Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Huyền Giới Chi Môn

Chương 67: Từ chối



"Tiêu sư đệ, bên Huyết Long Hội ta cũng có hai vị đồng môn là thuật sĩ, nếu có vấn đề hay thắc mắc gì thì có thể thoải mái trao đổi với nhau. Vả lại thuật sĩ gia nhập bản hội, mỗi tháng đều được cấp một ít đan dược miễn phí, Tăng Linh Đan này là một trong số đó." Mắt thấy Tiêu Minh có chút ý động, Khúc Khôn vội vàng mở miệng nói.
"Tiêu sư đệ, Tôn Linh Các ta trừ mỗi tháng không phát Tăng Linh Đan cho đệ tử thuật sĩ ra thì cái gì cũng có. Ngoài ra chúng ta còn có một quyển ghi chép tâm đắc tu luyện của thuật sĩ linh giai, do một vị tiền bối trong môn lưu lại bản Các nhiều năm trước. Nếu Tiêu sư đệ gia nhập có thể miễn phí mượn xem nó." Kim Hoán nhìn Tiêu Minh, giọng ngạo nghễ nói.
Chứng kiến Tiêu Minh được Tôn Linh Các và Huyết Long Hội tranh nhau mời chào, đám đệ tử chung quanh lôi đài đều tỏ vẻ hâm mộ.
Bạch Thạch mắt thấy cảnh này, mặt lại hơi mỉm cười, cũng không vì Tiêu Minh cướp đi danh tiếng mà tỏ ra mất hứng gì.
"Bản chép tay của thuật sĩ Linh giai!" Tiêu Minh sắc mặt vui vẻ, quay đầu liếc mắt nhìn Bạch Thạch một cái.
Bạch Thạch không nói gì, khẽ gật đầu.
Khúc Khôn trong lòng thầm hô không xong, đang muốn mở miệng nói tiếp, thanh âm của Tiêu Minh đã vang lên: "Nếu đã được Kim sư huynh yêu mến, tiểu đệ cũng không từ chối nữa, liền gia nhập quý các." Thanh niên tóc vàng nghe xong thì cực kỳ vui mừng
"Tiêu sư đệ, chọn lựa của ngươi là sáng suốt, ngày sau ngươi sẽ thấy may mắn vì quyết định hôm nay! Bạch sư đệ, chẳng biết ngươi có ý gia nhập Tôn Linh Các ta luôn không?!" Thanh niên tóc vàng cười nói, lập tức quay đầu nhìn qua phía Bạch Thạch đang đứng một bên.
"Nếu Tiêu sư đệ đã nguyện ý vào Tôn Linh Các, tại hạ tự nhiên cũng vui vẻ gia nhập theo." Bạch Thạch cười nhạt một cái rồi nói.
Thanh niên tóc vàng vừa nghe vậy thì rất lấy làm mừng.
Khúc Khôn đứng ở một bên, mặt đen như đáy nồi, nhưng giờ phút này đang ở trước mắt mọi người, gã cũng không tiện phát tác. Chợt liếc thấy Lam Phượng đang ở một bên nhỏ giọng nói chuyện với một nữ đệ tử khác, ánh mắt gã khẽ động, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, đi tới chỗ nàng ta.
"Lam cô nương, mới một đoạn thời gian không gặp, thần thông huyết mạch của ngươi càng lúc càng thêm tinh diệu rồi." Khúc Khôn ha hả cười nói.
"Khúc sư huynh quá khen rồi." Lam Phượng quay đầu, cười dịu dàng nói.
"Lam cô nương vốn có tư chất trời cho xuất chúng, trong nhóm đệ tử này cũng là nhân vật đứng số một số hai còn gì. À đúng rồi, về chuyện lần trước ta mời cô nương gia nhập Huyết Long Hội, chẳng biết cô nương đã có suy tính gì chưa?" Khúc Khôn cười nói.
"Chuyện này sao..." Ánh mắt Lam Phượng hơi chuyển, nhưng không có đáp ứng ngay lập tức, tựa hồ vẫn còn đang suy nghĩ.
"Lam cô nương, Khúc mỗ có lời xin được nói thẳng, hiện nay thực lực của đệ tử mới nhập môn các ngươi tuy không kém nhau nhiều, nhưng trong số đó nếu có ai nhận được sự hỗ trợ từ bên ngoài thì thực lực của người đó sẽ tăng tiến cực nhanh. Dù sao việc tu luyện nếu chỉ dựa vào lực lượng của bản thân, chung quy khó có được thành tựu lớn." Khúc Khôn nghiêm nghị mà rằng.
Đôi mắt đẹp của Lam Phượng chợt lóe lên, liếc nhìn Bạch Thạch và Tiêu Minh cách đó không xa, lại trầm ngâm một chút, rốt cục khẽ gật đầu, cười nói: "Khúc sư huynh đã nhiều lần chào đón, nếu tiểu muội không đáp ứng thì có vẻ thất lễ quá rồi."
"Thật tốt quá! Lam sư muội, vừa khéo hôm nay hội trưởng của Huyết Long Hội chúng ta cũng đang ở trong sơn cốc, ta liền dẫn ngươi đi gặp hắn một lần đi. Hội trưởng đại nhân trượng nghĩa dũng cảm, nếu biết Lam sư muội là huyết mạch võ giả lại nguyện ý gia nhập hội, chắc chắn sẽ rất vui mừng." Khúc Khôn mặt lộ vẻ vui mừng, mời nói.
Lam Phượng cũng không do dự, sau khi quay qua nói hai câu với nữ đệ tử bên cạnh, liền xoay người theo Khúc Khôn rời đi.
Thanh niên tóc vàng nhìn Khúc Khôn đi xa, hừ lạnh một tiếng, lại xoay người thấp giọng nói chuyện với Bạch Thạch, Tiêu Minh.
Đám đệ tử tụ tập quanh lôi đài thấy náo nhiệt đã qua, cũng liền tản đi.
Thạch Mục thấy thế, liền lên tiếng chào hai người Bạch Thạch, xoay người muốn ly khai.
"Thạch huynh chậm đã." Bạch Thạch ánh mắt khẽ động, gọi lại Thạch Mục, thấp giọng nói một câu với thanh niên tóc vàng.
Thanh niên tóc vàng nghe Bạch Thạch nói xong, ánh mắt nhìn về phía Thạch Mục hơi sáng ngời, vội bước tới.
"Ngươi là Thạch Mục Thạch sư đệ phải không? Nghe Bạch sư đệ nói, thực lực của ngươi cũng có chút bất phàm. Là một võ giả huyết mạch, vừa mới nhập môn đã có thể đỡ một quyền của Khúc Khôn? Nếu ngươi đồng ý, cũng có thể gia nhập Tôn Linh Các chúng ta." Thanh niên tóc vàng cất giọng mời mọc.
Thạch Mục hơi sững sờ, trong nháy mắt trong đầu đã chuyển qua rất nhiều ý niệm, cuối cùng trên mặt lộ ra một nụ cười, chắp tay uyển chuyển từ chối:
"Kim sư huynh quá khen! Tại hạ chỉ là thuở nhỏ có khí lực lớn, lại tu luyện một môn ngạnh công ngoại môn, khả năng chịu đòn tương đối tốt nên lúc đó mới miễn cưỡng đỡ được một quyền kia của Khúc sư huynh. Chứ thực lực tại hạ còn nông cạn, e rằng đã phụ một mảnh tâm ý của Kim sư huynh và Bạch huynh rồi."
Nói xong, hắn lại hướng Bạch Thạch cười cười một cách áy náy.
Kim Hoán trên mặt lộ ra một tia thần sắc vô cùng kinh ngạc, nhưng cũng không vì Thạch Mục cự tuyệt hắn mà nổi giận, trái lại nhàn nhạt gật đầu nói: "Người có chí riêng, Kim mỗ cũng không tiện miễn cưỡng."
Hiển nhiên với gã mà nói, một gã võ giả huyết mạch cấp thấp chỉ có khả năng tăng cường sức mạnh thân thể còn không đến mức phải khiến gã mời mọc mãi.
Bạch Thạch mắt thấy Thạch Mục cự tuyệt lời mời, thở dài trong lòng, cũng không nói thêm gì nữa quay đầu đi, trở lại cuộc nói chuyện với đám người Kim Hoán.
Thạch Mục nhìn đám người Bạch Thạch, Tiêu Minh đang trò chuyện cực kỳ nhiệt tình sôi nổi kia, trong lòng ngũ vị tạp trần, xoay người theo hướng cũ trở về.
Kết quả còn không đi ra bao xa, một thanh âm từ phía sau lại truyền tới: "Ha hả, Thạch huynh đệ, chờ một chút."
Thạch Mục xoay người nhìn lại, một thanh niên nam tử có khuôn mặt thô kệch đang đi qua phía hắn, chính là Hoắc Mậu.
"Hoắc sư huynh, không ngờ ngươi cũng là người của Tôn Linh Các, trước ta cũng không biết." Thạch Mục vừa cười vừa nói.
Họ Thạch vẫn rất có vài phần hảo cảm với người tên Hoắc Mậu, thích rượu lại hào sảng này.
"Chẳng qua chỉ là một chân chạy vặt trong Tôn Linh Các thôi, không tính là cái gì." Hoắc Mậu cũng vội vã khoát tay áo nói ra.
Thạch Mục nghe vậy, trong lòng ngẩn ra, còn không có nói tiếp, Hoắc Mậu liền thở dài, quay đầu lại nhìn phía sau một chút, nhỏ giọng nói:
"Thạch huynh đệ nhập môn chưa lâu nên không rõ thôi, kỳ thực bất kể là Tôn Linh Các hay Huyết Long Hội, cũng đều tuân theo tinh thần của tông môn đó là lấy thực lực làm tối cao. Nếu không có thực lực hơn người lại cứ tuỳ tiện gia nhập vào, chỗ tốt chiếm được đã ít lại còn dễ bị người xa lánh bắt nạt. Khi cần còn phải nghe lời kêu gọi đi tham dự tranh đấu nữa. Còn không thoải mái tự do bằng không tham gia một cái bang hội nào đâu. Thạch huynh đệ vừa cự tuyệt gia nhập Tôn Linh Các, kỳ thực làm không sai!"
"Đa tạ Hoắc sư huynh chỉ điểm." Thạch Mục khẽ gật đầu, nhẹ giọng mà nói.
Hắn vừa cự tuyệt lời mời của Kim Hoán, một mặt là vì tự tôn, không muốn dựa người khác dìu dắt, mặt khác cũng là vì cân nhắc đến vấn đề này.
Dù sao, vì lực lượng huyết mạch hạn chế nên tốc độ tu luyện của hắn vốn đã chậm, nếu lại phí công sức thì giờ vào mấy thứ tranh đấu bang hội thì tu luyện của hắn sẽ lại càng chậm thêm.
"Hoắc sư huynh, tại hạ còn có chút việc, vì vậy xin cáo từ trước. Ngày sau có cơ hội, sẽ tìm Hoắc sư huynh hảo hảo uống một ly." Thạch Mục nhìn thoáng qua hướng quảng trường đá xanh, trong miệng nói như thế.
"Ha ha, xem ra Thạch huynh đệ lại muốn đi nơi đó mua đan dược rồi hả? Vừa lúc, ta cũng muốn đi đến đó một chuyến, liền cùng đi đi." Hoắc Mậu cười ha ha một tiếng, nói.
Hai người sóng vai đi qua phía quảng trường đá xanh, vừa đi vừa tùy ý trò chuyện câu có câu không.
"Thạch huynh đệ, ta còn chưa biết ngươi là nhân sĩ nơi nào? Tu luyện Bàn Nhược Thiên Tượng Công cần không ít tiền bạc, huynh đệ chẳng lẽ là con em của đại gia tộc nào đó?" Hoắc Mậu có chút tò mò hỏi.
Chương trước Chương tiếp
Loading...