đã từng vì ham ăn nhưng lại lười biếng, bị Tề Phong quở trách mấy lần, hiện giờ quay lại trả thù làm hắn nếm qua không ít khổ cực.
Sau khi Thạch Mục biến mất, tên này cấu kết với người ngoài, trước hết là đoạt lấy động phủ của Thạch Mục, nhưng bị Tề Phong ngăn cản, sau đó tên này dẫn người đánh hắn trọng thương, tu vi rớt xuống, suy bại đến tình cảnh hôm nay.
Tên mỏ nhọn bởi vì có công thông báo, địa vị như nước lên thuyền lên, hôm nay đã trở thành thủ lĩnh của một đám người hầu nhỏ.
Tình cảnh hai người lập tức đảo ngược, tên mỏ nhọn kia vốn vô cùng hẹp hỏi, có thù tất báo, những năm này hắn đều kiếm chuyện với Tề Phong, quyền đấm cước đá là chuyện thường ngày.
Đối với loại người như vậy, Tề Phong vẫn một mực nhẫn nhịn, không có ý rời khỏi Thanh Lan Thánh Địa.
Mười mấy năm trước, phối ngẫu cùng hắn song tu đã sinh cho hắn một đứa con trai, nhi tử nay đã lớn lên, hơn nữa tư chất lại khá, đã bắt đầu tu luyện, vì tương lai sau này của con mình, hắn dù thế nào đi nữa cũng không thể rời khỏi đây.
Bên cạnh đó, trong lòng hắn vẫn còn le lói một tia chờ mong.
- Tề mập, làm việc nhanh chút, đừng có lề mề, hôm nay phải tưới một lần cho xong tấm mẫu linh điền! Có nghe rõ chưa!
Một tráng nam thấp người từ trong đám đó đi ra, giọng lạnh lùng.
- Dạ, dạ!
Tề Phong bò lên, khúm núm gật đầu, nói.
Người này tên là Lâm Hổ, tu vi Địa giai sơ kỳ, là thủ lĩnh đám người hầu trong coi linh điền, địa vị giống với hắn lúc trước.
- Ngoài ra, sắp đến cuối tháng, bản đại gia đang tu luyện một loại côn pháp, tiêu phí khá nhiều, cuối tháng phải hiếu kính sao với bình thường thêm ba thành.
Lâm Hổ tiếp tục nói.
Tề Phong biến sắc, vẫn chần chừ không nói.
Có thể đánh mắng hắn, nhưng thu nhập hắn hiện tại đã vô cùng ít, chỉ đủ cung cấp cho nhi tử tu luyện, hoàn toàn chẳng có dư.
- Sao? Không muốn? Ngươi thực sự muốn chết!
Lâm Hổ lập tức trở mặt, đánh ra một chưởng, mang theo tiếng xé gió, quật vào mặt Tề Phong.
Thân thể Tề Phong bay ra mấy trượng, máu từ trong miệng phún ra, hàm răng nửa bên gò má cũng bị đánh văng.
Trong mắt Lâm Hồ đầy vẻ dữ tợn, tay kia tung ra một đấm mạnh mẽ, hướng về cánh tay Tề Phong, mang theo tiếng rít xé gió.
Nếu một đấm này đánh trúng, cánh tay Tề Phong chắc chắn sẽ gãy.
Xung quanh đó, tên mỏ nhọn thấy thế, cười phá lên ha hả, dường như đã nhìn thấy trước thảm trạng của Tề Phong.
Thời khắc này, có một bàn tay đột nhiên từ bên cạnh duỗi ra, giống như gọng kìm bằng sát, bắt lấy cổ tay Lâm Hổ giữa không trung.
Sắc mặt Lâm Hổ giật mình, dùng sức giãy ra, nhưng lại không có tác dùng, quay đầu nhìn lại, liền thấy một người thanh niên không biết đã xuất hiện từ lúc nào, ngũ quang đoan chính rõ ràng, thân hình cao lớn, ánh mắt bình tĩnh mà vô cùng thâm sâu.
- Ngươi là ai? Mau buông tay!
Trong lòng Lâm Hổ rùng mình, nhưng ngoài miệng vẫn hét lớn.
- Thạch phủ chủ, ngài rốt cuộc cũng trở về!
Tề Phong hơi hơi ngoảnh lại, đã thấy người thanh niên đột nhiên xuất hiện, thần tình sửng sốt, sau đó kêu lên nghẹn ngào.
Hàm răng của hắn vừa bong ra, thanh âm không thể nào rõ ràng.
- Thạch Mục
Sắc mặt đám người Lâm Hổ đại biến.
Bọn hắn dĩ nhiên biết rõ cái tên này.
- Đã trở về.
Thạch Minh nói thẳng.
Đáy mắt Tề Phong hiện lên vẻ hưng phấn, bất chấp hình tượng chà lau máu tươi còn dính trên mép, dùng cánh tay chật vật đứng lên.
Một tay Thạch Mục tùy ý vung lên, thân thể Lâm Hổ lập tức bay ra ngoài, sau đó nặng nề rơi xuống đất, ngã xuống theo tư thế chó đớp phân.
- A!
Lâm Hổ từ trên mặt đất nhảy dựng lên, trong mắt đầy vẻ điên cuồn, rống giận về phía Thạch Mục, sau đó đánh tới, tung ra một đấm vào Thạch Mục.
Thạch Mục chẳng thèm nhịn, vung ra một chưởng.
- Đùng!
Thanh âm thanh thúy vang lên, thân thể Lâm Hổ giống như bao tải bay ra ngoài, lần này so với lần trước nặng hơn rất nhiều.
Lâm Hổ ngã trên mặt đất, lăn vài vòng mới dừng lại.
Hắn chậm rãi ngồi dậy, gương mặt sưng phồng lên, hàm răng trong miệng đã bị đánh nát, màu loãng chảy ra.
Ấy vậy mà tên nam tử mỏ nhọn kia có thực lực Tiên Thiên trung kỳ, đã vượt qua hắn, nắm đấm trực tiếp tránh thoát tay hắn, hung ác đánh vào mặt Tề Phong.
Thân thể Tề Phong bị đánh bay ra ngoài, rơi phịch xuống mặt đất, trong miệng phun ra mấy ngụm máu tươi.
- Ha ha!
Cả đám người cười lớn, tên nam tử mỏ nhọn lại đá Tề Phong mấy cái, sau đó lại không ra tay nữa, vẻ mặt đắc ý.
Tề Phong ngồi dậy chậm rãi, mí mắt buông xuống, ở một góc không ai nhìn thấy, bàn tay nắm lại thật chặt.
Hơn trăm năm trước, Thạch Mục tham gia đại chiến với tộc Hắc Ma tại tiền tuyến, sau đó chưa từng trở về, có lời đồn đãi hắn đã mất tích, cũng có người nói Thạch Mục đã rời khỏi chiến trường.
Đương nhiên đây cũng chỉ là tin đồn, trong không gian tầng hai này, Thạch Mục vẫn có vài phần danh vọng.
Nhưng một năm rồi lại một năm qua đi, mười năm, hai mươi năm, Thạch Mục vẫn bặt vô âm tín.
Điều này khiến cho nhiều người hiểu rõ, Thạch Mục sẽ không trở về được nữa.
Không có Thạch Mục che chở, động phủ của Thach Mục cũng bị đệ tử nghìn năm chiếm cứ, tôi tớ lúc trước cũng lưu lạc tứ tán, đại quản sự như Tề Phong cũng lọt vào thảm trạng.
Tên mỏ nhọn nam tử này trước kia là tôi tớ làm việc cho hắn, đã từng vì ham ăn nhưng lại lười biếng, bị Tề Phong quở trách mấy lần, hiện giờ quay lại trả thù làm hắn nếm qua không ít khổ cực.
Sau khi Thạch Mục biến mất, tên này cấu kết với người ngoài, trước hết là đoạt lấy động phủ của Thạch Mục, nhưng bị Tề Phong ngăn cản, sau đó tên này dẫn người đánh hắn trọng thương, tu vi rớt xuống, suy bại đến tình cảnh hôm nay.
Tên mỏ nhọn bởi vì có công thông báo, địa vị như nước lên thuyền lên, hôm nay đã trở thành thủ lĩnh của một đám người hầu nhỏ.
Tình cảnh hai người lập tức đảo ngược, tên mỏ nhọn kia vốn vô cùng hẹp hỏi, có thù tất báo, những năm này hắn đều kiếm chuyện với Tề Phong, quyền đấm cước đá là chuyện thường ngày.
Đối với loại người như vậy, Tề Phong vẫn một mực nhẫn nhịn, không có ý rời khỏi Thanh Lan Thánh Địa.
Mười mấy năm trước, phối ngẫu cùng hắn song tu đã sinh cho hắn một đứa con trai, nhi tử nay đã lớn lên, hơn nữa tư chất lại khá, đã bắt đầu tu luyện, vì tương lai sau này của con mình, hắn dù thế nào đi nữa cũng không thể rời khỏi đây.
Bên cạnh đó, trong lòng hắn vẫn còn le lói một tia chờ mong.
- Tề mập, làm việc nhanh chút, đừng có lề mề, hôm nay phải tưới một lần cho xong tấm mẫu linh điền! Có nghe rõ chưa!
Một tráng nam thấp người từ trong đám đó đi ra, giọng lạnh lùng.
- Dạ, dạ!
Tề Phong bò lên, khúm núm gật đầu, nói.
Người này tên là Lâm Hổ, tu vi Địa giai sơ kỳ, là thủ lĩnh đám người hầu trong coi linh điền, địa vị giống với hắn lúc trước.
- Ngoài ra, sắp đến cuối tháng, bản đại gia đang tu luyện một loại côn pháp, tiêu phí khá nhiều, cuối tháng phải hiếu kính sao với bình thường thêm ba thành.
Lâm Hổ tiếp tục nói.
Tề Phong biến sắc, vẫn chần chừ không nói.
Có thể đánh mắng hắn, nhưng thu nhập hắn hiện tại đã vô cùng ít, chỉ đủ cung cấp cho nhi tử tu luyện, hoàn toàn chẳng có dư.
- Sao? Không muốn? Ngươi thực sự muốn chết!
Lâm Hổ lập tức trở mặt, đánh ra một chưởng, mang theo tiếng xé gió, quật vào mặt Tề Phong.
Thân thể Tề Phong bay ra mấy trượng, máu từ trong miệng phún ra, hàm răng nửa bên gò má cũng bị đánh văng.
Trong mắt Lâm Hồ đầy vẻ dữ tợn, tay kia tung ra một đấm mạnh mẽ, hướng về cánh tay Tề Phong, mang theo tiếng rít xé gió.
Nếu một đấm này đánh trúng, cánh tay Tề Phong chắc chắn sẽ gãy.
Xung quanh đó, tên mỏ nhọn thấy thế, cười phá lên ha hả, dường như đã nhìn thấy trước thảm trạng của Tề Phong.
Thời khắc này, có một bàn tay đột nhiên từ bên cạnh duỗi ra, giống như gọng kìm bằng sát, bắt lấy cổ tay Lâm Hổ giữa không trung.
Sắc mặt Lâm Hổ giật mình, dùng sức giãy ra, nhưng lại không có tác dùng, quay đầu nhìn lại, liền thấy một người thanh niên không biết đã xuất hiện từ lúc nào, ngũ quang đoan chính rõ ràng, thân hình cao lớn, ánh mắt bình tĩnh mà vô cùng thâm sâu.
- Ngươi là ai? Mau buông tay!
Trong lòng Lâm Hổ rùng mình, nhưng ngoài miệng vẫn hét lớn.
- Thạch phủ chủ, ngài rốt cuộc cũng trở về!
Tề Phong hơi hơi ngoảnh lại, đã thấy người thanh niên đột nhiên xuất hiện, thần tình sửng sốt, sau đó kêu lên nghẹn ngào.
Hàm răng của hắn vừa bong ra, thanh âm không thể nào rõ ràng.
- Thạch Mục
Sắc mặt đám người Lâm Hổ đại biến.
Bọn hắn dĩ nhiên biết rõ cái tên này.
- Đã trở về.
Thạch Minh nói thẳng.
Đáy mắt Tề Phong hiện lên vẻ hưng phấn, bất chấp hình tượng chà lau máu tươi còn dính trên mép, dùng cánh tay chật vật đứng lên.
Một tay Thạch Mục tùy ý vung lên, thân thể Lâm Hổ lập tức bay ra ngoài, sau đó nặng nề rơi xuống đất, ngã xuống theo tư thế chó đớp phân.
- A!
Lâm Hổ từ trên mặt đất nhảy dựng lên, trong mắt đầy vẻ điên cuồn, rống giận về phía Thạch Mục, sau đó đánh tới, tung ra một đấm vào Thạch Mục.
Thạch Mục chẳng thèm nhịn, vung ra một chưởng.
- Đùng!
Thanh âm thanh thúy vang lên, thân thể Lâm Hổ giống như bao tải bay ra ngoài, lần này so với lần trước nặng hơn rất nhiều.
Lâm Hổ ngã trên mặt đất, lăn vài vòng mới dừng lại.
Hắn chậm rãi ngồi dậy, gương mặt sưng phồng lên, hàm răng trong miệng đã bị đánh nát, màu loãng chảy ra.