Huyền Giới Chi Môn
Chương 679: Mầm họa (2)
Chỉ là Yên La cũng tiêu hao không ít nguyên khí, hơi thở trên người có vẻ hơi bất ổn, hiển nhiên là công kích vừa rồi của tên nam tử họ Hách cũng không tầm thường.
Lúc này Thạch Mục đang bay về phía Yên La.
Nhưng khi đi tới khoảng cách hơn trăm trượng nữa với Yên La thì dường như nghĩ ra điều gì, sững người lại, phất tay đánh ra một luồng ánh sáng lam, bắn vào biển sâu, chỉ chút sau đã lấy ra một chiếc nhẫn xanh lam, đó chính là pháp khí chứa đồ của Bành Quýnh.
Pháp khí chứa đồ của những người khác hắn cũng lười đi thu.
Thạch Mục liếc mắt nhìn chiếc nhẫn xanh lam, ở trên có một tiêu chí cá xanh đang bơi, không khỏi nhíu mày.
Thân hình hắn lại lóe lên, biến mất, sau đó xuất hiện bên cạnh Yên La.
- Ngươi không sao chứ?
Thạch Mục nhìn Yên La, hỏi.
- Không có chuyện gì. Có phải là có phiền phức?
Yên La hỏi.
- Nhóm người chúng ta giết có chút quyền thế trên tinh cầu này.
Thạch Mục nói.
- Nếu dám tới, giết sạch.
Yên La lạnh nhạt nói.
- Tuy rằng chúng ta không sợ nhưng bị cuốn lấy cũng rất phiền phức. Theo ta biết trận pháp truyền tống ở tinh cầu này chính là do gia tộc này khống chế, chúng ta vẫn nên mau rời khỏi nơi này.
Thạch Mục nói.
Yên La nghe vậy lặng lẽ một hồi, sau đó mới chậm rãi gật đầu.
Thạch Mục thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng, một tay phất lên, lấy ra Linh Vũ phi xa.
Ngay sau đó, một luồng độn quang màu xanh bay về phía tây.
Sau khi độn quang biến mất một lúc lâu, ở một nơi nào đó trên biển lóe lên hào quang, bên trong ánh sáng xám có thể mơ hồ nhìn thấy một bóng người đầy mê hoặc, chính là thần hồn của Nguyên Thành.
Bóng người mê người kia liếc mắt nhìn về phía độn quang màu xanh bay đi xa, sau đó nhanh chóng bay về phía Hải Lan thành.
***
Thạch Mục và Yên La không trở về Hải Lan thành mà toàn lực bay về phía tây, sau một ngày một đêm, tới một tòa thành lớn khác, Thái Bạch thành.
Trận pháp truyền tống tinh vực trên Minh Ngọc tinh tổng cộng có hai chỗ, một ở Hải Lan thành, một chỗ khác chính là trong Thái Bạch thành.
Thành Thái Bạch tọa lạc ở trung ương đại lục, quần sơn bao quanh, quy mô nhỏ hơn thành Hải Lan không ít, chỉ có điều là đô thành một nước lướn như Bà Sa quốc, trong thành người đi lại tấp nập, vô cùng phồn hoa.
Ở thành trì phía bắc có một tòa tháp trắn to lớn, trong điện đường to lớn ở đỉnh tháp thỉnh thoảng có tu sĩ hơi thở mạnh mẽ ra vào, trong đó nhân tộc mặc đạo bào chiếm quá nửa.
Nơi đây chính là vị trí Truyền tống trận tinh vực.
Khi Thạch Mục và Yên La bước vào đại điện đã đổi một thân đạo bào xám, trên đầu đội đấu bồng, trên mặt Yên La còn có một tấm lụa mỏng.
Ánh mắt Thạch Mục quét nhìn bốn phía, sau khi không có gì dị thương thì tìm tới quản sự nơi này giao nộp phí dụng cần thiết để truyền tống, sau đó cùng Yên La bước vào trận pháp to lớn giữa cung điện.
Ánh sáng trắng lóe lên, thân ảnh hai người biến mất không thấy bóng dáng.
***
Cùng lúc đó, hơn ngoài dặm về phía bắc Hải Lan thành, trong một trang viên hoa lệ kéo dài mấy chục dặm, nơi này chính là phủ đệ của một trong ba đại thế gia của Minh Ngọc tinh, Bành gia.
Sâu trong trang viên, một tòa cung điện hoa lệ phát ra tiếng rít gào giận dữ, toàn bộ đại điện run rẩy vài cái, đột nhiên hóa thành tro bụi, rơi xuống.
Bên trong cung điện, một lão giả râu xám thân mặc hoa phục xanh lam, lúc này quanh thần có từng luồng khí lưu vô hình vờn quanh, lôi quang chớp lóe, tỏa ra hơi thở khủng bố tới cực điểm.
- Đám vô cụng các ngươi khiến tôn nhi ngoan của ta là Quýnh nhi ngã xuống, thần hồn câu diệt, lưu ngươi lại có tác dụng gì!
Trong tay lão giả hoa phục nắm một đoàn ánh sáng xám, bên trong là một người tí hon màu xám lộ vẻ mặt sợ hãi, đó chính là thần hồn của Nguyên Thành.
- Lão tổ tha mạng! Thực sự là do hai người kia quá mức lợi hại, ngay cả Hác thành chủ cũng bị hai người kia liên thủ giết chết! Tiểu nhân vất vả lắm mới giấu diếm được hai người đó, lưu lại thần hồn về báo tin, lão tổ ngài nhất định phải giết chết hai người kia, báo thù cho thiếu chủ.
Thần hồn Nguyên Thành rít gào xin tha.
- Nói, dung mạo hai người kia ra sao?
Lão giả hoa phục giận dữ quát.
Người tí hon màu xám vội vã phun ra một luồng ánh sáng xám, ngưng tụ thành một tấm kính xám, bên trên hiện ra hình ảnh Thạch Mục và Yên La, sau đó nói:
- Bẩm lão tổ, hai người này cũng không giống tu sĩ Minh Ngọc tinh ta. Ta từng nói với chúng thiếu gia là người Bành gia, nhưng chúng vẫn lạnh lùng hạ sát thủ, đúng là không để lão tổ vào trong mắt!
- Nào có lý đó! Ngươi có thấy hai người này trốn về hướng nào?
Lão giả hoa phục giận dữ hỏi.
- Bẩm... bẩm lão tổ, hai người kia xem ra cực kỳ giảo hoạt, xem phương hướng hai người chạy trốn thì hẳn không quay lại thành Hải Lan mà cưỡi một chiếc phi xa màu xanh bay về phía tây, mục tiêu chắc hẳn là thành Thái Bạch. Tuy rằng ta đi một đường không dừng lại, thế nhưng chưa chắc đã nhanh bằng hai người kia...
Người tí hon màu xám cẩn thận nói.
- Phân phó, lập tức đóng Truyền tống trận của thành Thái Bạch, toàn lực lùng bắt, không tiếc bất cứ giá nào cũng phải tìm ra hai người kia!
Lão giả hoa phục quát lên.
- Dạ!
Cửa đại điện hiện ra năm bóng người mặc áo bào xanh, nhận lệnh, lập tức bay đi.
Chỉ trong chốc lát, vô số đội người của Bành gia từ trong trang viên bay ra bốn phương tám hướng.
Lúc này Thạch Mục đang bay về phía Yên La.
Nhưng khi đi tới khoảng cách hơn trăm trượng nữa với Yên La thì dường như nghĩ ra điều gì, sững người lại, phất tay đánh ra một luồng ánh sáng lam, bắn vào biển sâu, chỉ chút sau đã lấy ra một chiếc nhẫn xanh lam, đó chính là pháp khí chứa đồ của Bành Quýnh.
Pháp khí chứa đồ của những người khác hắn cũng lười đi thu.
Thạch Mục liếc mắt nhìn chiếc nhẫn xanh lam, ở trên có một tiêu chí cá xanh đang bơi, không khỏi nhíu mày.
Thân hình hắn lại lóe lên, biến mất, sau đó xuất hiện bên cạnh Yên La.
- Ngươi không sao chứ?
Thạch Mục nhìn Yên La, hỏi.
- Không có chuyện gì. Có phải là có phiền phức?
Yên La hỏi.
- Nhóm người chúng ta giết có chút quyền thế trên tinh cầu này.
Thạch Mục nói.
- Nếu dám tới, giết sạch.
Yên La lạnh nhạt nói.
- Tuy rằng chúng ta không sợ nhưng bị cuốn lấy cũng rất phiền phức. Theo ta biết trận pháp truyền tống ở tinh cầu này chính là do gia tộc này khống chế, chúng ta vẫn nên mau rời khỏi nơi này.
Thạch Mục nói.
Yên La nghe vậy lặng lẽ một hồi, sau đó mới chậm rãi gật đầu.
Thạch Mục thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng, một tay phất lên, lấy ra Linh Vũ phi xa.
Ngay sau đó, một luồng độn quang màu xanh bay về phía tây.
Sau khi độn quang biến mất một lúc lâu, ở một nơi nào đó trên biển lóe lên hào quang, bên trong ánh sáng xám có thể mơ hồ nhìn thấy một bóng người đầy mê hoặc, chính là thần hồn của Nguyên Thành.
Bóng người mê người kia liếc mắt nhìn về phía độn quang màu xanh bay đi xa, sau đó nhanh chóng bay về phía Hải Lan thành.
***
Thạch Mục và Yên La không trở về Hải Lan thành mà toàn lực bay về phía tây, sau một ngày một đêm, tới một tòa thành lớn khác, Thái Bạch thành.
Trận pháp truyền tống tinh vực trên Minh Ngọc tinh tổng cộng có hai chỗ, một ở Hải Lan thành, một chỗ khác chính là trong Thái Bạch thành.
Thành Thái Bạch tọa lạc ở trung ương đại lục, quần sơn bao quanh, quy mô nhỏ hơn thành Hải Lan không ít, chỉ có điều là đô thành một nước lướn như Bà Sa quốc, trong thành người đi lại tấp nập, vô cùng phồn hoa.
Ở thành trì phía bắc có một tòa tháp trắn to lớn, trong điện đường to lớn ở đỉnh tháp thỉnh thoảng có tu sĩ hơi thở mạnh mẽ ra vào, trong đó nhân tộc mặc đạo bào chiếm quá nửa.
Nơi đây chính là vị trí Truyền tống trận tinh vực.
Khi Thạch Mục và Yên La bước vào đại điện đã đổi một thân đạo bào xám, trên đầu đội đấu bồng, trên mặt Yên La còn có một tấm lụa mỏng.
Ánh mắt Thạch Mục quét nhìn bốn phía, sau khi không có gì dị thương thì tìm tới quản sự nơi này giao nộp phí dụng cần thiết để truyền tống, sau đó cùng Yên La bước vào trận pháp to lớn giữa cung điện.
Ánh sáng trắng lóe lên, thân ảnh hai người biến mất không thấy bóng dáng.
***
Cùng lúc đó, hơn ngoài dặm về phía bắc Hải Lan thành, trong một trang viên hoa lệ kéo dài mấy chục dặm, nơi này chính là phủ đệ của một trong ba đại thế gia của Minh Ngọc tinh, Bành gia.
Sâu trong trang viên, một tòa cung điện hoa lệ phát ra tiếng rít gào giận dữ, toàn bộ đại điện run rẩy vài cái, đột nhiên hóa thành tro bụi, rơi xuống.
Bên trong cung điện, một lão giả râu xám thân mặc hoa phục xanh lam, lúc này quanh thần có từng luồng khí lưu vô hình vờn quanh, lôi quang chớp lóe, tỏa ra hơi thở khủng bố tới cực điểm.
- Đám vô cụng các ngươi khiến tôn nhi ngoan của ta là Quýnh nhi ngã xuống, thần hồn câu diệt, lưu ngươi lại có tác dụng gì!
Trong tay lão giả hoa phục nắm một đoàn ánh sáng xám, bên trong là một người tí hon màu xám lộ vẻ mặt sợ hãi, đó chính là thần hồn của Nguyên Thành.
- Lão tổ tha mạng! Thực sự là do hai người kia quá mức lợi hại, ngay cả Hác thành chủ cũng bị hai người kia liên thủ giết chết! Tiểu nhân vất vả lắm mới giấu diếm được hai người đó, lưu lại thần hồn về báo tin, lão tổ ngài nhất định phải giết chết hai người kia, báo thù cho thiếu chủ.
Thần hồn Nguyên Thành rít gào xin tha.
- Nói, dung mạo hai người kia ra sao?
Lão giả hoa phục giận dữ quát.
Người tí hon màu xám vội vã phun ra một luồng ánh sáng xám, ngưng tụ thành một tấm kính xám, bên trên hiện ra hình ảnh Thạch Mục và Yên La, sau đó nói:
- Bẩm lão tổ, hai người này cũng không giống tu sĩ Minh Ngọc tinh ta. Ta từng nói với chúng thiếu gia là người Bành gia, nhưng chúng vẫn lạnh lùng hạ sát thủ, đúng là không để lão tổ vào trong mắt!
- Nào có lý đó! Ngươi có thấy hai người này trốn về hướng nào?
Lão giả hoa phục giận dữ hỏi.
- Bẩm... bẩm lão tổ, hai người kia xem ra cực kỳ giảo hoạt, xem phương hướng hai người chạy trốn thì hẳn không quay lại thành Hải Lan mà cưỡi một chiếc phi xa màu xanh bay về phía tây, mục tiêu chắc hẳn là thành Thái Bạch. Tuy rằng ta đi một đường không dừng lại, thế nhưng chưa chắc đã nhanh bằng hai người kia...
Người tí hon màu xám cẩn thận nói.
- Phân phó, lập tức đóng Truyền tống trận của thành Thái Bạch, toàn lực lùng bắt, không tiếc bất cứ giá nào cũng phải tìm ra hai người kia!
Lão giả hoa phục quát lên.
- Dạ!
Cửa đại điện hiện ra năm bóng người mặc áo bào xanh, nhận lệnh, lập tức bay đi.
Chỉ trong chốc lát, vô số đội người của Bành gia từ trong trang viên bay ra bốn phương tám hướng.