Huyền Giới Chi Môn
Chương 812: Tan rã trong không vui (1)
Trải qua cuộc chiến đấu ở Bảo Nguyệt Cung trước đó, rất nhiều đệ tử tinh anh của ba Đại Thánh Địa tổn thất vô cùng nghiêm trọng, gần như là chuyện bị tiêu diệt hoàn toàn. Những đệ tử các nơi khác ở trong bí cảnh còn lại cũng dần dần biết được.
Trong những ngày kế tiếp, bọn họ biểu hiện có chút an phận. Bọn họ không tranh đấu từng người, chỉ lặng lẽ lui về phía bên ngoài, bắt đầu tìm kiếm.
Trong nháy mắt thời hạn chín mươi ngày liền đến. Trong Côn Lôn Bí Cảnh, người của ba Đại Thánh Địa còn có người của Hắc Ma Tộc còn lại đã tập hợp ở gần lối vào. Tất cả đều bay vào thông đạo không gian.
Phù Thạch Tinh Hải.
Kết giới xung quanh phế tích Côn Lôn hiện ra theo chu kỳ, lại trở nên dày đặc.
Lúc này, bốn người Túc Thăng Chân Nhân, Thân Đồ Nam, Mục Thiên Tuyệt, Thích Vô Nhai đang đứng lơ lửng ở trên bầu trời. Từng người huy động pháp bảo, cố gắng duy trì thông đạo không gian.
Duy trì thông đạo không gian đủ ba tháng, cho dù bốn người thân là đại năng Thần cảnh, lúc này thoạt nhìn thần sắc cũng đã có chút mệt mỏi.
Hơn nữa mây vàng xung quanh phế tích Côn Lôn thỉnh thoảng hiện ra từng trận rung động, dấu hiệu không hề ổn định. Dường như rất nhanh sẽ lại bay vào dòng chảy loạn của không gian.
Xung quanh quảng trường, các trưởng lão Thánh Giai của thế lực khắp nơi, mỗi người đều kiễng chân ngóng trông nhìn về phía thông đạo không gian. Lập tức sẽ đến thời hạn cuối cùng. Không biết đám đệ tử của bọn họ ở bên trong thu hoạch thế nào.
Bên trong phế tích Côn Lôn có rất nhiều bảo vật. Chắc hẳn là có thu hoạch rất tốt mới phải. Chỉ hy vọng đệ tử đừng xuất hiện thương vong lớn mới tốt.
- Không biết đệ tử tám quan chúng ta ở bên trong thu hoạch thế nào? Bành quan chủ, lần này đệ tử Ly Hỏa Quan các ngươi tiến vào tối đa. Không biết ngươi có hứng thú đánh cuộc với ta, chúng ta đánh cuộc một keo xem môn hạ đệ tử của ai thu hoạch nhiều hơn.
Đoái Trạch quan chủ Vân Mộng Trạch cười nói.
- Ha hả, Vân quan chủ muốn đánh nhau đánh cược, lão phu tất nhiên sẽ theo cùng. Không biết Vân quan chủ muốn đánh cược gì?
Trong lòng Bành Nhạc âm thầm tính toán. Hai người Thạch Mục có lấy được vật kia tới tay cho hắn hay không? Trên mặt hắn lại hoàn toàn không thay đổi chút nào.
- Nghe nói thời gian trước Bành quan chủ nhận được một khối Vạn Thủy Nhu Tinh. Ta đang muốn chế luyện một pháp bảo. Vừa vặn chỉ thiếu nguyên liệu này. Ta muốn đặt cược là cái này.
Vân Mộng Trạch vừa cười vừa nói, lật tay lấy ra một cây trường tiên màu đen, dường như sử dụng một loại tiên trúc nào đó để chế luyện thành. Thân roi hiện ra từng đoạn mộtl.
- Hắc Trúc Tiên! Vân quan chủ không ngờ có lòng tin như vậy, lấy món bảo bối này ra để đặt cược.
Bành Nhạc nhíu mày, nói.
Vân Mộng Trạch cười không nói gì.
- Được, nếu Vân quan chủ có hứng thú, lão phu tất nhiên theo cùng.
Bành Nhạc cười nói.
Lúc này các quan chủ cũng có người hứng thú rất cao, có mấy người cũng lấy chuyện đệ tử thu hoạch được bao nhiêu ra để đánh cược.
Thánh địa Thanh Lan và Trục Vân Kiếm Phái cũng vậy. So với không khí khẩn trương trước kia, hiện tại thật ra hòa hoãn đi vài phần.
Vào thời khắc này, giữa không trung, thông đạo không gian lóe lên ánh sáng. Một đội đệ tử từ bên trong bay ra. Đó là đệ tử của thánh địa Thanh Lan. Chỉ có ước chừng ba mươi người đi ra. Người dẫn đầu chính là Triệu Tiển. Hắn rơi vào gần mấy vị trưởng lão thánh địa Thanh Lan.
Túc Thăng Chân Nhân nhướng mày. Mấy trưởng lão thánh địa Thanh Lan biến sắc.
- Triệu Tiển, thế nào chỉ có mấy người các ngươi? Những người khác đâu? Có phải vẫn ở phía sau hay không?
Một lão già lông mày trắng của thánh địa Thanh Lan hỏi.
- Liễu trưởng lão, những người này đã là tất cả đệ tử thánh địa Thanh Lan chúng ta. Những người khác đều đã ngã xuống ở trong bí cảnh.
Triệu Tiển cúi đầu, hai tay nắm chặt thành quyền, thần sắc bi thương lại kích động.
- Làm sao có thể!
Lão già lông mày trắng nghe vậy, sắc mặt đại biến, thất thanh nói.
Ba phía khác tận mắt nhìn thấy cảnh tượng này, cũng không lộ ra vẻ hả hê gì. Sắc mặt bọn họ có chút ngưng trọng. Bầu không khí vừa có chút hòa hoãn thoải mái lúc trước đã không còn sót lại chút gì.
Mỗi phái đều có đủ một trăm người đệ tử tiến vào bí cảnh. Tất cả đều là nhân tài kiệt xuất được mỗi tông môn cẩn thận lựa chọn ra. Trong đó không ít người chỉ cần thêm chút thời gian, vô cùng có khả năng nhòm ngó tới Thánh cảnh.
Dựa theo phán đoán ban đầu, ở bên trong tổn thất một phần tư, nhiều nhất một phần ba đã cực hạn lớn nhất. Hiện tại lại chỉ còn lại có chưa đủ một phần ba. Thật sự có phần nằm ngoài dự đoán.
Nhưng vào lúc này, thông đạo không gian thoáng chớp hiện. Lại là một đội người bay ra. Lần này là người của Trục Vân Kiếm Phái. Không ngờ số lượng người còn ít hơn so với thánh địa Thanh Lan, chỉ có hơn hai mươi người.
Sắc mặt Mục Thiên Tuyệt có chút khó coi, càng chưa nói những trưởng lão Thánh Giai phía sau. Nếu không phải Mục Dịch đứng đầu đứng đầu đội ngũ, chỉ sợ sắc mặt hắn còn càng xanh hơn.
- Mục Dịch, thế nào chỉ có mấy người các ngươi? Những đệ tử khác đâu?
Mấy trưởng lão Trục Vân Kiếm Phái đều bay tới, vội vàng hỏi.
- Mấy vị trưởng lão, đệ tử làm việc không tốt. Những đệ tử khác đều đã chết trận ở trong bí cảnh.” Mục Dịch nhìn về phía đám người Triệu Tiển đang dứng ở trong khu vực của thánh địa Thanh Lan, trong mắt hiện ra một tia hận ý.
- Cái gì?
Sắc mặt mấy vị trưởng lão Trục Vân Kiếm Phái đại biến.
Đám người Mục Thiên Tuyệt tất nhiên cũng chú ý tới ánh mắt của Mục Dịch. Bọn họ đều đưa ánh mắt không tốt chuyển sang nhìn Triệu Tiển.
Đột nhiên, thông đạo không gian liên tục lóe sáng lên hai cái. Người của Ly Trần Tông và Hắc Ma Tộc cũng bay ra. Không khác mấy so với thánh địa Thanh Lan, Trục Vân Kiếm Phái, người của hai phía bọn họ cũng rất ít, chỉ có hơn hai mươi người đi ra.
Nhất là Hắc Ma Tộc. Lúc này sống sót đi ra đều đang là tộc nhân Thiên Vị trung kỳ bình thường. Những đệ tử tinh anh thật sự, không ngờ không một người nào xuất hiện.
Ly Trần Tông cũng giống như vậy. Trong số các đại đệ tử cấp cao nhất của tám quan, ngoại trừ Ôn Hoa của Ly Hỏa Quan không tham dự ra, bảy người còn lại tiến vào trong. Không ngờ chỉ có một mình Mạc Lận Hối đi ra.
Sắc mặt Bành Nhạc khó coi vô cùng. Ánh mắt hắn tìn kiếm trong hơn hai mươi đệ tử của Ly Trần Tông mấy lần, lại không phát hiện ra bóng dáng của Thạch Mục cùng Yên La. Lẽ nào bọn họ cũng ngã xuống ở trong đó sao?
Ầm ầm ầm!
Vào thời khắc này, mây màu vàng phía vòng ngoài phế tích Côn Lôn run rẩy kịch liệt. Một mảng lớn ánh sáng màu vàng tuôn ra, đẩy bốn vị đại năng Thần cấp: Túc Thăng Chân Nhân, Thân Đồ Nam, Mục Thiên Tuyệt, Thích Vô Nhai bị đẩy ra ngoài.
Thông đạo không gian run rẩy kịch liệt. Chỉ sau mấy hơi thở, nó đã ầm ầm đóng lại.
Ánh sáng màu vàng của phế tích Côn Lôn tăng mạnh. Mây màu vàng xung quanh nhanh chóng xoay tròn, bao vây lấy phế tích Côn Lôn với một loại tốc độ có chút thong thả, từ từ bay lên hư không, càng lúc càng xa.
Trong những ngày kế tiếp, bọn họ biểu hiện có chút an phận. Bọn họ không tranh đấu từng người, chỉ lặng lẽ lui về phía bên ngoài, bắt đầu tìm kiếm.
Trong nháy mắt thời hạn chín mươi ngày liền đến. Trong Côn Lôn Bí Cảnh, người của ba Đại Thánh Địa còn có người của Hắc Ma Tộc còn lại đã tập hợp ở gần lối vào. Tất cả đều bay vào thông đạo không gian.
Phù Thạch Tinh Hải.
Kết giới xung quanh phế tích Côn Lôn hiện ra theo chu kỳ, lại trở nên dày đặc.
Lúc này, bốn người Túc Thăng Chân Nhân, Thân Đồ Nam, Mục Thiên Tuyệt, Thích Vô Nhai đang đứng lơ lửng ở trên bầu trời. Từng người huy động pháp bảo, cố gắng duy trì thông đạo không gian.
Duy trì thông đạo không gian đủ ba tháng, cho dù bốn người thân là đại năng Thần cảnh, lúc này thoạt nhìn thần sắc cũng đã có chút mệt mỏi.
Hơn nữa mây vàng xung quanh phế tích Côn Lôn thỉnh thoảng hiện ra từng trận rung động, dấu hiệu không hề ổn định. Dường như rất nhanh sẽ lại bay vào dòng chảy loạn của không gian.
Xung quanh quảng trường, các trưởng lão Thánh Giai của thế lực khắp nơi, mỗi người đều kiễng chân ngóng trông nhìn về phía thông đạo không gian. Lập tức sẽ đến thời hạn cuối cùng. Không biết đám đệ tử của bọn họ ở bên trong thu hoạch thế nào.
Bên trong phế tích Côn Lôn có rất nhiều bảo vật. Chắc hẳn là có thu hoạch rất tốt mới phải. Chỉ hy vọng đệ tử đừng xuất hiện thương vong lớn mới tốt.
- Không biết đệ tử tám quan chúng ta ở bên trong thu hoạch thế nào? Bành quan chủ, lần này đệ tử Ly Hỏa Quan các ngươi tiến vào tối đa. Không biết ngươi có hứng thú đánh cuộc với ta, chúng ta đánh cuộc một keo xem môn hạ đệ tử của ai thu hoạch nhiều hơn.
Đoái Trạch quan chủ Vân Mộng Trạch cười nói.
- Ha hả, Vân quan chủ muốn đánh nhau đánh cược, lão phu tất nhiên sẽ theo cùng. Không biết Vân quan chủ muốn đánh cược gì?
Trong lòng Bành Nhạc âm thầm tính toán. Hai người Thạch Mục có lấy được vật kia tới tay cho hắn hay không? Trên mặt hắn lại hoàn toàn không thay đổi chút nào.
- Nghe nói thời gian trước Bành quan chủ nhận được một khối Vạn Thủy Nhu Tinh. Ta đang muốn chế luyện một pháp bảo. Vừa vặn chỉ thiếu nguyên liệu này. Ta muốn đặt cược là cái này.
Vân Mộng Trạch vừa cười vừa nói, lật tay lấy ra một cây trường tiên màu đen, dường như sử dụng một loại tiên trúc nào đó để chế luyện thành. Thân roi hiện ra từng đoạn mộtl.
- Hắc Trúc Tiên! Vân quan chủ không ngờ có lòng tin như vậy, lấy món bảo bối này ra để đặt cược.
Bành Nhạc nhíu mày, nói.
Vân Mộng Trạch cười không nói gì.
- Được, nếu Vân quan chủ có hứng thú, lão phu tất nhiên theo cùng.
Bành Nhạc cười nói.
Lúc này các quan chủ cũng có người hứng thú rất cao, có mấy người cũng lấy chuyện đệ tử thu hoạch được bao nhiêu ra để đánh cược.
Thánh địa Thanh Lan và Trục Vân Kiếm Phái cũng vậy. So với không khí khẩn trương trước kia, hiện tại thật ra hòa hoãn đi vài phần.
Vào thời khắc này, giữa không trung, thông đạo không gian lóe lên ánh sáng. Một đội đệ tử từ bên trong bay ra. Đó là đệ tử của thánh địa Thanh Lan. Chỉ có ước chừng ba mươi người đi ra. Người dẫn đầu chính là Triệu Tiển. Hắn rơi vào gần mấy vị trưởng lão thánh địa Thanh Lan.
Túc Thăng Chân Nhân nhướng mày. Mấy trưởng lão thánh địa Thanh Lan biến sắc.
- Triệu Tiển, thế nào chỉ có mấy người các ngươi? Những người khác đâu? Có phải vẫn ở phía sau hay không?
Một lão già lông mày trắng của thánh địa Thanh Lan hỏi.
- Liễu trưởng lão, những người này đã là tất cả đệ tử thánh địa Thanh Lan chúng ta. Những người khác đều đã ngã xuống ở trong bí cảnh.
Triệu Tiển cúi đầu, hai tay nắm chặt thành quyền, thần sắc bi thương lại kích động.
- Làm sao có thể!
Lão già lông mày trắng nghe vậy, sắc mặt đại biến, thất thanh nói.
Ba phía khác tận mắt nhìn thấy cảnh tượng này, cũng không lộ ra vẻ hả hê gì. Sắc mặt bọn họ có chút ngưng trọng. Bầu không khí vừa có chút hòa hoãn thoải mái lúc trước đã không còn sót lại chút gì.
Mỗi phái đều có đủ một trăm người đệ tử tiến vào bí cảnh. Tất cả đều là nhân tài kiệt xuất được mỗi tông môn cẩn thận lựa chọn ra. Trong đó không ít người chỉ cần thêm chút thời gian, vô cùng có khả năng nhòm ngó tới Thánh cảnh.
Dựa theo phán đoán ban đầu, ở bên trong tổn thất một phần tư, nhiều nhất một phần ba đã cực hạn lớn nhất. Hiện tại lại chỉ còn lại có chưa đủ một phần ba. Thật sự có phần nằm ngoài dự đoán.
Nhưng vào lúc này, thông đạo không gian thoáng chớp hiện. Lại là một đội người bay ra. Lần này là người của Trục Vân Kiếm Phái. Không ngờ số lượng người còn ít hơn so với thánh địa Thanh Lan, chỉ có hơn hai mươi người.
Sắc mặt Mục Thiên Tuyệt có chút khó coi, càng chưa nói những trưởng lão Thánh Giai phía sau. Nếu không phải Mục Dịch đứng đầu đứng đầu đội ngũ, chỉ sợ sắc mặt hắn còn càng xanh hơn.
- Mục Dịch, thế nào chỉ có mấy người các ngươi? Những đệ tử khác đâu?
Mấy trưởng lão Trục Vân Kiếm Phái đều bay tới, vội vàng hỏi.
- Mấy vị trưởng lão, đệ tử làm việc không tốt. Những đệ tử khác đều đã chết trận ở trong bí cảnh.” Mục Dịch nhìn về phía đám người Triệu Tiển đang dứng ở trong khu vực của thánh địa Thanh Lan, trong mắt hiện ra một tia hận ý.
- Cái gì?
Sắc mặt mấy vị trưởng lão Trục Vân Kiếm Phái đại biến.
Đám người Mục Thiên Tuyệt tất nhiên cũng chú ý tới ánh mắt của Mục Dịch. Bọn họ đều đưa ánh mắt không tốt chuyển sang nhìn Triệu Tiển.
Đột nhiên, thông đạo không gian liên tục lóe sáng lên hai cái. Người của Ly Trần Tông và Hắc Ma Tộc cũng bay ra. Không khác mấy so với thánh địa Thanh Lan, Trục Vân Kiếm Phái, người của hai phía bọn họ cũng rất ít, chỉ có hơn hai mươi người đi ra.
Nhất là Hắc Ma Tộc. Lúc này sống sót đi ra đều đang là tộc nhân Thiên Vị trung kỳ bình thường. Những đệ tử tinh anh thật sự, không ngờ không một người nào xuất hiện.
Ly Trần Tông cũng giống như vậy. Trong số các đại đệ tử cấp cao nhất của tám quan, ngoại trừ Ôn Hoa của Ly Hỏa Quan không tham dự ra, bảy người còn lại tiến vào trong. Không ngờ chỉ có một mình Mạc Lận Hối đi ra.
Sắc mặt Bành Nhạc khó coi vô cùng. Ánh mắt hắn tìn kiếm trong hơn hai mươi đệ tử của Ly Trần Tông mấy lần, lại không phát hiện ra bóng dáng của Thạch Mục cùng Yên La. Lẽ nào bọn họ cũng ngã xuống ở trong đó sao?
Ầm ầm ầm!
Vào thời khắc này, mây màu vàng phía vòng ngoài phế tích Côn Lôn run rẩy kịch liệt. Một mảng lớn ánh sáng màu vàng tuôn ra, đẩy bốn vị đại năng Thần cấp: Túc Thăng Chân Nhân, Thân Đồ Nam, Mục Thiên Tuyệt, Thích Vô Nhai bị đẩy ra ngoài.
Thông đạo không gian run rẩy kịch liệt. Chỉ sau mấy hơi thở, nó đã ầm ầm đóng lại.
Ánh sáng màu vàng của phế tích Côn Lôn tăng mạnh. Mây màu vàng xung quanh nhanh chóng xoay tròn, bao vây lấy phế tích Côn Lôn với một loại tốc độ có chút thong thả, từ từ bay lên hư không, càng lúc càng xa.