Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Huyền Giới Chi Môn

Chương 666: Hung hăng (1)



- Ly Trần tông...
Thạch Mục nghe vậy, trong lòng hơi chấn động, nhưng thần sắc trên mặt không hề thay đổi chút nào.
Huyền Thanh lão đạo thấy Thạch Mục không nói lời nào, nghĩ những lời mình nói có hiệu quả, hắng giọng một cái, tiếp tục mở miệng:
- E hèm, theo cách nhìn của bản tọa, hai vị vẫn nên rời đi là thỏa đáng nhất, việc này lão đạo sẽ không báo lên tiên tông.
Khi nói hai chữ tiên tông, một lần nữa hắn nhấn mạnh vào, ý cảnh cáo không cần nói cũng biết.
Có điều hiển nhiên là hắn đã đánh giá thấp dũng khí của thanh niên cao lớn trước mắt.
- Ha ha, tên tuổi Ly Trần tông thật lớn! Nếu ngươi nói có nguy hiểm diệt môn mới có thể mở ra vậy thì sẽ như ngươi mong muốn!
Thạch Mục cười lạnh một tiếng, ngạo nghễ nói.
Vừa dứt lời, một luồng linh áp khổng lồ từ trên người Thạch Mục phóng lên trời, tỏa ra bốn phương tám hướng. Trong nháy mắt, cả không gian bị bao trùm bởi màu xanh lam, ánh sáng xanh lam giống như những cơn sóng biển, khiến linh khí xung quanh quay cuồng.
Mọi người trên đỉnh núi đen ngoại trừ Huyền Thanh lão đạo đều cảm thấy một luồng lực lượng tràn trề cuồn cuộn kéo tới, cả người như rơi vào giữa biển lớn, bị những làn ánh sáng xanh lam như từng cơn sóng biển liên miên đánh lên, thân hình chấn động, chân khí trong đan điền ngưng trệ, thân hình cũng không cách nào đứng vững.
Cùng lúc đó, tay phải Thạch Mục lóe lên ánh sáng đen, từng luồng hàn khí mãnh liệt tỏa ra, ánh sáng xanh lam như sóng biển kia lập tức đình trệ lại, trên mặt hiện ra băng tinh màu trắng, bắt đầu ngưng tụ.
Mấy tên đạo sĩ trung niên cách Thạch Mục gần hơn chưa kịp phản ứng, thậm chí là nửa đỉnh núi cũng bị một lớp băng màu xanh nhạt bao phủ.
Huyền Thanh lão đạo thấy Thạch Mục đột nhiên ra tay, sắc mặt trở nên kinh hãi, phất trần trong tay vung lên trên, từng sợi lông bên trên như làm bằng théo nguội, dựng thẳng lên, nhắm thẳng vào thương khung.
Theo chú ngữ huyền diệu từ trong miệng phun ra, tiếng nổ ầm ầm vang lên, một luồng huyền lôi màu tím từ trên bầu trời bổ xuống, trực tiếp đánh lên người lão đạo.
Vô số điện mau màu tím giống như vạn con rắn trườn từ bên trong bắn ra, đẩy lùi ánh sáng xanh lam lại vài thước, khiến băng tinh xung quanh nổ tứ tung.
Hai tên đạo sĩ trung niên gần đó áp lực đột nhiên giảm xuống, luồng sức mạnh bàng bạc đè lên thân thể biến mất, lập tức tay bấm kiếm quyết, trước người hiện ra hai thanh trường kiếm màu tím, phía trên cũng lóe lên tia điện, đồng thời bắn về phía Thạch Mục.
Cùng lúc đó, phất trần trong tay Huyền Thanh lão đạo vung về phía trước một cái, một luồng tử điện quang trụ to như vại nước gào thét đánh ra, tấn công tới vị trí của Thạch Mục.
Thạch Mục theo bản năng vung tay lên, ôm Yên La bên cạnh lui về sau, cánh tay trái tỏa ra hào quang trắng.
Trong khoảng thời gian gần đây Thạch Mục luông chăm sóc cho Yên La, vì vậy hắn làm hành động che chở này vô cùng tự nhiên, nhưng trong mắt Yên La lại nhiều thêm vài phần ý vị khó nói lên lời, trong con ngươi của nàng lóe lên một tia khác lạ.
Thạch Mục không chú ý tới sự khác thường của Yên La, cánh tay trái mang theo lửa trắng cuồn cuộn đánh về phía cột sáng tử điện kia.
Ầm ầm!
Chỉ thấy một quyền ảnh trắng khổng lồ va chạm với cột sáng màu tím kia, điện mang màu tím và lửa trắng nổ bắn ra xung quanh, một luồng khí thế vô hình càn quét ra bốn phương tám hướng.
Hai thanh trường kiếm màu tím nổ tung dưới làn sóng xung kích, vỡ thành vô số mạnh, bắn về bốn phía.
Mấy tên đạo sĩ Huyền Trần môn bởi vì khoảng cách quá gần bị những mảnh vỡ trường kiếm này xuyên thủng, may mà những nơi bị thương đều không hiểm yếu, không có nguy hiểm tới tính mạng.
Còn Huyền Thanh lão đạo đối đầu với Thạch Mục chịu lực xung kích to nhất, thân hình lóe lên, trong miệng kêu lên một tiếng.
Lão thầm nuốt một ngụm máu tụ xuống, trong lòng chấn động tới tột đỉnh.
Vốn lão tưởng rằng thanh niên cao lớn trước mắt tu vi chỉ cao hơn mình mấy phần, nhưng không ngờ tới ngoài linh lực dồi dào hơn xa mình, công pháp tu hành cũng tinh diệu hơn mình nhiều lắm.
Mà thiếu nữ tuyệt trần đứng sau lưng đối phương dường như khí tức cũng không hề dưới thanh niên cao lớn này.
- Đạo hữu chậm đã!
Huyền Thanh lão đạo thấy cánh tay trái Thạch Mục tỏa ra ánh sáng trắng, vội vã mở miệng nói.
Thạch Mục nghe vậy, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Huyền Thanh lão đạo.
- Vị đạo hữu này, Huyền Trần môn ta không thù không oán với ngươi, tội gì phải hạ sát thủ, trận pháp truyền tống ngươi muốn thì dùng đi.
Sắc mặt Huyền Thanh lão đạo âm u nói.
- Hả, ngươi đã nghĩ rõ chưa?
Thạch Mục hỏi lại.
- Trước đây lão phu và môn nhân đã đắc tội rồi, mong đạo hữu bỏ qua cho. Kỳ thực sử dụng truyền tống trận cũng không có gì, chỉ là...
Trên mặt Huyền Thanh lão đạo hiện vẻ khó xử.
- Chỉ là gì?
Thạch Mục hỏi.
- Haizzz, thực không dám giấu diếm, tinh thạch cần thiết để khởi động trận pháp truyền tống trước giờ đều gio tiên tông phái người phụ trách tới cung cấp, trong Huyền Trần môn ta không có, bằng không khi trước cũng không đến mức không đáp ứng đạo hữu.
Huyền Thanh lão đạo thở dài nói.
- Tinh thạch không cần các ngươi chuẩn bị, ngoài ra ta còn có thể thanh toán cho các ngươi một chút thù lao, ngươi dẫn chúng ta tới truyền tống trận đi.
Thạch Mục nói.
- Lão phu không dám vọng cầu thù lao gì cả, chỉ mong đạo hữu có thể thả những đồ nhi của ta ra.
Huyền Thanh lão đạo nhìn mấy người vẫn đang bị đóng băng, chắp tay nói.
Thạch Mục quét nhìn một vòng, ánh mắt cuối cùng rơi xuống người tên đạo sĩ hèn mọn thân hình cao gầy kia, nhãn nhã dẫn theo Yên La đi tới trước người hắn.
- Những người khác có thể thả, những người này vừa nhìn đã biết không phải hạng người trung lương, ngươi không ngại ta thay ngươi thanh lý môn hộ chứ?
Thạch Mục lạnh nhạt hỏi.
- Chuyện này...
Huyền Thanh lão đạo cả kinh.
- Bên trong băng tinh xanh lam kia, tên đạo sĩ hèn mọn kia hiển nhiên cũng cảm nhận được mọi người đang nói gì, hai mắt trừng lớn, chỉ là do đang bị băng lạnh bao trùm, dù muốn nói chuyện cũng không thể phát ra âm thanh, vẻ mặt cực kỳ hoảng sợ.
Thạch Mục không nói thêm gì, bàn tay ấn về phía đầu đối phương một cái, từng gợn sóng xanh lam dập dờn tỏa ra, tên đạo sĩ hèn mọn kia lập tức vỡ vụn, hóa thành mảnh băng vỡ.
Chương trước Chương tiếp
Loading...