Huyền Giới Chi Môn
Chương 621: Diệt khẩu (2)
- Biết rõ chúng ta vẫn còn phòng bị với ngươi còn dám ra tay, quả thực muốn chết! Cửu Chuyển huyền công dù lợi hại đến đâu cũng chỉ là nhất chuyển, năng lực cũng chỉ có hạn!
Thân hình Phạm Thiên lóe lên, rơi xuống bên cạnh Tần Tranh, nói.
- Khặc khặc, nếu đã vậy thì ta sẽ để các ngươi nếm thử lực lượng chân chính của huyền công!
Hùng Đồ ngạo nghễ nói.
Tiếng nói vừa dứt, bộ pháp dưới chân hắn liên tục thay đổi, đột nhiên nhảy lên mấy trượng, bắp thịt trên tay đột nhiên to ra, trở nên vô cùng tráng kiện, cự đao trong tay giơ lên khỏi đỉnh đầu, hung hãn bổ xuống phía hai người Tần Tranh.
Chỉ thấy trên thanh cự đao cổ điển kia phát ra ánh sáng trắng chói mắt, chém ra một ánh đang to như một tòa lầu, từng luồng khí lưu trắng xoay quanh không ngừng, phát ra từng tiếng rít gào.
Chí Dương lực lượng!
Thạch Mục cách thật xa cũng cảm nhận được một luồng hơi thở nóng rực phả vào mặt, toàn thân cảm thấy khô nóng khó chịu, nhưng cả hai tay vẫn nắm một viên linh thạch cực phẩm một đỏ một lam, linh quang bên ngoài không ngừng thiềm động.
Sắc mặt Tần Tranh trở nên vô cùng nghiêm nghị, đồng thời một luồng kiếm ý khổng lồ từ trên người tỏa ra, cả người dường như kết hợp với thanh kiếm trong tay thành một thể.
Tiếp theo trường kiếm trong tay tỏa ra ánh sáng xanh chói mắt, run lên, vô số kiếm liên màu xanh bay múa đầy trời, xoay tròn đón đỡ ánh đao màu trắng kia, nơi nó đi qua, hư không xuất hiện từng vết nứt.
Phạm Thiên liên tiếp bấm pháp quyết, hư ảnh mãnh thú màu xanh trước ngực đột nhiên thoát khỏi cơ thể, bay ra, giống như một con cự thú thôn thiên, ngạo nghễ sừng sững, miệng mở lớn, phun ra từng luồng lửa xanh to lớn, ngưng tụ thành một vòng tròn lửa to như núi, xoay tròn, rít gào, khiến không gian xung quanh bị chiếu rọi, phủ lên một màu xanh.
Hỏa luân màu xanh khổng lồ cùng kiếm liên đầy trời đồng thời đánh về phía ánh đao khổng lồ kia.
- Ngưng!
Trong miệng hd quát lớn một tiếng, linh văn trên thân đao đột nhiên tỏa sáng, ngay lập tức, mặt ngoài ánh đao phía dưới hiện ra phù văn huyền ảo chói mắt, lập lờ bất định, khiến bạch quang vốn đã lóa mắt kia lại càng rực sáng hơn.
Ầm một tiếng thật lớn.
Thạch Mục lơ lửng giữa trời lập tức cảm thấy quanh thân chấn động, chỉ thấy trên thanh cự đao cổ điển kia phun ra ánh sáng trắng, giống như răng cưa, cắt đôi hỏa luân màu xanh khổng lồ, kiếm liên ngợp trời kia dưới ánh sáng trắng ngập trời kia cũng dồn dập diệt vong.
Bên trong trời đất chỉ còn lại ánh sáng trắng chói mắt.
Pháp bảo của hai người Tần Tranh bị hủy, chịu phản phệ, thân thể chấn động, trong miệng phun máu, không kịp làm thêm bất cứ động tác gì đã bị đao quang nuốt trọn.
- A...
Hai người chỉ kịp phát ra tiếng kêu thảm cuối cuộc đời mình đã bị lửa trắng cuồn cuộn đốt thành tro bụi
Từ khi hd ra tay đến khi hai người Tần Tranh Phạm Thiên bị diệt nói thì dài dòng, kỳ thực chỉ kéo dài chừng hai ba hơi thở.
Thạch Mục vẫn lạnh lùng nhìn hd, ngoại trừ trong tay vẫn cầm linh thạch thì không còn bất kỳ động tác gì.
Bạch quang tràn ngập trời đất tiêu tan, bóng người hd hiện ra, mặt ngoài cự đao cổ điển, linh văn ảm đạm.
- Thạch Mục, kỳ thực ta vẫn phòng bị ngươi, chờ ngươi ra tay. Nếu như ngươi liên thủ với hai người bọn họ thì còn chút hi vọng sống sót, nhưng mà không ngờ ngươi ngu xuẩn tới mức không hề làm gì.
Hd xoay người nhìn về phía Thạch Mục, nói.
- Giết ngươi, còn không cần liên thủ cùng người khác.
- Ăn nói ngông cuồng!
Hd nghe vậy, nổi giận gầm lên một tiếng, nắm chặt cự đao trong tay, một tầng sáng trắng bao trùm trên thân đao, khí thế toàn thân cũng tăng vọt.
Tiếp theo thân hình lóe lên, đột nhiên nhảy ra mấy trượng, trực tiếp tiến tới dưới thân Thạch Mục.
- Liêu thiên trảm!
Trong miệng hd quát một tiếng, eo xoay quá nửa vòng, cự đao trong tay từ dưới vung ra, chém về phía Thạch Mục ở giữa không trung.
Chỉ thấy một luồng quang diễm trắng xóa hình bán nguyệt đánh ra, đốt không khí xung quanh nóng rực, từng sợi khói trắng bốc lên.
Hai mắt Thạch Mục híp lại, cánh lửa vung vẩy lui về phía sau, tiện đà đột nhiên vỗ cánh, nhấc tay phải lên, cúi người xông xuống, đột nhiên đánh một quyền về phía hd.
Ầm ầm!
Một tiếng nổ va chạm kịch liệt vang lên.
Quyền phải của Thạch Mục va chạm với đao ảnh bạch diễm của hd, giữa không trung lập tức có vô số khí lưu trắng tứ tán khắp nơi, đao ảnh bạch diễm và quyền ảnh chỉ giằng co trong chốc lát, lập tức vỡ vụn.
Hai mắt hd trợn tròn, khi nhìn về hữu quyền của Thạch Mục, khuôn mặt tràn ngập vẻ khó tin.
Chỉ thấy hữu quyền của Thạch Mục hoàn toàn chuyển sâng màu đen kịt, giống như một tinh thạch màu đen vậy, dưới đao ảnh bạch diễm của hắn trùng kích mà không hề chịu chút ảnh hưởng nào cả.
- Lực lượng chí âm... Không ngờ tiểu tử ngươi cũng ẩn dấu sâu vậy, cũng tu luyện Cửu Chuyển huyền công, còn luyện thành lực lượng nhị chuyển, chẳng trách to gan như vậy.
Hd nói.
Thân hình Phạm Thiên lóe lên, rơi xuống bên cạnh Tần Tranh, nói.
- Khặc khặc, nếu đã vậy thì ta sẽ để các ngươi nếm thử lực lượng chân chính của huyền công!
Hùng Đồ ngạo nghễ nói.
Tiếng nói vừa dứt, bộ pháp dưới chân hắn liên tục thay đổi, đột nhiên nhảy lên mấy trượng, bắp thịt trên tay đột nhiên to ra, trở nên vô cùng tráng kiện, cự đao trong tay giơ lên khỏi đỉnh đầu, hung hãn bổ xuống phía hai người Tần Tranh.
Chỉ thấy trên thanh cự đao cổ điển kia phát ra ánh sáng trắng chói mắt, chém ra một ánh đang to như một tòa lầu, từng luồng khí lưu trắng xoay quanh không ngừng, phát ra từng tiếng rít gào.
Chí Dương lực lượng!
Thạch Mục cách thật xa cũng cảm nhận được một luồng hơi thở nóng rực phả vào mặt, toàn thân cảm thấy khô nóng khó chịu, nhưng cả hai tay vẫn nắm một viên linh thạch cực phẩm một đỏ một lam, linh quang bên ngoài không ngừng thiềm động.
Sắc mặt Tần Tranh trở nên vô cùng nghiêm nghị, đồng thời một luồng kiếm ý khổng lồ từ trên người tỏa ra, cả người dường như kết hợp với thanh kiếm trong tay thành một thể.
Tiếp theo trường kiếm trong tay tỏa ra ánh sáng xanh chói mắt, run lên, vô số kiếm liên màu xanh bay múa đầy trời, xoay tròn đón đỡ ánh đao màu trắng kia, nơi nó đi qua, hư không xuất hiện từng vết nứt.
Phạm Thiên liên tiếp bấm pháp quyết, hư ảnh mãnh thú màu xanh trước ngực đột nhiên thoát khỏi cơ thể, bay ra, giống như một con cự thú thôn thiên, ngạo nghễ sừng sững, miệng mở lớn, phun ra từng luồng lửa xanh to lớn, ngưng tụ thành một vòng tròn lửa to như núi, xoay tròn, rít gào, khiến không gian xung quanh bị chiếu rọi, phủ lên một màu xanh.
Hỏa luân màu xanh khổng lồ cùng kiếm liên đầy trời đồng thời đánh về phía ánh đao khổng lồ kia.
- Ngưng!
Trong miệng hd quát lớn một tiếng, linh văn trên thân đao đột nhiên tỏa sáng, ngay lập tức, mặt ngoài ánh đao phía dưới hiện ra phù văn huyền ảo chói mắt, lập lờ bất định, khiến bạch quang vốn đã lóa mắt kia lại càng rực sáng hơn.
Ầm một tiếng thật lớn.
Thạch Mục lơ lửng giữa trời lập tức cảm thấy quanh thân chấn động, chỉ thấy trên thanh cự đao cổ điển kia phun ra ánh sáng trắng, giống như răng cưa, cắt đôi hỏa luân màu xanh khổng lồ, kiếm liên ngợp trời kia dưới ánh sáng trắng ngập trời kia cũng dồn dập diệt vong.
Bên trong trời đất chỉ còn lại ánh sáng trắng chói mắt.
Pháp bảo của hai người Tần Tranh bị hủy, chịu phản phệ, thân thể chấn động, trong miệng phun máu, không kịp làm thêm bất cứ động tác gì đã bị đao quang nuốt trọn.
- A...
Hai người chỉ kịp phát ra tiếng kêu thảm cuối cuộc đời mình đã bị lửa trắng cuồn cuộn đốt thành tro bụi
Từ khi hd ra tay đến khi hai người Tần Tranh Phạm Thiên bị diệt nói thì dài dòng, kỳ thực chỉ kéo dài chừng hai ba hơi thở.
Thạch Mục vẫn lạnh lùng nhìn hd, ngoại trừ trong tay vẫn cầm linh thạch thì không còn bất kỳ động tác gì.
Bạch quang tràn ngập trời đất tiêu tan, bóng người hd hiện ra, mặt ngoài cự đao cổ điển, linh văn ảm đạm.
- Thạch Mục, kỳ thực ta vẫn phòng bị ngươi, chờ ngươi ra tay. Nếu như ngươi liên thủ với hai người bọn họ thì còn chút hi vọng sống sót, nhưng mà không ngờ ngươi ngu xuẩn tới mức không hề làm gì.
Hd xoay người nhìn về phía Thạch Mục, nói.
- Giết ngươi, còn không cần liên thủ cùng người khác.
- Ăn nói ngông cuồng!
Hd nghe vậy, nổi giận gầm lên một tiếng, nắm chặt cự đao trong tay, một tầng sáng trắng bao trùm trên thân đao, khí thế toàn thân cũng tăng vọt.
Tiếp theo thân hình lóe lên, đột nhiên nhảy ra mấy trượng, trực tiếp tiến tới dưới thân Thạch Mục.
- Liêu thiên trảm!
Trong miệng hd quát một tiếng, eo xoay quá nửa vòng, cự đao trong tay từ dưới vung ra, chém về phía Thạch Mục ở giữa không trung.
Chỉ thấy một luồng quang diễm trắng xóa hình bán nguyệt đánh ra, đốt không khí xung quanh nóng rực, từng sợi khói trắng bốc lên.
Hai mắt Thạch Mục híp lại, cánh lửa vung vẩy lui về phía sau, tiện đà đột nhiên vỗ cánh, nhấc tay phải lên, cúi người xông xuống, đột nhiên đánh một quyền về phía hd.
Ầm ầm!
Một tiếng nổ va chạm kịch liệt vang lên.
Quyền phải của Thạch Mục va chạm với đao ảnh bạch diễm của hd, giữa không trung lập tức có vô số khí lưu trắng tứ tán khắp nơi, đao ảnh bạch diễm và quyền ảnh chỉ giằng co trong chốc lát, lập tức vỡ vụn.
Hai mắt hd trợn tròn, khi nhìn về hữu quyền của Thạch Mục, khuôn mặt tràn ngập vẻ khó tin.
Chỉ thấy hữu quyền của Thạch Mục hoàn toàn chuyển sâng màu đen kịt, giống như một tinh thạch màu đen vậy, dưới đao ảnh bạch diễm của hắn trùng kích mà không hề chịu chút ảnh hưởng nào cả.
- Lực lượng chí âm... Không ngờ tiểu tử ngươi cũng ẩn dấu sâu vậy, cũng tu luyện Cửu Chuyển huyền công, còn luyện thành lực lượng nhị chuyển, chẳng trách to gan như vậy.
Hd nói.