Huyền Giới Chi Môn
Chương 73: Học đồ thuật sĩ
“Có phải là đã phát hiện trong môn một đệ tử mới có tiềm chất thuật sĩ rồi hả?” Nho sinh trung niên được gọi là “Tạ sư” vốn nhìn thoáng qua lão giả áo xám sau lưng Thạch Mục, thản nhiên hỏi.
Lão giả áo xám không dám chậm trễ liền đem việc kiểm tra lực cảm ứng nguyên tố của Thạch Mục, bản thân có lực cảm ứng nguyên tố không gian năm độ bẩm báo một lượt, đương nhiên cũng tiện thể nói ra luôn cả sự tình Thạch Mục còn có hai loại lực cảm ứng là thuộc tính Thủy và Hỏa.
“Ồ, lực cảm ứng không gian lại đạt đến năm cấp độ?” Ánh mắt nho sinh râu dài lóe lên, trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc, đánh giá lại Thạch Mục thêm vài lần nữa.
Trong lòng Thạch Mục vội rùng mình, vội vàng cúi đầu, không dám nhìn thẳng.
Ánh mắt lạnh nhạt của nho sinh rầu dài lại giống như có một cỗ lực lượng kỳ lại, dường như có thể nhìn thấu thân thể hắn vậy.
“Ngươi tên là gì?” Sau nửa ngày nho sinh rầu dài mới trở lại bình thường mở miệng hỏi.
“Khởi bẩm Tạ tiền bối, đệ tử tên là Thạch Mục.” Thạch Mục cung kính trả lời.
“Lực cảm ứng đến cấp độ năm cũng là hiếm có, đáng tiếc nguyên tố lực cảm ứng của ngươi lại là không gian, phải biết là từ khi bổn môn lập phái đến nay cũng chưa xuất hiện tình huống này. Bố trí ngươi như thế nào quả là có chút rắc rối…” Nho sinh râu dài khẽ gật đầu, trên mặt lộ ra vẻ trầm ngâm.
Thạch Mục nghe vậy thì vẻ mặt mơ hồ hơi khẩn trương.
“Như vậy đi, ta sẽ cho ngươi hai lựa chọn. Một là dựa theo tiêu chuẩn của học đồ thuật sĩ bình thường, ở trong môn sẽ dựa theo lệ cũ có thể nhận lấy một phần tài nguyên dành cho thuật sĩ. Nhưng mà trừ lần đó ra thì tông môn sẽ không cho ngươi thêm chiếu cố nữa.” Nho sinh rầu dài ngầm ngâm một lát liền nhàn nhạt miệng nói.
Thạch Mục nghe vậy thì sắc mặt khẽ động, bát quá cũng không mở miệng hỏi thêm mà đứng im chờ nho sinh râu dài nói tiếp.
“Còn một lựa chọn khác chính là ngươi sẽ ký pháp khế thệ ước, cam đoan từ nay về sau sẽ không rời khỏi Hắc Ma Môn một bước. Nếu như vậy thì ta sẽ lợi dụng thân phận Tinh giai Thuật sĩ, tự mình chỉ điểm thuật sĩ chi đạo cho ngươi, hơn nữa tông môn sẽ cung cấp cho ngươi lượng tài nguyên lớn gấp mấy lần những học đồ thuật sĩ bình thường khác, nếu như ngộ tính của ngươi đủ cao thì tương lai ta cũng có thể cân nhắc việc thu nạp ngươi làm đệ tử thân truyền của ta.” Nho sinh râu dài tiếp tục nói.
Nghe xong mấy lời đó, lão giả áo xám đứng bên cạnh liền lộ ra thần sắc kinh ngạc, ánh mắt nhìn về phía Thạch Mục.
“Nếu không có khả năng ly khai tông môn nửa bước thì đệ tử lựa chọn con đường thứ nhất.” Thạch Mục chỉ cân nhắc một chút rồi không do dự nói.
Mặc kệ nho sinh râu dài có đưa ra bao nhiêu chỗ tốt, lại để cho hắn phải ở lại Hắc Ma Môn cả đời không được rời đi thì việc lựa chọn này không cần phải xem xét nữa.
Nếu không có tự do thì trở nên mạnh hơn cũng có ích gì chứ?
Ánh mắt nho sinh râu dài khẽ động, cũng không lộ ra chút thần sắc kỳ quái nào, khẽ gật đầu, trả một tay về phía thạch bích, trên thạch bích bốc lên một đoàn bạch khí, chỉ trong chốc lát đã ngưng tụ thành một khối ngọc bội hình tròn lớn cỡ lòng bàn tay, bay đến trước người Thạch Mục.
“Ngươi hãy nhỏ một giọt máu tươi lên phía trên.” Nho sinh râu dài mở miệng nhàn nhạt nói.
Thạch Mục nghe vậy thì chần chừ một chút, nhưng sau đó vẫn cắn đầu ngón tay nhỏ một giọt máu tươi lên trên ngọc bội.
Nho sinh râu dài bấm tay điểm một cái, một đạo ánh sáng màu trắng từ trong tay kích xạ ra bắn vào ngọc bội.
Bên trên ngọc bội lập tức lóe sáng lên quang mang màu trắng, ở giữa đám sáng có nổi lên quang mang màu máu lưu động, mơ hồ có thể nhìn thấy một đám phù văn trong đó.
Tiếp theo một đạo sáng màu hồng bỗng nhiên từ trong ngọc bội bắn ra rồi chui vào trong thạch bích.
Cuối cùng hơn một trăm quang điểm bên trên thạch bích màu xanh không có dấu hiệu nào liền lóe lên hào quang, thạch bích xuất hiện thêm một quang điểm mới.
Qua mấy cái hô hấp thì bạch quang bên trên ngọc bội dần nhạt xuống, một bên ngọc bội nổi lên một quang điểm, đồng thời quang điểm mới xuất hiện trên thạch bích dường như cũng hô ứng chớp động theo, ở phía mép ngọc bội cũng xuất hiện thêm hai chữ nhỏ màu đỏ, đúng là tên của Thạch Mục.
Mặt còn lại của ngọc bội là một đồ án màu máu, được tạo thành từ mấy phù văn cổ quái, thoạt nhìn giống như một đóa hoa sen đang nở rộ.
“Vật này dùng để chứng minh thân phận thuật sĩ ở trong tông môn, không nên vứt bỏ, từ giờ trở đi ngươi chính thức là học đồ thuật sĩ do bổn môn công nhận.” Nho sinh râu dài thu hồi ngón tay, ánh mắt chuyển động nhìn về phía Thạch Mục nói.
“Vâng, đệ tử xin ghi nhớ.” Hai tay Thạch Mục tiếp lấy ngọc bội sau đó cung kính trả lời.
Nho sinh râu dài nhẹ gật đầu, quay đầu nhìn về phía lão giả áo xám.
“Tốt rồi, mọi chuyện sau này sẽ do ngươi an bài a.” Nho sinh trung niên phân phó một câu, sắc mặt hiện lên một tia mệt mỏi, quanh người nổi lên quầng sáng màu đỏ chui vào trong tiêu ký hình sao trên thạnh bích màu xanh ngọc, biến mất vô ảnh vô tung.
Lão giả áo xám vội vàng đáp ứng một câu, đợi đến khi thân ảnh nho sinh trung niên hoàn toàn biến mất mới đứng thẳng người lên.
“Đi theo ta nha.” Lão giả áo xám liếc nhìn Thạch Mục, bình thản nói, sau đó cất bước đi về phía góc đại điện.
Thạch Mục đang lật xem từ trên xuống dưới ngọc bội hình tròn ở trong tay, nghe vậy liền tiến lên đi theo lão giả.
Lão giả áo xám tiến đến trước một vách tường màu đen trong đại điện nhấc tay vỗ lên tường hai cái, sau đó phất tay đánh một đạo bạch quang vào trong tường.
Trên tường liền hiện ra một đạo hắc quang nhàn nhạt, lập tức một hồi thanh âm ken két vang lên, vách tường màu đen nổi lên một cửa đá lớn đủ cho một người trưởng thành đi vào.
Bất quá ở ngay lối vào lại có một đám ánh sáng màu xanh nhàn nhạt ngưng tụ thành một màn sáng hào quang màu xanh chặn kín lối đi.
“Hãy dùng ngọc bội thân phận của ngươi mở ra lối đi, đi theo ta tiến vào, bất quá trước hết phải nói cho ta một tiếng, sau khi tiến vào trong nếu không có lệnh của ta thì không nên đụng vào cái gì. Nếu như ngươi động tay động chân vào cái gì thì… hắc hắc… hãy tự gánh lấy hậu quả.” Lão giả áo xám cười lạnh hắc hắc hai tiếng, thân thể nhoáng lên một cái liền chui vào màng sáng màu xanh biến mất.
Thạch Mục biến sắc, đi đến bên cửa đá, liếc nhìn ngọc bội trong tay, sau đó dán lên màn hào quang màu xanh.
Màn sáng màu xanh lóe lên sau đó tách ra hai bên.
Thạch Mục vội vàng cất bước đi vào, bên trong là một hành lang tối đen.
Lão giả áo xám đang đứng ở bên trong hành lang vẫy vẫy tay gọi Thạch Mục, tiến vào phía sâu trong hành lang.
Qua nửa khắc đồng hồ, một gian thạch ốc bình thường xuất hiện trước mắt Thạch Mục.
Gian phòng đá thoạt nhìn rất bình thường, bên trong cũng không có cái gì, chỉ có bảy tám cái giá gỗ đặt chính giữa phòng, mỗi giá gỗ đều có chia làm mấy tầng, phía trên đặt từng miếng ngọc giản màu sắc và kích cỡ lớn nhỏ khác nhau.
Bên trên mỗi ngọc giản đều bao phủ một màn sáng nho nhỏ tản mát ra đủ loại hào quang.
“Nơi này là nơi bổn môn lưu giữ pháp quyết thuật sĩ, hiện tại ngươi đã là học đồ thuật sĩ được bổn môn tán thành, dựa theo môn quy thì có thể lựa chọn miến phĩ một số pháp quyết thuật sĩ ở đây.” Lão giả áo xám mở miệng nói.
Thạch Mục nghe xong liền mừng rỡ liên tục gật đầu, hướng ánh mắt lên trên giá sách xem xét.
Bất quá hắn vẫn nhớ rõ lời cảnh cáo của lão giả áo xám, không dám mạo muội đi qua.
“Tiền bối, đệ tử vẫn còn chưa thỉnh giáo tục danh của người?” Thạch Mục suy nghĩ đến cái gì đó liền quay người hỏi.
“Lão phu là Tôn An, ngươi cứ gọi ta Tôn sư thúc là được.” Lão giả áo xám thản nhiên nói.
Không biết có phải vì Thạch Mục đã là học đồ thuật sĩ do tông môn tán thành rồi hay không, ngữ khí của Tôn An so với lúc trước đã hòa nhã hơn vài phần.
Lão giả áo xám không dám chậm trễ liền đem việc kiểm tra lực cảm ứng nguyên tố của Thạch Mục, bản thân có lực cảm ứng nguyên tố không gian năm độ bẩm báo một lượt, đương nhiên cũng tiện thể nói ra luôn cả sự tình Thạch Mục còn có hai loại lực cảm ứng là thuộc tính Thủy và Hỏa.
“Ồ, lực cảm ứng không gian lại đạt đến năm cấp độ?” Ánh mắt nho sinh râu dài lóe lên, trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc, đánh giá lại Thạch Mục thêm vài lần nữa.
Trong lòng Thạch Mục vội rùng mình, vội vàng cúi đầu, không dám nhìn thẳng.
Ánh mắt lạnh nhạt của nho sinh rầu dài lại giống như có một cỗ lực lượng kỳ lại, dường như có thể nhìn thấu thân thể hắn vậy.
“Ngươi tên là gì?” Sau nửa ngày nho sinh rầu dài mới trở lại bình thường mở miệng hỏi.
“Khởi bẩm Tạ tiền bối, đệ tử tên là Thạch Mục.” Thạch Mục cung kính trả lời.
“Lực cảm ứng đến cấp độ năm cũng là hiếm có, đáng tiếc nguyên tố lực cảm ứng của ngươi lại là không gian, phải biết là từ khi bổn môn lập phái đến nay cũng chưa xuất hiện tình huống này. Bố trí ngươi như thế nào quả là có chút rắc rối…” Nho sinh râu dài khẽ gật đầu, trên mặt lộ ra vẻ trầm ngâm.
Thạch Mục nghe vậy thì vẻ mặt mơ hồ hơi khẩn trương.
“Như vậy đi, ta sẽ cho ngươi hai lựa chọn. Một là dựa theo tiêu chuẩn của học đồ thuật sĩ bình thường, ở trong môn sẽ dựa theo lệ cũ có thể nhận lấy một phần tài nguyên dành cho thuật sĩ. Nhưng mà trừ lần đó ra thì tông môn sẽ không cho ngươi thêm chiếu cố nữa.” Nho sinh rầu dài ngầm ngâm một lát liền nhàn nhạt miệng nói.
Thạch Mục nghe vậy thì sắc mặt khẽ động, bát quá cũng không mở miệng hỏi thêm mà đứng im chờ nho sinh râu dài nói tiếp.
“Còn một lựa chọn khác chính là ngươi sẽ ký pháp khế thệ ước, cam đoan từ nay về sau sẽ không rời khỏi Hắc Ma Môn một bước. Nếu như vậy thì ta sẽ lợi dụng thân phận Tinh giai Thuật sĩ, tự mình chỉ điểm thuật sĩ chi đạo cho ngươi, hơn nữa tông môn sẽ cung cấp cho ngươi lượng tài nguyên lớn gấp mấy lần những học đồ thuật sĩ bình thường khác, nếu như ngộ tính của ngươi đủ cao thì tương lai ta cũng có thể cân nhắc việc thu nạp ngươi làm đệ tử thân truyền của ta.” Nho sinh râu dài tiếp tục nói.
Nghe xong mấy lời đó, lão giả áo xám đứng bên cạnh liền lộ ra thần sắc kinh ngạc, ánh mắt nhìn về phía Thạch Mục.
“Nếu không có khả năng ly khai tông môn nửa bước thì đệ tử lựa chọn con đường thứ nhất.” Thạch Mục chỉ cân nhắc một chút rồi không do dự nói.
Mặc kệ nho sinh râu dài có đưa ra bao nhiêu chỗ tốt, lại để cho hắn phải ở lại Hắc Ma Môn cả đời không được rời đi thì việc lựa chọn này không cần phải xem xét nữa.
Nếu không có tự do thì trở nên mạnh hơn cũng có ích gì chứ?
Ánh mắt nho sinh râu dài khẽ động, cũng không lộ ra chút thần sắc kỳ quái nào, khẽ gật đầu, trả một tay về phía thạch bích, trên thạch bích bốc lên một đoàn bạch khí, chỉ trong chốc lát đã ngưng tụ thành một khối ngọc bội hình tròn lớn cỡ lòng bàn tay, bay đến trước người Thạch Mục.
“Ngươi hãy nhỏ một giọt máu tươi lên phía trên.” Nho sinh râu dài mở miệng nhàn nhạt nói.
Thạch Mục nghe vậy thì chần chừ một chút, nhưng sau đó vẫn cắn đầu ngón tay nhỏ một giọt máu tươi lên trên ngọc bội.
Nho sinh râu dài bấm tay điểm một cái, một đạo ánh sáng màu trắng từ trong tay kích xạ ra bắn vào ngọc bội.
Bên trên ngọc bội lập tức lóe sáng lên quang mang màu trắng, ở giữa đám sáng có nổi lên quang mang màu máu lưu động, mơ hồ có thể nhìn thấy một đám phù văn trong đó.
Tiếp theo một đạo sáng màu hồng bỗng nhiên từ trong ngọc bội bắn ra rồi chui vào trong thạch bích.
Cuối cùng hơn một trăm quang điểm bên trên thạch bích màu xanh không có dấu hiệu nào liền lóe lên hào quang, thạch bích xuất hiện thêm một quang điểm mới.
Qua mấy cái hô hấp thì bạch quang bên trên ngọc bội dần nhạt xuống, một bên ngọc bội nổi lên một quang điểm, đồng thời quang điểm mới xuất hiện trên thạch bích dường như cũng hô ứng chớp động theo, ở phía mép ngọc bội cũng xuất hiện thêm hai chữ nhỏ màu đỏ, đúng là tên của Thạch Mục.
Mặt còn lại của ngọc bội là một đồ án màu máu, được tạo thành từ mấy phù văn cổ quái, thoạt nhìn giống như một đóa hoa sen đang nở rộ.
“Vật này dùng để chứng minh thân phận thuật sĩ ở trong tông môn, không nên vứt bỏ, từ giờ trở đi ngươi chính thức là học đồ thuật sĩ do bổn môn công nhận.” Nho sinh râu dài thu hồi ngón tay, ánh mắt chuyển động nhìn về phía Thạch Mục nói.
“Vâng, đệ tử xin ghi nhớ.” Hai tay Thạch Mục tiếp lấy ngọc bội sau đó cung kính trả lời.
Nho sinh râu dài nhẹ gật đầu, quay đầu nhìn về phía lão giả áo xám.
“Tốt rồi, mọi chuyện sau này sẽ do ngươi an bài a.” Nho sinh trung niên phân phó một câu, sắc mặt hiện lên một tia mệt mỏi, quanh người nổi lên quầng sáng màu đỏ chui vào trong tiêu ký hình sao trên thạnh bích màu xanh ngọc, biến mất vô ảnh vô tung.
Lão giả áo xám vội vàng đáp ứng một câu, đợi đến khi thân ảnh nho sinh trung niên hoàn toàn biến mất mới đứng thẳng người lên.
“Đi theo ta nha.” Lão giả áo xám liếc nhìn Thạch Mục, bình thản nói, sau đó cất bước đi về phía góc đại điện.
Thạch Mục đang lật xem từ trên xuống dưới ngọc bội hình tròn ở trong tay, nghe vậy liền tiến lên đi theo lão giả.
Lão giả áo xám tiến đến trước một vách tường màu đen trong đại điện nhấc tay vỗ lên tường hai cái, sau đó phất tay đánh một đạo bạch quang vào trong tường.
Trên tường liền hiện ra một đạo hắc quang nhàn nhạt, lập tức một hồi thanh âm ken két vang lên, vách tường màu đen nổi lên một cửa đá lớn đủ cho một người trưởng thành đi vào.
Bất quá ở ngay lối vào lại có một đám ánh sáng màu xanh nhàn nhạt ngưng tụ thành một màn sáng hào quang màu xanh chặn kín lối đi.
“Hãy dùng ngọc bội thân phận của ngươi mở ra lối đi, đi theo ta tiến vào, bất quá trước hết phải nói cho ta một tiếng, sau khi tiến vào trong nếu không có lệnh của ta thì không nên đụng vào cái gì. Nếu như ngươi động tay động chân vào cái gì thì… hắc hắc… hãy tự gánh lấy hậu quả.” Lão giả áo xám cười lạnh hắc hắc hai tiếng, thân thể nhoáng lên một cái liền chui vào màng sáng màu xanh biến mất.
Thạch Mục biến sắc, đi đến bên cửa đá, liếc nhìn ngọc bội trong tay, sau đó dán lên màn hào quang màu xanh.
Màn sáng màu xanh lóe lên sau đó tách ra hai bên.
Thạch Mục vội vàng cất bước đi vào, bên trong là một hành lang tối đen.
Lão giả áo xám đang đứng ở bên trong hành lang vẫy vẫy tay gọi Thạch Mục, tiến vào phía sâu trong hành lang.
Qua nửa khắc đồng hồ, một gian thạch ốc bình thường xuất hiện trước mắt Thạch Mục.
Gian phòng đá thoạt nhìn rất bình thường, bên trong cũng không có cái gì, chỉ có bảy tám cái giá gỗ đặt chính giữa phòng, mỗi giá gỗ đều có chia làm mấy tầng, phía trên đặt từng miếng ngọc giản màu sắc và kích cỡ lớn nhỏ khác nhau.
Bên trên mỗi ngọc giản đều bao phủ một màn sáng nho nhỏ tản mát ra đủ loại hào quang.
“Nơi này là nơi bổn môn lưu giữ pháp quyết thuật sĩ, hiện tại ngươi đã là học đồ thuật sĩ được bổn môn tán thành, dựa theo môn quy thì có thể lựa chọn miến phĩ một số pháp quyết thuật sĩ ở đây.” Lão giả áo xám mở miệng nói.
Thạch Mục nghe xong liền mừng rỡ liên tục gật đầu, hướng ánh mắt lên trên giá sách xem xét.
Bất quá hắn vẫn nhớ rõ lời cảnh cáo của lão giả áo xám, không dám mạo muội đi qua.
“Tiền bối, đệ tử vẫn còn chưa thỉnh giáo tục danh của người?” Thạch Mục suy nghĩ đến cái gì đó liền quay người hỏi.
“Lão phu là Tôn An, ngươi cứ gọi ta Tôn sư thúc là được.” Lão giả áo xám thản nhiên nói.
Không biết có phải vì Thạch Mục đã là học đồ thuật sĩ do tông môn tán thành rồi hay không, ngữ khí của Tôn An so với lúc trước đã hòa nhã hơn vài phần.