Huyền Giới Chi Môn
Chương 701: Kích động (2)
Chiến đao màu máu bị một tay Thạch Mục nắm lấy, điện mang màu tím bắn tán loạn, lộ ra bàn tay của hắn, bên trên có một lớp vảy vàng nhỏ, ở bên ngoài vảy ánh sáng trắng đen lập lòe, ngưng tụ thành một lớp quang thuẫn, chính là lớp quang thuẫn này ngăn cản hơn nửa lực lượng bổ xuống của chiến đao.
Điện quang tán loạn chỉ trong nháy mắt, ngay sau đó đã khôi phục nguyên dạng, tử sắc điện bao bao trùm lớp vảy vàng, ánh sáng trắng đen cũng bị che phủ.
Ánh đao màu máu chậm rãi yếu bớt, lộ ra tình hình bên trong.
- Lôi Tích sư huynh, ngươi...
Tây Môn Tuyết nhìn Thạch Mục, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, mơ hồ cũng có chút thất vọng.
Đám đệ tử Ly Hỏa quan xung quanh biểu hiện kinh hãi, ngơ ngác nhìn Thạch Mục, không ít người trên mặt hiện vẻ khó tin.
Đối diện, đám người thanh niên tóc xanh sắc mặt đại biến.
- Đi!
Cánh tay phải của Thạch Mục vung lên, một luồng ánh sáng trắng mang theo lực lượng chí dương từ lòng bàn tay bắn ra, mạnh mẽ đánh lên trên chiến đao màu máu.
Chiến đao màu máu như bị đánh mạnh lên, bay ngược trở lại, huyết quang bên trên tiêu tan không ít.
Lang Khôn nổi giận gầm lên một tiếng, đang muốn tấn công một lần nữa.
Vào thời khắc này, bên cạnh hắn lóe lên ánh xanh, thanh niên tóc xanh kia quỷ mị xuất hiện, cánh tay vung lên, biến ảo thành tầng tầng ngón tay, nhẹ nhàng điểm vào các vị trí ở ngực, bụng Lang Khôn.
Huyết quang trong mắt Lang Khôn lóe lên, nhanh chóng tiêu tan, chậm rãi khôi phục lại sự tỉnh táo.
Nửa người bên trái hắn bị băng tinh xanh lam bao trùm, thân thể mềm nhũn, gần như ngã gục, được thanh niên tóc xanh đỡ lấy mới có thể đứng vững.
- Không ngờ mới vài năm không gặp, thực lực của Lôi Tích sư đệ lại cao cường tới vậy, đúng là thủ đoạn cao cường, khâm phục, khâm phục!
Ánh mắt thanh niên tóc xanh khi nhìn về phía Thạch Mục lóe lên sự sắc bén, nói.
- Không dám nhận lời khen của Lý Triệt sư huynh, mấy vị uy phong ở Ly Hỏa quan ta đã đủ rồi, trận tỷ thí hôm nay chấm dứt tại đây, sao hả?
Ánh mắt Thạch Mục nheo lại, không tránh né, đối mặt với đối phương, miệng nói.
Hắn tản điện mang màu tím trong tay đi, lớp vảy, ánh sáng trắng đen trên cánh tay phải đương nhiên đã biến mất từ lâu.
- Ha ha, hôm nay Lang Khôn sư đệ và Tây Môn sư muội chì là luận bàn tầm thường mà thôi, có điều Lôi Tích sư đệ đã nói như vậy, chúng ta đương nhiên phải cho ngươi mặt mũi, chúng ta đi.
Thanh niên tóc xanh Lý Triệt cười vài tiếng, phất tay nắm lấy chuôi chiến đao màu máu, khoát tay, mấy người bên cạnh lập tức dẫn theo Lang Khôn nhanh chóng rời khỏi nơi này.
- Đa tạ Lôi Tích sư huynh cứu viện.
Tây Môn Tuyết nhìn Thạch Mục, trong mắt lóe lên vẻ khác lạ, chắp tay thi lễ một cái.
- Ta và ngươi vốn là đồng môn, ra tay giúp đỡ là chuyện đương nhiên, Tây Môn sư muội không cần để ý.
Thạch Mục từ tốn nói, gật đầu với Tây Môn Tuyết một cái, xoay người triệu hồi bạch hạc, thân hình lóe lên, đứng ở trên.
Bạch hạc rất có linh tính, không cần Thạch Mục điều khiển đã vỗ cánh bay lên, tiến về phía động phủ.
Những đệ tử Ly Hỏa quan khác dồn dập tránh đường, ánh mắt nhìn Thạch Mục không giống khi trước, nhất là thanh niên cao lớn Lâm Đổng, ánh mắt nhìn Thạch Mục cũng lập lòe không thôi.
Chỉ là bọn họ không phát hiện ở cửa một tòa động phủ nằm trên sườn núi cách đó không xa, một thiếu dung mạo xinh đẹp cô độc đang đứng.
Ánh mắt nàng nhìn bóng người đứng trên bạch hạc rơi đi, lại nhìn Tây Môn Tuyết ở cửa sơn cốc, sau đó xoay người lại, đi vào trong động phủ, từ đầu đến cuối sắc mặt lạnh nhạt như nước, không hề có một tia gợn sóng.
- Không nghĩ tới Lôi Tích sư đệ ngày thường kín tiếng như vậy lại có thực lực mạnh mẽ đến thế, nhìn qua thì còn nằm trên Tần Cương sư huynh.
- Đúng vậy! Lại thấy đã nhiều ngày ta không thấy Lôi Tích sư đệ đi lại ở ngoài!
- Nghe nói trước đây Lôi Tích sư đệ quanh năm làm tùy tùng phía sau Tần Cương sư huynh, có quan hệ không tệ với Tần Cương sư huynh, lần này tên Lang Khôn kia đúng là xui xẻo mới đụng phải Lôi sư đệ.
- Lại nói lần lựa chọn người tiến vào Côn Luân thánh khư này vốn ta cho rằng Ly Hỏa quan ta thiếu đi Tần Cương sư huynh, thành tích hẳn là rất kém cỏi, có điều giờ còn Lôi Tích sư đệ, xem ra hi vọng của chúng ta rất lớn.
Mọi người sôi nổi nghị luận, tất cả đều rất hưng phấn, không ai phát hiện ra Tây Môn Tuyết yên lặng rời đi đã lâu.
Tranh đấu nơi này tuy rằng kịch liệt nhưng cũng chỉ xảy ra trong thời gian ngắn, dường như cũng không khiến các vị trưởng lão Ly Hỏa quan chú ý.
Mọi người nghị luận hồi lâu rồi cũng lần lượt tản đi, làm việc của chính mình.
Thạch Mục không ở lại bên ngoài quá lâu, rất nhanh đã trở về động phủ, đóng cửa lớn, ngồi xuống, trong lòng cảm thấy ảo não.
Lần này ra tay đúng là có phần thiếu khôn ngoan, chỉ là khi thấy Tây Môn Tuyết gặp nạn thân thể không nhịn được tự chuyển động, thiếu chút nữa đã làm bại lộ thân phận của hắn, khiến Yên La cũng rơi vào nguy hiểm.
Có điều vừa nghĩ tới bóng dáng xinh đẹp kia, trong mắt hắn lóe lên vẻ phức tạp.
Một lúc sau, hắn thở dài, lắc đầu, không nghĩ tới chuyện này nữa, khoanh chân tiếp tục tế luyện Phá Lôi kiếm.
Sau mấy ngày đóng cửa, bóng dáng Lôi Tích lại xuất hiện bên ngoài động phủ.
Lúc này Thạch Mục đang ngồi xếp bằng trên bạch hạc, bay về phía Ly Hỏa phong.
Ước chừng nửa canh giờ sau, cổ bạch hạc chúi xuống dưới, hai cánh múa lên, hạ xuống giữa sườn núi Ly Hỏa phong.
Còn chưa kịp rơi xuống đất, Thạch Mục đã thấy một nam tử cao lớn đang đứng trước một động phủ.
Chỉ thấy áo bào giương lên, trước người kim quang lóng lánh, một thanh quạt ba tiêu to lớn hiện ra, theo gió phe phẩy, sau đó thân hình lóe lên, xuất hiện bên trên quạt ba tiêu.
Điện quang tán loạn chỉ trong nháy mắt, ngay sau đó đã khôi phục nguyên dạng, tử sắc điện bao bao trùm lớp vảy vàng, ánh sáng trắng đen cũng bị che phủ.
Ánh đao màu máu chậm rãi yếu bớt, lộ ra tình hình bên trong.
- Lôi Tích sư huynh, ngươi...
Tây Môn Tuyết nhìn Thạch Mục, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, mơ hồ cũng có chút thất vọng.
Đám đệ tử Ly Hỏa quan xung quanh biểu hiện kinh hãi, ngơ ngác nhìn Thạch Mục, không ít người trên mặt hiện vẻ khó tin.
Đối diện, đám người thanh niên tóc xanh sắc mặt đại biến.
- Đi!
Cánh tay phải của Thạch Mục vung lên, một luồng ánh sáng trắng mang theo lực lượng chí dương từ lòng bàn tay bắn ra, mạnh mẽ đánh lên trên chiến đao màu máu.
Chiến đao màu máu như bị đánh mạnh lên, bay ngược trở lại, huyết quang bên trên tiêu tan không ít.
Lang Khôn nổi giận gầm lên một tiếng, đang muốn tấn công một lần nữa.
Vào thời khắc này, bên cạnh hắn lóe lên ánh xanh, thanh niên tóc xanh kia quỷ mị xuất hiện, cánh tay vung lên, biến ảo thành tầng tầng ngón tay, nhẹ nhàng điểm vào các vị trí ở ngực, bụng Lang Khôn.
Huyết quang trong mắt Lang Khôn lóe lên, nhanh chóng tiêu tan, chậm rãi khôi phục lại sự tỉnh táo.
Nửa người bên trái hắn bị băng tinh xanh lam bao trùm, thân thể mềm nhũn, gần như ngã gục, được thanh niên tóc xanh đỡ lấy mới có thể đứng vững.
- Không ngờ mới vài năm không gặp, thực lực của Lôi Tích sư đệ lại cao cường tới vậy, đúng là thủ đoạn cao cường, khâm phục, khâm phục!
Ánh mắt thanh niên tóc xanh khi nhìn về phía Thạch Mục lóe lên sự sắc bén, nói.
- Không dám nhận lời khen của Lý Triệt sư huynh, mấy vị uy phong ở Ly Hỏa quan ta đã đủ rồi, trận tỷ thí hôm nay chấm dứt tại đây, sao hả?
Ánh mắt Thạch Mục nheo lại, không tránh né, đối mặt với đối phương, miệng nói.
Hắn tản điện mang màu tím trong tay đi, lớp vảy, ánh sáng trắng đen trên cánh tay phải đương nhiên đã biến mất từ lâu.
- Ha ha, hôm nay Lang Khôn sư đệ và Tây Môn sư muội chì là luận bàn tầm thường mà thôi, có điều Lôi Tích sư đệ đã nói như vậy, chúng ta đương nhiên phải cho ngươi mặt mũi, chúng ta đi.
Thanh niên tóc xanh Lý Triệt cười vài tiếng, phất tay nắm lấy chuôi chiến đao màu máu, khoát tay, mấy người bên cạnh lập tức dẫn theo Lang Khôn nhanh chóng rời khỏi nơi này.
- Đa tạ Lôi Tích sư huynh cứu viện.
Tây Môn Tuyết nhìn Thạch Mục, trong mắt lóe lên vẻ khác lạ, chắp tay thi lễ một cái.
- Ta và ngươi vốn là đồng môn, ra tay giúp đỡ là chuyện đương nhiên, Tây Môn sư muội không cần để ý.
Thạch Mục từ tốn nói, gật đầu với Tây Môn Tuyết một cái, xoay người triệu hồi bạch hạc, thân hình lóe lên, đứng ở trên.
Bạch hạc rất có linh tính, không cần Thạch Mục điều khiển đã vỗ cánh bay lên, tiến về phía động phủ.
Những đệ tử Ly Hỏa quan khác dồn dập tránh đường, ánh mắt nhìn Thạch Mục không giống khi trước, nhất là thanh niên cao lớn Lâm Đổng, ánh mắt nhìn Thạch Mục cũng lập lòe không thôi.
Chỉ là bọn họ không phát hiện ở cửa một tòa động phủ nằm trên sườn núi cách đó không xa, một thiếu dung mạo xinh đẹp cô độc đang đứng.
Ánh mắt nàng nhìn bóng người đứng trên bạch hạc rơi đi, lại nhìn Tây Môn Tuyết ở cửa sơn cốc, sau đó xoay người lại, đi vào trong động phủ, từ đầu đến cuối sắc mặt lạnh nhạt như nước, không hề có một tia gợn sóng.
- Không nghĩ tới Lôi Tích sư đệ ngày thường kín tiếng như vậy lại có thực lực mạnh mẽ đến thế, nhìn qua thì còn nằm trên Tần Cương sư huynh.
- Đúng vậy! Lại thấy đã nhiều ngày ta không thấy Lôi Tích sư đệ đi lại ở ngoài!
- Nghe nói trước đây Lôi Tích sư đệ quanh năm làm tùy tùng phía sau Tần Cương sư huynh, có quan hệ không tệ với Tần Cương sư huynh, lần này tên Lang Khôn kia đúng là xui xẻo mới đụng phải Lôi sư đệ.
- Lại nói lần lựa chọn người tiến vào Côn Luân thánh khư này vốn ta cho rằng Ly Hỏa quan ta thiếu đi Tần Cương sư huynh, thành tích hẳn là rất kém cỏi, có điều giờ còn Lôi Tích sư đệ, xem ra hi vọng của chúng ta rất lớn.
Mọi người sôi nổi nghị luận, tất cả đều rất hưng phấn, không ai phát hiện ra Tây Môn Tuyết yên lặng rời đi đã lâu.
Tranh đấu nơi này tuy rằng kịch liệt nhưng cũng chỉ xảy ra trong thời gian ngắn, dường như cũng không khiến các vị trưởng lão Ly Hỏa quan chú ý.
Mọi người nghị luận hồi lâu rồi cũng lần lượt tản đi, làm việc của chính mình.
Thạch Mục không ở lại bên ngoài quá lâu, rất nhanh đã trở về động phủ, đóng cửa lớn, ngồi xuống, trong lòng cảm thấy ảo não.
Lần này ra tay đúng là có phần thiếu khôn ngoan, chỉ là khi thấy Tây Môn Tuyết gặp nạn thân thể không nhịn được tự chuyển động, thiếu chút nữa đã làm bại lộ thân phận của hắn, khiến Yên La cũng rơi vào nguy hiểm.
Có điều vừa nghĩ tới bóng dáng xinh đẹp kia, trong mắt hắn lóe lên vẻ phức tạp.
Một lúc sau, hắn thở dài, lắc đầu, không nghĩ tới chuyện này nữa, khoanh chân tiếp tục tế luyện Phá Lôi kiếm.
Sau mấy ngày đóng cửa, bóng dáng Lôi Tích lại xuất hiện bên ngoài động phủ.
Lúc này Thạch Mục đang ngồi xếp bằng trên bạch hạc, bay về phía Ly Hỏa phong.
Ước chừng nửa canh giờ sau, cổ bạch hạc chúi xuống dưới, hai cánh múa lên, hạ xuống giữa sườn núi Ly Hỏa phong.
Còn chưa kịp rơi xuống đất, Thạch Mục đã thấy một nam tử cao lớn đang đứng trước một động phủ.
Chỉ thấy áo bào giương lên, trước người kim quang lóng lánh, một thanh quạt ba tiêu to lớn hiện ra, theo gió phe phẩy, sau đó thân hình lóe lên, xuất hiện bên trên quạt ba tiêu.