Huyền Giới Chi Môn
Chương 828: Truyền Tống bị quấy nhiễu (1)
Không đợi Bành Nhạc kịp phản ứng, trên đỉnh đầu hắn lóe lên kim quang, kèm theo một tiếng xé gió sắc bén!
Một thành kim sắc trường côn đánh tới vang dội, trên thân côn ngọn lửa bạch sắc quấn quanh, một tiếng “phanh” mạnh mẽ, hung ác đánh tới ngực hắn.
Máu tươi từ miệng Bành Nhạc không ngừng phun ra thêm lần nữa, trước ngực truyền ra tiếng xương cốt nứt vỡ răng rắc, thân thể hắn dường như vỡ vụn.
Trong lúc này, kim sắc kiếm quang hiện ra, dừng trước cổ Bành Nhạc.
Đầu hắn lệch đi, từ trên thân thể đứt lìa, chỉ còn sót lại vẻ mặt không thể tin cùng không cam lòng, nhưng cũng nhanh chóng tan biến.
Thạch Mục thở phào, phất tay triệu hồi Như Ý Tấn Thiết Côn, tầm mắt tập trung trước ngực.
Lúc này thất thải hào quang đã hoàn toàn biến mất, phù văn bảy màu dường như đã tiêu hao hết tất cả năng lượng, ngay khi hào quang bảy màu tiêu tán, phù văn này cũng nhanh chóng tiêu thất như chẳng hề xuất hiện.
Hắn sờ lên ngực, sau đó lắc lắc đầu, giờ phút này hắn cũng không thể quá hiểu rõ thất thải phù văn này, ngày khác hỏi thăm Yên La là được rồi.
Thạch Mục thu hồi Như Ý Tấn Thiết Côn, thoáng thở gấp một hơi, ánh mắt chuyển sang nhẫn trữ vật trên ngón trỏ phải của Bành Nhạc.
Bàn tay hắn đưa về trước tìm tòi một chóc, giới chỉ màu xanh liền bị dễ dàng tháo ra, bay đến tay của hắn.
Tay hắn vung lên lần nữa, những mảnh vỡ thuyền rồng đang rơi lả ta trong hư không theo ánh hào quang lóe lên, nháy mắt đã được thu vào trong nhẫn trữ vật.
- Ngươi nhận lấy vật này.
Thạch Mục đưa lục sắc giới chỉ cho Tây Môn Tuyết, nói,
- Không cần.
Tây Môn Tuyết khoát tay áo, nói.
- Thế nhưng mà...
Thạch Mục muốn nói thêm điều gì đó, nhưng bị Tây Môn Tuyết cắt đứt.
- Ta ngay lập tức cũng phải trở về Ly Trần Tông, nếu mang theo thứ này chẳng phải rước thêm tai họa ngầm? Nếu ngươi coi như đây là ân tình, vậy thì xem như việc này là ta báo ân ngươi đã từng dẫn ta rời khỏi Côn Luân Thánh Khư đi.
Thanh âm Tây Môn Tuyết sâu kín vang lên.
Ngay lúc này, khóe mắt Thạch Mục liếc sang thi thể tàn phế của Bành Nhạc, đột nhiên thấy một tia ánh sáng tím từ thiên linh cái bay ra, mơ hồ cảm nhận được một thân ảnh thấp bé, không chần chừ dù chỉ một chút bỏ chạy xa xa, tốc độ vô cùng nhanh.
- Là Thánh phôi của Bành Nhạc!
Tây Môn Tuyết thốt lên kinh hãi.
- Để ta!
Thạch Mục vừa nói, trước mặt kim quang lóe lên, hư ảnh đồ đằng lập tức xuất hiện, một con mãnh thú từ đó lao ra, truy đuổi đến nửa đường liền há miệng ra, mang theo một cỗ lực hút vô hình mạnh mẽ quấn lấy tia sáng tím, lôi kéo trở về.
Tia tử quang rơi vào tay Thạch Mục, lộ ra tướng mạo cùng gương mặt y như đúc Bành Nhạc, kích thước chỉ tầm khoảng hai thốn, đang giãy giụa kịch liệt.
Đôi mắt Thạch Mục khép lại, Thánh phôi trong tay hắn sáng lên từng đợt ô quang.
Từng tia ô quang giống như kim châm, chầm chậm đi xuyên qua người tí hon.
Trên gương mặt vô cùng giống Bành Nhạc của người tí hon lúc này hiện lên vẻ vô cùng thống khố vặn vẹo, giãy giụa vùng vẫy, chỉ trong chốc lát, đã nghe một tiếng “bành”, hoàn toàn vỡ tan nát.
- Thế nào?
Tây Môn Tuyết hỏi.
- Linh hồn cường giả Thánh giai thực sự vô cùng hùng mạnh. Vừa rồi ta muốn cưỡng ép sưu hồn, không ngờ hắn lại có thể đi trước ta một bước mà tự bạo.
Thạch Mục khẽ thở dài, nói.
- Sưu hồn vượt cấp vốn đã không dễ dàng gì, chúng ta vẫn nên gấp rút lên đường thì hơn.
Tây Môn Tuyết thương lượng với hắn.
Sau khi nghe xong, Thạch Mục vẫn không xuất phát, mà nhìn Tây Môn Tuyết, nói:
- Thành Phù Không, e rằng ta không thể đi.
- Vì sao?
Tây Môn Tuyết không hiểu, hỏi.
- Vừa rồi ta sưu hồn, mặc dù đã thất bại nhưng vẫn thu hoạch được một chút. Từ trong tàn hồn Bành Nhạc, ta phát hiện vài tin tức, giờ phút này có lẽ đệ đệ hắn, Bành Sơn đang ở trong thành dường như có thủ đoạn phát hiện ra cái chết của anh trai hắn. Nếu ta đi qua lúc này, chẳng khác nào chui đầu vào rọ.
Thạch Mục nói vậy.
- Nếu không đi thành Phù Không, ngươi tính rời khỏi đây bằng cách nào?
Tây Môn Tuyết nhíu mày hỏi.
- Không sao, ta tìm cách về điểm truyền tống của tông môn là được.
Thạch Mục trả lời.
- Dùng phi xa từ Tinh Hải đi đến đó, quá sức mạo hiểm. Kỳ thật ngươi có thể tiếp tục cải trang giả dạng, trà trộn vào trong thành.
Tây Môn Tuyết đưa ra đối sách.
Thạch Mục khoát tay áo, đáp lại:
- Lúc trước ta giả dạng Lôi Tích đã bị Bành Nhạc phát hiện, thành Phù Không có số lượng cường giả Thánh giai lại không ít, ta không thể tiếp tục liều lĩnh như vậy nữa.
- Ngươi đã quyết định, ta cũng không khuyên giải nữa. Ngươi phải bảo trọng.
Tây Môn Tuyết nhắn nhủ.
Thạch Mục nhìn người con gái mà mình nhớ thương đang ở trước mắt, trong lòng bỗng nhiên xúc động, cảm thấy có rất nhiều điều muốn nói, cuối cùng chỉ bỏ lại một câu:
- Tương lai mảnh tinh vực này sẽ ngày càng nguy hiểm hơn, ngươi cũng phải quý trọng chính mình.
Tây Môn Tuyết nhẹ nhàng gật đầu, nhìn Thạch Mục, thần sắc lỏe lên vẻ phức tạp.
Sau đó, nàng phất tay triệu hồi chiếc thuyền lá bằng bạch ngọc rồi nhảy lên, sau đó nhanh chóng biến mất trong tinh không mù mịt.
Một thành kim sắc trường côn đánh tới vang dội, trên thân côn ngọn lửa bạch sắc quấn quanh, một tiếng “phanh” mạnh mẽ, hung ác đánh tới ngực hắn.
Máu tươi từ miệng Bành Nhạc không ngừng phun ra thêm lần nữa, trước ngực truyền ra tiếng xương cốt nứt vỡ răng rắc, thân thể hắn dường như vỡ vụn.
Trong lúc này, kim sắc kiếm quang hiện ra, dừng trước cổ Bành Nhạc.
Đầu hắn lệch đi, từ trên thân thể đứt lìa, chỉ còn sót lại vẻ mặt không thể tin cùng không cam lòng, nhưng cũng nhanh chóng tan biến.
Thạch Mục thở phào, phất tay triệu hồi Như Ý Tấn Thiết Côn, tầm mắt tập trung trước ngực.
Lúc này thất thải hào quang đã hoàn toàn biến mất, phù văn bảy màu dường như đã tiêu hao hết tất cả năng lượng, ngay khi hào quang bảy màu tiêu tán, phù văn này cũng nhanh chóng tiêu thất như chẳng hề xuất hiện.
Hắn sờ lên ngực, sau đó lắc lắc đầu, giờ phút này hắn cũng không thể quá hiểu rõ thất thải phù văn này, ngày khác hỏi thăm Yên La là được rồi.
Thạch Mục thu hồi Như Ý Tấn Thiết Côn, thoáng thở gấp một hơi, ánh mắt chuyển sang nhẫn trữ vật trên ngón trỏ phải của Bành Nhạc.
Bàn tay hắn đưa về trước tìm tòi một chóc, giới chỉ màu xanh liền bị dễ dàng tháo ra, bay đến tay của hắn.
Tay hắn vung lên lần nữa, những mảnh vỡ thuyền rồng đang rơi lả ta trong hư không theo ánh hào quang lóe lên, nháy mắt đã được thu vào trong nhẫn trữ vật.
- Ngươi nhận lấy vật này.
Thạch Mục đưa lục sắc giới chỉ cho Tây Môn Tuyết, nói,
- Không cần.
Tây Môn Tuyết khoát tay áo, nói.
- Thế nhưng mà...
Thạch Mục muốn nói thêm điều gì đó, nhưng bị Tây Môn Tuyết cắt đứt.
- Ta ngay lập tức cũng phải trở về Ly Trần Tông, nếu mang theo thứ này chẳng phải rước thêm tai họa ngầm? Nếu ngươi coi như đây là ân tình, vậy thì xem như việc này là ta báo ân ngươi đã từng dẫn ta rời khỏi Côn Luân Thánh Khư đi.
Thanh âm Tây Môn Tuyết sâu kín vang lên.
Ngay lúc này, khóe mắt Thạch Mục liếc sang thi thể tàn phế của Bành Nhạc, đột nhiên thấy một tia ánh sáng tím từ thiên linh cái bay ra, mơ hồ cảm nhận được một thân ảnh thấp bé, không chần chừ dù chỉ một chút bỏ chạy xa xa, tốc độ vô cùng nhanh.
- Là Thánh phôi của Bành Nhạc!
Tây Môn Tuyết thốt lên kinh hãi.
- Để ta!
Thạch Mục vừa nói, trước mặt kim quang lóe lên, hư ảnh đồ đằng lập tức xuất hiện, một con mãnh thú từ đó lao ra, truy đuổi đến nửa đường liền há miệng ra, mang theo một cỗ lực hút vô hình mạnh mẽ quấn lấy tia sáng tím, lôi kéo trở về.
Tia tử quang rơi vào tay Thạch Mục, lộ ra tướng mạo cùng gương mặt y như đúc Bành Nhạc, kích thước chỉ tầm khoảng hai thốn, đang giãy giụa kịch liệt.
Đôi mắt Thạch Mục khép lại, Thánh phôi trong tay hắn sáng lên từng đợt ô quang.
Từng tia ô quang giống như kim châm, chầm chậm đi xuyên qua người tí hon.
Trên gương mặt vô cùng giống Bành Nhạc của người tí hon lúc này hiện lên vẻ vô cùng thống khố vặn vẹo, giãy giụa vùng vẫy, chỉ trong chốc lát, đã nghe một tiếng “bành”, hoàn toàn vỡ tan nát.
- Thế nào?
Tây Môn Tuyết hỏi.
- Linh hồn cường giả Thánh giai thực sự vô cùng hùng mạnh. Vừa rồi ta muốn cưỡng ép sưu hồn, không ngờ hắn lại có thể đi trước ta một bước mà tự bạo.
Thạch Mục khẽ thở dài, nói.
- Sưu hồn vượt cấp vốn đã không dễ dàng gì, chúng ta vẫn nên gấp rút lên đường thì hơn.
Tây Môn Tuyết thương lượng với hắn.
Sau khi nghe xong, Thạch Mục vẫn không xuất phát, mà nhìn Tây Môn Tuyết, nói:
- Thành Phù Không, e rằng ta không thể đi.
- Vì sao?
Tây Môn Tuyết không hiểu, hỏi.
- Vừa rồi ta sưu hồn, mặc dù đã thất bại nhưng vẫn thu hoạch được một chút. Từ trong tàn hồn Bành Nhạc, ta phát hiện vài tin tức, giờ phút này có lẽ đệ đệ hắn, Bành Sơn đang ở trong thành dường như có thủ đoạn phát hiện ra cái chết của anh trai hắn. Nếu ta đi qua lúc này, chẳng khác nào chui đầu vào rọ.
Thạch Mục nói vậy.
- Nếu không đi thành Phù Không, ngươi tính rời khỏi đây bằng cách nào?
Tây Môn Tuyết nhíu mày hỏi.
- Không sao, ta tìm cách về điểm truyền tống của tông môn là được.
Thạch Mục trả lời.
- Dùng phi xa từ Tinh Hải đi đến đó, quá sức mạo hiểm. Kỳ thật ngươi có thể tiếp tục cải trang giả dạng, trà trộn vào trong thành.
Tây Môn Tuyết đưa ra đối sách.
Thạch Mục khoát tay áo, đáp lại:
- Lúc trước ta giả dạng Lôi Tích đã bị Bành Nhạc phát hiện, thành Phù Không có số lượng cường giả Thánh giai lại không ít, ta không thể tiếp tục liều lĩnh như vậy nữa.
- Ngươi đã quyết định, ta cũng không khuyên giải nữa. Ngươi phải bảo trọng.
Tây Môn Tuyết nhắn nhủ.
Thạch Mục nhìn người con gái mà mình nhớ thương đang ở trước mắt, trong lòng bỗng nhiên xúc động, cảm thấy có rất nhiều điều muốn nói, cuối cùng chỉ bỏ lại một câu:
- Tương lai mảnh tinh vực này sẽ ngày càng nguy hiểm hơn, ngươi cũng phải quý trọng chính mình.
Tây Môn Tuyết nhẹ nhàng gật đầu, nhìn Thạch Mục, thần sắc lỏe lên vẻ phức tạp.
Sau đó, nàng phất tay triệu hồi chiếc thuyền lá bằng bạch ngọc rồi nhảy lên, sau đó nhanh chóng biến mất trong tinh không mù mịt.