Huyền Giới Chi Môn
Chương 710: Mộng chiến (1)
Thạch Mục chợt cảm thấy tinh thần thoái mái, đứng dậy chậm rãi xoay người lại, sau đó nội chiếu, trên mặt hiện lên sự vui mừng.
Trong biển thần thức của hắn hiện ra một hạt vàng kim quang lấp lóe, vô cùng nhỏ bé thế nhưng tu luyện một lần đã có thể ngưng tụ ra khiến hắn khá là kinh hỉ.
Hắn cũng không trở về sơn động, tiếp tục ngồi khoanh chân tại đây, trong lòng thầm niệm khẩu quyếtCửu Chuyển huyền công chuyển thứ ba, bắt đầu tu luyện.
Rất nhanh, màn đêm buông xuống, mặt trăng từ phía đông dần bay lên.
Thạch Mục nhìn trăng tròn ẩn hiện giữa tầng mây, thân thể bày ra tư thế Thôn Nguyệt thức, lần thứ hai tiến vào trong mộng cảnh.
Tinh hoa ánh mặt trăng xung quanh hội tụ, hòa vào trong đầu hắn.
Trong lòng hắn vui vẻ, tốc độ hấp thu tinh hoa của Thôn nguyệt thức cũng như Hấp Nhật thức vậy, nhanh hơn trước rất nhiều.
- Chẳng lẽ là vì tu vi của ta tăng lên, đã thăng cấp võ giả Thiên Vị sao?
Thạch Mục thầm suy đoán trong lòng.
Có điều từ bất cứ phương diện nào thì đây cũng là một chuyện tốt, hắn cũng không suy nghĩ nhiều.
Một đêm nhanh chóng qua đi, Thạch Mục cũng ngưng tụ ra một hạt bạc lấp lóe.
Mặt trời lặn mặt trăng mọc, ngày đêm luân phiên, thời gian một tháng nhanh chóng qua đi.
Trong một tháng này, Thạch Mục dùng một nửa thời gian tu luyện Hấp nhật thức và Thôn nguyệt thức, hạt tinh hoa ánh mặt trời và ánh mặt trăng trong đầu đã to bằng nắm đấm trẻ con.
Thạch Mục ngồi khoanh chân trong sơn động, một tia pháp lực và một tia chân khí đồng thời tiến vào trong đầu, chạm vào hai viên tinh hoa.
Ầm một tiếng nhỏ, hai viên tinh hoa vỡ vụn, hóa thành hư ảnh một vầng thái dương và hư ảnh một vầng trăng tròn.
Cả hai dần vỡ vụn, hóa thành một luồng chân khí tinh khiết mà một luồng pháp lực tinh khiết hòa vào trong cơ thể hắn, lưu chuyển dọc theo gân mạch trong cơ thể, hội tụ về phía đan điền linh hải.
Hồi lâu sau, Thạch Mục mở mắt ra, trên mặt hiện vẻ vui mừng.
Chân khí, pháp lực trong cơ thể hắn tiến triển không nhỏ, đặc biệt là tu vi pháp thuật, có thể nói là tiến bộ nhảy vọt.
Từ khi đỉnh chỉ tu luyện Thôn nguyệt thức, tu vi pháp thuật của hắn vẫn đình chỉ ở Nguyệt giai sơ kỳ, giờ khắc này tu vi pháp thuật tăng mạnh, đạt tới Nguyệt giai sơ kỳ đỉnh cao, thiếu chút nữa là đạt tới Nguyệt giai trung kỳ.
Trong một tháng này hắn cũng bỏ ra nhiều tâm tư để tìm hiểu tu luyện Cửu Chuyển huyền công, kết hợp với cảm ngộ trong mấy trận chiến sinh tử khi trước, công pháp chuyển thứ ba đã gần tới bình cảnh đại thành.
Hắn hít một hơi sâu, lại nhắm mắt lại.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, đảo mắt cái đã hai tháng.
Thạch Mục khoanh chân ngồi ở trong sơn động, ánh sáng hai màu trắng đen lập lòe quanh người, mỗi loại bao trùm nửa người hắn.
Một hồi lâu sau, ánh sáng trắng đen chậm rãi biến mất, co rút lại phạm vi hai cánh tay, sau đó chậm rãi hòa vào trong hai tay.
Thạch Mục chậm rãi mở mắt, đứng lên, trên mặt hiện vẻ vui mừng.
Cửu Chuyển huyền công chuyển thứ ba tới lúc này rốt cục đã đạt tới bình cảnh đại thành, một khi thành công là có thể bắt đầu tu luyện công pháp chuyển thứ tư.
Việc này cần cơ duyên và cảm ngộ nhất định, tạm thời không thể vội vàng.
Hắn chậm rãi đi ra khỏi sơn động, đưa mắt nhìn, tiếp theo thân hình lóe lên, bay lên đỉnh núi, nhìn ra xung quanh.
Lúc này đang là buổi chiều, bầu trời xanh lam không một gợn mây, nước biển màu xanh lam kéo dài tới cuối tầm mắt, không nhìn ra đâu là biển, đâu là trời.
Mà ở hòn đảo này dường như hoàn toàn bị phong tỏa trong một không gian xanh lam, trong thế giới trời nước này trở nên vô cùng nhỏ bé.
Thạch Mục thầm lấy làm kỳ, tạm thời bỏ việc tu luyện, thả lỏng tâm thần, thưởng thức phong cảnh trước mắt.
Thời gian dần trôi qua, ánh hoàng hôn dần biến mất, từ phía đông, một vầng trăng dần bay lên.
Chẳng biết từ khi nào Thạch Mục đã ngồi xếp bằng, đưa tầm mắt tới nhìn nơi giao giữa nước trời trăng kia, suy nghĩ xuất thần, tâm cảnh đạt tới một trạng thái kỳ lạ nào đó, trong đầu không tự chủ được tu luyện.
Ba tháng qua hắn vẫn khổ tu Thôn nguyệt thức và Hấp nhật thức, tu vi tiếp cận Thiên Vị sơ kỳ đỉnh phong.
Phương diện tu vi pháp thuật, pháp lực trong cơ thể hắn đã đạt tới Nguyệt giai sơ kỳ đỉnh cao, đồng thời một lần nữa ngưng tụ ra một hạt tinh hoa trắng bạc trong biển thần thức. Sau này chỉ cần tu luyện Thông Thiên Thánh Linh quyết, tìm hiểu pháp môn trong đó là có thể tăng lên tu vi pháp thuật.
Có điều sau khi võ đạo lên cấp Thiên Vị, con đường pháp thuật có tác dụng hữu hạn với hắn, đã lâu rồi hắn chưa dùng tới.
Dù sao đối thủ Thạch Mục gặp phải hiện giờ trên cơ bản đều đã thực lực Thiên Vị, pháp thuật Nguyệt giai đương nhiên có phần gân gà, có điều từ sau khi tu luyện Cửu Chuyển huyền công chuyển thứ ba, hiểu ra đạo cân bằng âm dương, trong lòng hắn bắt đầu mơ hồ cảm thấy cùng tu luyện đạo pháp thuật có hiệu quả bổ sung với việc tăng lên tu vi võ đạo.
Hắn lắc lắc đầu, không trì hoãn thêm thời gian nữa, khoanh chân ngồi xuống, bày ra tư thế Thôn Nguyệt thức.
Hắn nhắm hai mắt lại, nhanh chóng tiến vào trong mộng cảnh.
Trong biển thần thức của hắn hiện ra một hạt vàng kim quang lấp lóe, vô cùng nhỏ bé thế nhưng tu luyện một lần đã có thể ngưng tụ ra khiến hắn khá là kinh hỉ.
Hắn cũng không trở về sơn động, tiếp tục ngồi khoanh chân tại đây, trong lòng thầm niệm khẩu quyếtCửu Chuyển huyền công chuyển thứ ba, bắt đầu tu luyện.
Rất nhanh, màn đêm buông xuống, mặt trăng từ phía đông dần bay lên.
Thạch Mục nhìn trăng tròn ẩn hiện giữa tầng mây, thân thể bày ra tư thế Thôn Nguyệt thức, lần thứ hai tiến vào trong mộng cảnh.
Tinh hoa ánh mặt trăng xung quanh hội tụ, hòa vào trong đầu hắn.
Trong lòng hắn vui vẻ, tốc độ hấp thu tinh hoa của Thôn nguyệt thức cũng như Hấp Nhật thức vậy, nhanh hơn trước rất nhiều.
- Chẳng lẽ là vì tu vi của ta tăng lên, đã thăng cấp võ giả Thiên Vị sao?
Thạch Mục thầm suy đoán trong lòng.
Có điều từ bất cứ phương diện nào thì đây cũng là một chuyện tốt, hắn cũng không suy nghĩ nhiều.
Một đêm nhanh chóng qua đi, Thạch Mục cũng ngưng tụ ra một hạt bạc lấp lóe.
Mặt trời lặn mặt trăng mọc, ngày đêm luân phiên, thời gian một tháng nhanh chóng qua đi.
Trong một tháng này, Thạch Mục dùng một nửa thời gian tu luyện Hấp nhật thức và Thôn nguyệt thức, hạt tinh hoa ánh mặt trời và ánh mặt trăng trong đầu đã to bằng nắm đấm trẻ con.
Thạch Mục ngồi khoanh chân trong sơn động, một tia pháp lực và một tia chân khí đồng thời tiến vào trong đầu, chạm vào hai viên tinh hoa.
Ầm một tiếng nhỏ, hai viên tinh hoa vỡ vụn, hóa thành hư ảnh một vầng thái dương và hư ảnh một vầng trăng tròn.
Cả hai dần vỡ vụn, hóa thành một luồng chân khí tinh khiết mà một luồng pháp lực tinh khiết hòa vào trong cơ thể hắn, lưu chuyển dọc theo gân mạch trong cơ thể, hội tụ về phía đan điền linh hải.
Hồi lâu sau, Thạch Mục mở mắt ra, trên mặt hiện vẻ vui mừng.
Chân khí, pháp lực trong cơ thể hắn tiến triển không nhỏ, đặc biệt là tu vi pháp thuật, có thể nói là tiến bộ nhảy vọt.
Từ khi đỉnh chỉ tu luyện Thôn nguyệt thức, tu vi pháp thuật của hắn vẫn đình chỉ ở Nguyệt giai sơ kỳ, giờ khắc này tu vi pháp thuật tăng mạnh, đạt tới Nguyệt giai sơ kỳ đỉnh cao, thiếu chút nữa là đạt tới Nguyệt giai trung kỳ.
Trong một tháng này hắn cũng bỏ ra nhiều tâm tư để tìm hiểu tu luyện Cửu Chuyển huyền công, kết hợp với cảm ngộ trong mấy trận chiến sinh tử khi trước, công pháp chuyển thứ ba đã gần tới bình cảnh đại thành.
Hắn hít một hơi sâu, lại nhắm mắt lại.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, đảo mắt cái đã hai tháng.
Thạch Mục khoanh chân ngồi ở trong sơn động, ánh sáng hai màu trắng đen lập lòe quanh người, mỗi loại bao trùm nửa người hắn.
Một hồi lâu sau, ánh sáng trắng đen chậm rãi biến mất, co rút lại phạm vi hai cánh tay, sau đó chậm rãi hòa vào trong hai tay.
Thạch Mục chậm rãi mở mắt, đứng lên, trên mặt hiện vẻ vui mừng.
Cửu Chuyển huyền công chuyển thứ ba tới lúc này rốt cục đã đạt tới bình cảnh đại thành, một khi thành công là có thể bắt đầu tu luyện công pháp chuyển thứ tư.
Việc này cần cơ duyên và cảm ngộ nhất định, tạm thời không thể vội vàng.
Hắn chậm rãi đi ra khỏi sơn động, đưa mắt nhìn, tiếp theo thân hình lóe lên, bay lên đỉnh núi, nhìn ra xung quanh.
Lúc này đang là buổi chiều, bầu trời xanh lam không một gợn mây, nước biển màu xanh lam kéo dài tới cuối tầm mắt, không nhìn ra đâu là biển, đâu là trời.
Mà ở hòn đảo này dường như hoàn toàn bị phong tỏa trong một không gian xanh lam, trong thế giới trời nước này trở nên vô cùng nhỏ bé.
Thạch Mục thầm lấy làm kỳ, tạm thời bỏ việc tu luyện, thả lỏng tâm thần, thưởng thức phong cảnh trước mắt.
Thời gian dần trôi qua, ánh hoàng hôn dần biến mất, từ phía đông, một vầng trăng dần bay lên.
Chẳng biết từ khi nào Thạch Mục đã ngồi xếp bằng, đưa tầm mắt tới nhìn nơi giao giữa nước trời trăng kia, suy nghĩ xuất thần, tâm cảnh đạt tới một trạng thái kỳ lạ nào đó, trong đầu không tự chủ được tu luyện.
Ba tháng qua hắn vẫn khổ tu Thôn nguyệt thức và Hấp nhật thức, tu vi tiếp cận Thiên Vị sơ kỳ đỉnh phong.
Phương diện tu vi pháp thuật, pháp lực trong cơ thể hắn đã đạt tới Nguyệt giai sơ kỳ đỉnh cao, đồng thời một lần nữa ngưng tụ ra một hạt tinh hoa trắng bạc trong biển thần thức. Sau này chỉ cần tu luyện Thông Thiên Thánh Linh quyết, tìm hiểu pháp môn trong đó là có thể tăng lên tu vi pháp thuật.
Có điều sau khi võ đạo lên cấp Thiên Vị, con đường pháp thuật có tác dụng hữu hạn với hắn, đã lâu rồi hắn chưa dùng tới.
Dù sao đối thủ Thạch Mục gặp phải hiện giờ trên cơ bản đều đã thực lực Thiên Vị, pháp thuật Nguyệt giai đương nhiên có phần gân gà, có điều từ sau khi tu luyện Cửu Chuyển huyền công chuyển thứ ba, hiểu ra đạo cân bằng âm dương, trong lòng hắn bắt đầu mơ hồ cảm thấy cùng tu luyện đạo pháp thuật có hiệu quả bổ sung với việc tăng lên tu vi võ đạo.
Hắn lắc lắc đầu, không trì hoãn thêm thời gian nữa, khoanh chân ngồi xuống, bày ra tư thế Thôn Nguyệt thức.
Hắn nhắm hai mắt lại, nhanh chóng tiến vào trong mộng cảnh.