Huyền Giới Chi Môn
Chương 770: Ai cản ta thì chết (1)
Phong Thành nghe vậy sắc mặt thay đổi, chuyện Tấn Hải nói sao hắn không biết chứ. Đồng thời một đường truy sát, hành động của Yên La đã sớm chứng minh chuyện này.
Triệu Tiễn nói không sai, nữ tử này tất sẽ nắm giữ địa đồ hoặc đầu mối gì đó liên quan đến Côn Luân, chỉ cần bắt được nàng ta là có thể tìm ra vị trí Bảo Nguyệt cung, tiện đà tìm được linh bảo Tiên giới.
Tuy rằng nữ tử này trước đó ẩn giấu tu vi, thực tế hẳn là một võ giả Thiên Vị hậu kỳ, nhưng bên mình có hai người thực lực xấp xỉ, căn bản không cần lo lắng.
Vừa nghĩ tới khen thưởng mà Triệu Tiễn nhắc tới, hắn không khỏi thè lưỡi liếm môi, trong lòng nóng lên.
Hắn hơi trầm ngâm, tay áo vung lên, lấy ra một bộ trận bàn trận kỳ, nói:
- Đây là Thanh La Ngũ Yên trận, ba người các ngươi bố trí trận pháp này ở bên ngoài, bao trùm toàn bộ hoa viên, ta và Tấn Hải đi vào tìm người.
- Được!
Ba người thanh niên gầy lùn đều chỉ tu vi Thiên Vị trung kỳ, thực lực kém xa hai người Phong Thành, nghe thấy không cần đi vào tìm người, trong lòng mừng rỡ, vội vàng gật đầu đồng ý.
Ba người tiếp nhận một bộ phận trận bàn trận kỳ, thân hình bay đi, rơi xuống các góc hoa viên.
Thanh niên gầy lùn hạ xuống góc tây bắc hoa viên, miệng lẩm bẩm, đang định thúc dục trận kỳ trận bàn trong tay.
Vào lúc này đột nhiên xảy ra dị biến!
Bụi cây trước người hắn phát ra tiếng động, một bóng trắng từ bên trong bay ra, một thanh trường thương màu trắng bạc bắn ra nhanh như điện, tạo thành một vệt trắng giữa không trung, tốc độ nhanh vô cùng.
Thanh niên gầy lùn biến sắc, hét lớn một tiếng, trên người lóe lên ánh sáng xám, một tấm khiên xám xuất hiện trước người.
- Nàng ở nơi...
Hắn há miệng hét lên một tiếng kinh hãi, chỉ có điều chưa nói hết câu thì đã im bặt.
Trường thương màu trắng dễ dàng xuyên thủng tấm khiên xám, mũi thương xuyên qua yết hầu thanh niên gầy lùn kia, sau đó lóe lên rút ra, lưu lại một lỗ nhỏ.
Tiếp theo mấy luồng ánh sáng trắng lóe lên, thân thể thanh niên gầy lùn cùng trận bàn trong tay hắn bị chém thành mấy đoạn, rơi xuống mặt đất.
Thân thể Yên La trong nháy mắt quay về bụi cây, biến mất không thấy.
Hành động lần này như nước chảy mây trôi, không có chút dài dòng, chỉ xảy ra trong chừng một hơi thở.
Xa xa, mấy người khác hoàn toàn thay đổi sắc mặt, nhanh chóng bay tới.
Nhưng chờ khi chúng tới nơi này Yên La đã biến mất không thấy tung tích, đồng thời không để lại chút khí tức nào.
Mấy người nhìn mảnh vụn thi thể trên đất, đưa mắt nhìn nhau.
- Đáng chết!
Phong Thành giận dữ, trong tay lóe lên ánh sáng, xuất hiện chiếc loan liêm bản rộng kia, đột nhiên vung lên.
Loan liêm tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, một đạo ánh sáng loan nguyệt to lớn chém ra.
Xì xì xì!
Tia sáng gào thét bay một vòng, trong chớt mắt, thảm thực vật trong vòng mười trượng đều bị chém đứt.
Vào thời khắc này, phía trước ánh sáng loan nguyệt lạnh lẽo kia đột nhiên kêu ong ong, một màn sáng màu đỏ hiện ra.
Ánh sáng loan nguyệt chém lên trên, ầm một tiếng, vỡ vụn, màng sáng đỏ chỉ run lên một chút sau đó lập tức khôi phục nguyên trạng.
Hống!
Một tiếng gầm rú trầm thấp từ sau màn sáng đỏ truyền ra, tiếng động ầm ầm vang, một con khôi lỗi đỏ máu hình soi cao mấy trượng nhảy ra ngoài, trong miệng phát ra tiếng gầm nhẹ, bổ nhào về phía mấy người, tốc độ cực nhanh.
- Cẩn thận, đây là khôi lỗi thủ hộ Thiên Vị hậu kỳ.
Tấn Hải quát to một tiếng, trong tay lóe lên ánh sáng đen, lấy ra chiếc đoản mâu màu đen.
Hai người khác sau khi cả kinh cũng vội vã lấy ra pháp bảo.
Phong Thành hừ lạnh một tiếng, loan liêm trong tay tỏa ra ánh sáng lạnh, vung tay bổ ra.
Một quang nhận hình bán nguyệt to lớn hiện ra, chém về phía con khôi lỗi sói đỏ kia, nơi đi qua, hư không cũng theo đó mà run rẩy.
Hai chân trước khôi lỗi sói đỏ tỏa ra ánh lửa, bao phủ một tầng ánh sáng đỏ sẫm, một cự chảo đánh lên quang nhận bán nguyệt, một trỏa khác chụp về phía Phong Thành, đồng thời nó há miệng to, phun ra một cột lửa lớn, đánh về phía ba người Tấn Hải.
Khanh khanh khanh! Ba tiếng vang trầm thấp, ánh lửa chói mắt.
Ngay sau đó, thân thể khôi lỗi sói đỏ bay ngược lại, hai chân trước bị trọng thương, một chân trước chém mất nửa, một chân khác thì bị chém ra một vết thương rất sâu, gần như chém móng vuốt thành hai phần, đồng thời trên sống lưng nó còn hai lỗ lớn, bên trên khói xanh lượn lờ.
Khôi lỗi sói đỏ tuy rằng bị đẩy lui thế nhưng mấy người Phong Thành cũng không dễ chịu, bị chấn lui lại mấy bước.
Đặc biệt là Phong Thành, cứng đối cứng hai lần với khôi lỗi sói đỏ, thân thể đánh bay lại sau mấy trượng, bay tới gần tàn viên mới dừng lại.
Hắn gào thét giận dữ một tiếng, muốn một lần nữa xông tới tiêu diệt con khôi lỗi này.
Đúng lúc này, khóe mắt Phong Thành đột nhiên có một luồng hào quang trắng bạc xẹt qua.
Tàn viên nhanh chóng sụp đổ, một thanh chiến thương màu trắng từ phía sau đâm ra, đâm về phía hậu tâm hắn, đó chính là Yên La.
- Làm... làm sao có thể?!
Phong Thành hoàn toàn thay đổi sắc mặt, hắn đã sớm thả thần thức ra bao phủ nơi này, thế nhưng không hề phát hiện ra khí tức Yên La trước khi nàng hành động.
Tuy rằng hắn kinh hãi, có điều dù sao cũng là cường giả Thiên Vị hậu kỳ, cũng không phải hạng tầm thường, thân thể lập tức phản ứng, cánh tay vung lên, loan liêm chém về phía sau!
Triệu Tiễn nói không sai, nữ tử này tất sẽ nắm giữ địa đồ hoặc đầu mối gì đó liên quan đến Côn Luân, chỉ cần bắt được nàng ta là có thể tìm ra vị trí Bảo Nguyệt cung, tiện đà tìm được linh bảo Tiên giới.
Tuy rằng nữ tử này trước đó ẩn giấu tu vi, thực tế hẳn là một võ giả Thiên Vị hậu kỳ, nhưng bên mình có hai người thực lực xấp xỉ, căn bản không cần lo lắng.
Vừa nghĩ tới khen thưởng mà Triệu Tiễn nhắc tới, hắn không khỏi thè lưỡi liếm môi, trong lòng nóng lên.
Hắn hơi trầm ngâm, tay áo vung lên, lấy ra một bộ trận bàn trận kỳ, nói:
- Đây là Thanh La Ngũ Yên trận, ba người các ngươi bố trí trận pháp này ở bên ngoài, bao trùm toàn bộ hoa viên, ta và Tấn Hải đi vào tìm người.
- Được!
Ba người thanh niên gầy lùn đều chỉ tu vi Thiên Vị trung kỳ, thực lực kém xa hai người Phong Thành, nghe thấy không cần đi vào tìm người, trong lòng mừng rỡ, vội vàng gật đầu đồng ý.
Ba người tiếp nhận một bộ phận trận bàn trận kỳ, thân hình bay đi, rơi xuống các góc hoa viên.
Thanh niên gầy lùn hạ xuống góc tây bắc hoa viên, miệng lẩm bẩm, đang định thúc dục trận kỳ trận bàn trong tay.
Vào lúc này đột nhiên xảy ra dị biến!
Bụi cây trước người hắn phát ra tiếng động, một bóng trắng từ bên trong bay ra, một thanh trường thương màu trắng bạc bắn ra nhanh như điện, tạo thành một vệt trắng giữa không trung, tốc độ nhanh vô cùng.
Thanh niên gầy lùn biến sắc, hét lớn một tiếng, trên người lóe lên ánh sáng xám, một tấm khiên xám xuất hiện trước người.
- Nàng ở nơi...
Hắn há miệng hét lên một tiếng kinh hãi, chỉ có điều chưa nói hết câu thì đã im bặt.
Trường thương màu trắng dễ dàng xuyên thủng tấm khiên xám, mũi thương xuyên qua yết hầu thanh niên gầy lùn kia, sau đó lóe lên rút ra, lưu lại một lỗ nhỏ.
Tiếp theo mấy luồng ánh sáng trắng lóe lên, thân thể thanh niên gầy lùn cùng trận bàn trong tay hắn bị chém thành mấy đoạn, rơi xuống mặt đất.
Thân thể Yên La trong nháy mắt quay về bụi cây, biến mất không thấy.
Hành động lần này như nước chảy mây trôi, không có chút dài dòng, chỉ xảy ra trong chừng một hơi thở.
Xa xa, mấy người khác hoàn toàn thay đổi sắc mặt, nhanh chóng bay tới.
Nhưng chờ khi chúng tới nơi này Yên La đã biến mất không thấy tung tích, đồng thời không để lại chút khí tức nào.
Mấy người nhìn mảnh vụn thi thể trên đất, đưa mắt nhìn nhau.
- Đáng chết!
Phong Thành giận dữ, trong tay lóe lên ánh sáng, xuất hiện chiếc loan liêm bản rộng kia, đột nhiên vung lên.
Loan liêm tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, một đạo ánh sáng loan nguyệt to lớn chém ra.
Xì xì xì!
Tia sáng gào thét bay một vòng, trong chớt mắt, thảm thực vật trong vòng mười trượng đều bị chém đứt.
Vào thời khắc này, phía trước ánh sáng loan nguyệt lạnh lẽo kia đột nhiên kêu ong ong, một màn sáng màu đỏ hiện ra.
Ánh sáng loan nguyệt chém lên trên, ầm một tiếng, vỡ vụn, màng sáng đỏ chỉ run lên một chút sau đó lập tức khôi phục nguyên trạng.
Hống!
Một tiếng gầm rú trầm thấp từ sau màn sáng đỏ truyền ra, tiếng động ầm ầm vang, một con khôi lỗi đỏ máu hình soi cao mấy trượng nhảy ra ngoài, trong miệng phát ra tiếng gầm nhẹ, bổ nhào về phía mấy người, tốc độ cực nhanh.
- Cẩn thận, đây là khôi lỗi thủ hộ Thiên Vị hậu kỳ.
Tấn Hải quát to một tiếng, trong tay lóe lên ánh sáng đen, lấy ra chiếc đoản mâu màu đen.
Hai người khác sau khi cả kinh cũng vội vã lấy ra pháp bảo.
Phong Thành hừ lạnh một tiếng, loan liêm trong tay tỏa ra ánh sáng lạnh, vung tay bổ ra.
Một quang nhận hình bán nguyệt to lớn hiện ra, chém về phía con khôi lỗi sói đỏ kia, nơi đi qua, hư không cũng theo đó mà run rẩy.
Hai chân trước khôi lỗi sói đỏ tỏa ra ánh lửa, bao phủ một tầng ánh sáng đỏ sẫm, một cự chảo đánh lên quang nhận bán nguyệt, một trỏa khác chụp về phía Phong Thành, đồng thời nó há miệng to, phun ra một cột lửa lớn, đánh về phía ba người Tấn Hải.
Khanh khanh khanh! Ba tiếng vang trầm thấp, ánh lửa chói mắt.
Ngay sau đó, thân thể khôi lỗi sói đỏ bay ngược lại, hai chân trước bị trọng thương, một chân trước chém mất nửa, một chân khác thì bị chém ra một vết thương rất sâu, gần như chém móng vuốt thành hai phần, đồng thời trên sống lưng nó còn hai lỗ lớn, bên trên khói xanh lượn lờ.
Khôi lỗi sói đỏ tuy rằng bị đẩy lui thế nhưng mấy người Phong Thành cũng không dễ chịu, bị chấn lui lại mấy bước.
Đặc biệt là Phong Thành, cứng đối cứng hai lần với khôi lỗi sói đỏ, thân thể đánh bay lại sau mấy trượng, bay tới gần tàn viên mới dừng lại.
Hắn gào thét giận dữ một tiếng, muốn một lần nữa xông tới tiêu diệt con khôi lỗi này.
Đúng lúc này, khóe mắt Phong Thành đột nhiên có một luồng hào quang trắng bạc xẹt qua.
Tàn viên nhanh chóng sụp đổ, một thanh chiến thương màu trắng từ phía sau đâm ra, đâm về phía hậu tâm hắn, đó chính là Yên La.
- Làm... làm sao có thể?!
Phong Thành hoàn toàn thay đổi sắc mặt, hắn đã sớm thả thần thức ra bao phủ nơi này, thế nhưng không hề phát hiện ra khí tức Yên La trước khi nàng hành động.
Tuy rằng hắn kinh hãi, có điều dù sao cũng là cường giả Thiên Vị hậu kỳ, cũng không phải hạng tầm thường, thân thể lập tức phản ứng, cánh tay vung lên, loan liêm chém về phía sau!