Huyền Giới Chi Môn
Chương 753: Giao dịch (2)
Yên La nhìn Thạch Mục một cái, không nói gì.
Lạc Tiên đài là pháp bảo của Yên La, đương nhiên nàng có cơ hội phục sinh lớn hơn trong Tử Linh giới.
- Giết các ngươi sao ta cam lòng.
Đột nhiên Bành Nhạc cười lớn nói.
Thạch Mục và Yên La nghe vậy, ngẩn ra.
- Thực lực hai người các ngươi không tệ, tuy rằng giết đệ tử, hậu bối của ta, có điều việc này cũng không phải là không có cách giảng hòa.
Bành Nhạc nói.
- Ý ngươi là gì?
Thạch Mục hơi nhướng mày, lạnh giọng hỏi.
Bành Nhạc cười nhạt một tiếng, hai tay vung vẩy, mười ngón tay liên tục biến hóa, từng đạo pháp quyết lóe lên, hòa vào trong thanh đồng cổ chung.
Thanh đồng cổ chung tỏa ra hào quang, lượng lớn thanh đồng phù văn bay ra hòa vào trong cơ thể Thạch Mục và Yên La.
Thạch Mục thay đổi sắc mặt, hắn cảm thấy một luồng năng lượng âm lãnh tràn vào linh hải trong cơ thể, hình thành một quả cầu ánh sáng màu đồng xanh, nhanh chóng bay xoay tròn trong linh hải.
Mỗi khi lượn một vòng, quả cầu ánh sáng nhỏ đi một phần, sau khi xoay chuyển vài chục vòng, quả cầu ánh sáng kia biến mất không thấy đâu, giống như chưa từng xuất hiện.
Thần thức của Thạch Mục tra xét bên trong linh hải, thế nhưng không hề phát hiện tình huồng khác thường, nó khiến hắn cảm thấy khó chịu.
Ở bên cạnh, sắc mặt Yên La cũng trở nên khó coi, hiển nhiên cũng như vậy.
Nhưng vào lúc này, Bành Nhạc vỗ tay một cái, chiếc Thanh đồng cổ chung kia bay khỏi đỉnh đầu hai người Thạch Mục, rơi vào trong tay hắn.
Hư ảnh cổ chung bao phủ quanh hai người cũng biến mất, Thạch Mục lập tức cảm thấy chân khí pháp lực trong cơ thể lại vận chuyển bình thường.
- Ngươi vừa giở trò gì với chúng ta?
Hắn trầm giọng hỏi.
- Cũng không có gì, chỉ là một thủ đoạn nhỏ mà thôi.
Bành Nhạc cười khẽ một tiếng, ánh mắt lóe lên.
Thạch Mục cảm thấy rùng mình, trong linh hải hiện ra từng tia sáng màu đồng xanh, linh hải đau đớn, giống như có vô số gai cứng đang đâm chọc.
Sau đó, ánh sáng đồng xanh tiêu tan, cảm giác đau nháu trong linh hải cũng biến mất.
Thạch Mục sắc mặt khó coi, lẳng lặng quan sát thái độ của đối phương, mặt khác dùng thần thức điều tra, dò xét bên trong linh hải, thế nhưng không cách nào phát hiện tung tích những ánh sáng đồng xanh kia.
- Các hạ thủ đoạn cao minh, chúng ta kém xa, có chuyện gì thì cứ nói.
Hắn trầm ngâm một chút, trả lời.
- Ngươi vừa dùng phong ấn thuật là Cửu Chuyển huyền công của Thanh Lan Thánh địa đi, tu luyện không tệ, người còn lại thực lực càng thêm lợi hại, hai người các ngươi trà trộn vào Ly Trần tông ta rốt cục có mục đích gì?
Bành Nhạc lớn tiếng hỏi.
Thạch Mục và Yên La liếc mắt nhìn nhau, hơi do dự, mở miệng đáp:
- Hiện giờ chúng ta đã là cá nằm trên thớt, không thể không trả lời thật, chúng ta vì tiến vào Côn Luân phế tích mới xâm nhập vào trong quý tông.
- Quả nhiên, chuyện trong Huyền Khung tháp có quan hệ với các ngươi không?
Trong mắt Bành Nhạc lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, nhìn về phía hai người.
- Việc này chúng ta không biết, cũng không có bất cứ quan hệ gì với chúng ta.
Thạch Mục trả lời.
Ánh mắt Bành Nhạc đảo trên người hai người vài lần, sau đó thu hồi ánh mắt, gật gật đầu.
- Trên người các ngươi không có khí tức Tử linh, xem ra không có quan hệ với chuyện kia. Nếu đã như vậy, chúng ta làm một giao dịch với nhau, sao hả?
Hắn nói.
- Giao dịch?
Thạch Mục hỏi, trong lòng khẽ buông lỏng, xem ra chuyện tình trong Huyền Khung tháp đã lừa gạt được.
- Không sai, bản tọa có thể để các ngươi sử dụng thủ đoạn của Ly Trần tông ta tiến vào Côn Luân phế tích, có điều sau khi các ngươi tiến vào bên trong cần tìm một món dị bảo thay ta. Chỉ cần các ngươi có thể mang vật này về, ta lập tức sẽ giải trừ cấm chế bên trong linh hải của các ngươi, đồng thời chuyện khi trước cũng được xóa bỏ, sao hả?
Bành Nhạc trả lời.
- Chúng ta hiện giờ nằm trong tay ngươi, e rằng muốn không đáp ứng cũng không được đi.
Ánh mắt Thạch Mục lấp lóe, lập tức mở miệng hỏi.
- Nói chuyện với người thông minh thật thoải mái, vậy người còn lại, ý ngươi như nào?
Bành Nhạc cười nhạt, ánh mắt nhìn về phía Yên La.
- Được.
Yên La đáp.
- Được, vậy chúng ta một lời đã định.
Bành Nhạc dường như rất cao hứng, quay lại chỗ ngồi.
Sắc mặt Thạch Mục có chút khó coi, nhưng trong lòng không ngừng suy nghĩ.
Giờ khắc này bọn họ đã bị chế trụ, hơn nữa lại bại lộ thân phận, chỉ có thể tạm thời nghe theo Bành Nhạc.
Hắn quay đầu nhìn Yên La một chút, Yên La khẽ gật đầu.
- Đúng rồi, thứ ngươi muốn chúng ta tìm rốt cục là vật gì?
Mắt Thạch Mục sáng lên, hỏi.
Lạc Tiên đài là pháp bảo của Yên La, đương nhiên nàng có cơ hội phục sinh lớn hơn trong Tử Linh giới.
- Giết các ngươi sao ta cam lòng.
Đột nhiên Bành Nhạc cười lớn nói.
Thạch Mục và Yên La nghe vậy, ngẩn ra.
- Thực lực hai người các ngươi không tệ, tuy rằng giết đệ tử, hậu bối của ta, có điều việc này cũng không phải là không có cách giảng hòa.
Bành Nhạc nói.
- Ý ngươi là gì?
Thạch Mục hơi nhướng mày, lạnh giọng hỏi.
Bành Nhạc cười nhạt một tiếng, hai tay vung vẩy, mười ngón tay liên tục biến hóa, từng đạo pháp quyết lóe lên, hòa vào trong thanh đồng cổ chung.
Thanh đồng cổ chung tỏa ra hào quang, lượng lớn thanh đồng phù văn bay ra hòa vào trong cơ thể Thạch Mục và Yên La.
Thạch Mục thay đổi sắc mặt, hắn cảm thấy một luồng năng lượng âm lãnh tràn vào linh hải trong cơ thể, hình thành một quả cầu ánh sáng màu đồng xanh, nhanh chóng bay xoay tròn trong linh hải.
Mỗi khi lượn một vòng, quả cầu ánh sáng nhỏ đi một phần, sau khi xoay chuyển vài chục vòng, quả cầu ánh sáng kia biến mất không thấy đâu, giống như chưa từng xuất hiện.
Thần thức của Thạch Mục tra xét bên trong linh hải, thế nhưng không hề phát hiện tình huồng khác thường, nó khiến hắn cảm thấy khó chịu.
Ở bên cạnh, sắc mặt Yên La cũng trở nên khó coi, hiển nhiên cũng như vậy.
Nhưng vào lúc này, Bành Nhạc vỗ tay một cái, chiếc Thanh đồng cổ chung kia bay khỏi đỉnh đầu hai người Thạch Mục, rơi vào trong tay hắn.
Hư ảnh cổ chung bao phủ quanh hai người cũng biến mất, Thạch Mục lập tức cảm thấy chân khí pháp lực trong cơ thể lại vận chuyển bình thường.
- Ngươi vừa giở trò gì với chúng ta?
Hắn trầm giọng hỏi.
- Cũng không có gì, chỉ là một thủ đoạn nhỏ mà thôi.
Bành Nhạc cười khẽ một tiếng, ánh mắt lóe lên.
Thạch Mục cảm thấy rùng mình, trong linh hải hiện ra từng tia sáng màu đồng xanh, linh hải đau đớn, giống như có vô số gai cứng đang đâm chọc.
Sau đó, ánh sáng đồng xanh tiêu tan, cảm giác đau nháu trong linh hải cũng biến mất.
Thạch Mục sắc mặt khó coi, lẳng lặng quan sát thái độ của đối phương, mặt khác dùng thần thức điều tra, dò xét bên trong linh hải, thế nhưng không cách nào phát hiện tung tích những ánh sáng đồng xanh kia.
- Các hạ thủ đoạn cao minh, chúng ta kém xa, có chuyện gì thì cứ nói.
Hắn trầm ngâm một chút, trả lời.
- Ngươi vừa dùng phong ấn thuật là Cửu Chuyển huyền công của Thanh Lan Thánh địa đi, tu luyện không tệ, người còn lại thực lực càng thêm lợi hại, hai người các ngươi trà trộn vào Ly Trần tông ta rốt cục có mục đích gì?
Bành Nhạc lớn tiếng hỏi.
Thạch Mục và Yên La liếc mắt nhìn nhau, hơi do dự, mở miệng đáp:
- Hiện giờ chúng ta đã là cá nằm trên thớt, không thể không trả lời thật, chúng ta vì tiến vào Côn Luân phế tích mới xâm nhập vào trong quý tông.
- Quả nhiên, chuyện trong Huyền Khung tháp có quan hệ với các ngươi không?
Trong mắt Bành Nhạc lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, nhìn về phía hai người.
- Việc này chúng ta không biết, cũng không có bất cứ quan hệ gì với chúng ta.
Thạch Mục trả lời.
Ánh mắt Bành Nhạc đảo trên người hai người vài lần, sau đó thu hồi ánh mắt, gật gật đầu.
- Trên người các ngươi không có khí tức Tử linh, xem ra không có quan hệ với chuyện kia. Nếu đã như vậy, chúng ta làm một giao dịch với nhau, sao hả?
Hắn nói.
- Giao dịch?
Thạch Mục hỏi, trong lòng khẽ buông lỏng, xem ra chuyện tình trong Huyền Khung tháp đã lừa gạt được.
- Không sai, bản tọa có thể để các ngươi sử dụng thủ đoạn của Ly Trần tông ta tiến vào Côn Luân phế tích, có điều sau khi các ngươi tiến vào bên trong cần tìm một món dị bảo thay ta. Chỉ cần các ngươi có thể mang vật này về, ta lập tức sẽ giải trừ cấm chế bên trong linh hải của các ngươi, đồng thời chuyện khi trước cũng được xóa bỏ, sao hả?
Bành Nhạc trả lời.
- Chúng ta hiện giờ nằm trong tay ngươi, e rằng muốn không đáp ứng cũng không được đi.
Ánh mắt Thạch Mục lấp lóe, lập tức mở miệng hỏi.
- Nói chuyện với người thông minh thật thoải mái, vậy người còn lại, ý ngươi như nào?
Bành Nhạc cười nhạt, ánh mắt nhìn về phía Yên La.
- Được.
Yên La đáp.
- Được, vậy chúng ta một lời đã định.
Bành Nhạc dường như rất cao hứng, quay lại chỗ ngồi.
Sắc mặt Thạch Mục có chút khó coi, nhưng trong lòng không ngừng suy nghĩ.
Giờ khắc này bọn họ đã bị chế trụ, hơn nữa lại bại lộ thân phận, chỉ có thể tạm thời nghe theo Bành Nhạc.
Hắn quay đầu nhìn Yên La một chút, Yên La khẽ gật đầu.
- Đúng rồi, thứ ngươi muốn chúng ta tìm rốt cục là vật gì?
Mắt Thạch Mục sáng lên, hỏi.