Huyền Giới Chi Môn
Chương 576: Người đàn ông xấu xí
Dịch giả: nila32
Tiếng kim thiết va chạm ầm vang, tia lửa bắn ra bốn phía.
Con rết khổng lồ bị gậy đánh ngập xuống đất nhưng trên người không có bao nhiêu vết thương mà chỉ há miệng phun ra búng máu màu lục.
Rết xanh rống to một tiếng, ra sức vặn vẹo thân thể. Bên ngoài cơ thể hiện lên một tầng hoa văn quỷ dị, tản mát lục quang chói mắt.
Ba cái lồng giam màu vàng run rẩy kịch liệt. Bề mặt hiện ra vô số rạn nứt, dường như chuẩn bị vỡ vụn.
Thạch Mục chau mày, đang muốn lấy ra hai tấm phù lục vây khốn.
Yêu rết nhếch đuôi lên, đám lông như cương đao nhắm đến vị trí của Thạch Mục.
Sau một khắc, vô số sợi lông ly thể bắn tới người hắn.
Thạch Mục đại biến sắc mặt, bỏ qua việc thi triển phù lục để tránh sang một bên.
Chỉ là đám lông kia thật sự quá nhiều, Thạch Mục đành phải huy động hai tay, xoay tròn trường côn như cối xay gió.
“Cuồng Long Loạn Vũ!”
Leng keng leng keng!
Hơn mười sợi lông bị côn ảnh đánh bay.
Đúng vào lúc này, chỉ nghe một tiếng “Rắc”, lồng giam bằng đất cầm hân Yêu rết đồng thời vỡ vụn. Yêu rết khổng lồ thoát ra, ánh mắt nhìn về phía Thạch Mục bắn ra hung quang vô tận.
Trong huyệt động này, nó chính là bá vương. Ngoại trừ người đang ẩn thân sâu trong quặng mỏ, nó chưa từng bị ai khuất nhục như vậy.
Trước đây có hai người tự xưng tu vi cao thâm, cuối cùng không phải trở thành món ngon trong bụng nó sao!
Yêu rết hí to một tiếng, đánh tới. Miệng lớn mở ra, phun ra nọc độc xanh lục.
Ánh mắt Thạch Mục sáng lên. Như Ý Tấn Thiết Côn trong tay lóe lên, biến mất vô tung.
Hắn phất cao tay, một bóng đen như ẩn như hiện, chui vào trong miệng Yêu rết.
Một đạo hắc quang từ trong miệng Yêu rết bắn ra, tấn công Thạch Mục.
Họ Thạch sớm đã nhún chân, lui nhanh về sau.
Ánh mắt Yêu rết lóe lên một tia quỷ dị. Nọc độc màu đen đột nhiên nổ tung, hóa thành mưa độc đen kịt che kín phạm vi mấy trượng, bao phủ Thạch Mục vào trong.
Thạch Mục biến sắc thế nhưng cũng không hoảng hốt. Cánh tay vung ra như chớp.
Một lá bùa màu lục bay ra, sau đó vỡ vụn.
Leng keng!
Tường băng cao chừng mấy trượng đột nhiên xuất hiện, cản đường mưa độc.
Từng hồi giòn vang!
Phần lớn mưa độc đánh lên tường băng, tạo thành lỗ thủng sâu hoắm nhưng cuối cùng cũng bị chặn lại.
Yêu rết giận dữ thế nhưng đúng vào lúc này, phía sau tường băng truyền đến một tiếng quát hùng hậu.
“Lớn!”
Khoang miệng yêu rết đau đớn kịch liệt. Sau một khắc, cái đầu của nó nổ tung, chất long vung vãi khắp nơi. Một cây đại bổng màu đen từ đó chui ra.
Thi thể không đầu của Yêu rết ngã rầm xuống đất, vùng vẫy trọn vẹn một khắc đồng hồ mới từ từ ngừng lại, giống như không thể tin được bản thân cứ vậy chết đi.
Thạch Mục chậm rãi đi ra từ sau tường băng. Vết thương trên ngực đã được bôi lên một loại thuốc mỡ màu lục. Miệng vết thương không chảy máu nữa mà bắt đầu khép lại.
Hắn phất tay triệu hồi Như Ý Tấn Thiết Côn, thu lấy yêu đan trong người Yêu rết sau đó không thèm để ý đến thi thể của nó mà tiếp tục tiến vào bên trong.
Lần này Thạch Mục đi thẳng một đường nhưng không gặp Yêu trùng nào ngăn trở.
Suy nghĩ một hồi, họ Thạch phỏng đoán Yêu rết kia quá mức lợi hại khiến cho Yêu trùng khác không dám lại gần.
Có điều hắn cũng không dám chủ quan, đi được một đoạn sẽ dừng lại dò xét một phen.
Đi đến nơi đây, quặng mỏ đột nhiên thấp xuống…
“Chẳng lẽ đã đến…”
Thạch Mục trong lòng vui vẻ, đang muốn tiến nhanh tới trước thì chợt nghe được vô số âm thanh sột soạt, giống như trăm con Yêu trùng vỗ cánh. Nội tâm khẽ run, họ Thạch nép sát vào tường, từ từ tiến lên phía trước. Đi đến một khúc cua, sắc mặt của hắn đại biến.
Chỉ thấy ngàn vạn sâu nhỏ màu lam, đông như kiến hôi, tụ thành biển trùng nhanh chóng bò đến.
Chẳng những mắt đất, thậm chí đỉnh động cũng chi chít quái trùng màu lam.
Thạch Mục suy tính thật nhanh, quyết định quay ngược trở lại, cách xa một quãng liền chạy nhanh như bay, không làm kinh động đến đám quái trùng kia.
Sau một lát, họ Thạch đã về đến nơi đặt thi thể Yêu rết.
Hắn nhấc thi thể của nó lên, lần nữa tiến về phía trước.
Lại qua một lát, Thạch Mục đã đến nơi quái trùng tụ tập. Hắn đột nhiên vung tay, ném xác rết khổng lồ vào giữa bầy trùng.
Khí tức Yêu rết lan ra, lại thêm chấn động cực lớn liền khiến bầy trùng đại loạn. Đúng vào lúc này, vài quả cầu đen từ đâu bay tới, rơi vào bên trong bầy trùng.
Hắc cầu vừa rơi xuống đất lập tức nổ tung, hóa thành hắc diễm cuồn cuộn, nhanh chóng lan khắp quặng mỏ, tản mát mùi lạ gắt mũi.
Đám trùng vốn đang lộn xộn càng kêu loạn lên.
Lợi dụng thời cơ, Thạch Mục lẳng lặng xuyên qua sương khói, chân điểm liên tục xuống nền đất, thành động, thậm chí đỉnh động, lao về phía trước như chim bay.
Quái trùng rơi vào hỗn loạn, bị đạp trúng cũng không phản ứng gì khác.
Sau vài nhịp thở, Thạch Mục đã vượt qua bầy sâu lúc nhúc, trong lòng nhẹ nhàng thở ra.
Thân hình khẽ nhoáng, hắn chạy như bay về phía trước.
Đi thêm một lúc, Thạch Mục không gặp quái trùng nào nữa.
Nhìn lại chung quanh, quặng mỏ đã càng lúc càng thấp, lúc này chỉ cao hơn người thường một chút.
Họ Thạch khẽ nhíu mày, bước chân càng lúc càng nhẹ.
Thành động xung quanh rất gọn gàng, mặt đất cũng bằng phẳng giống như được người ta tu sửa.
Thạch Mục chuyển đổi ý niệm, phản đồ của Phương gia đã trốn vào đây nhiều năm, theo lẽ thường đã sớm bỏ mạng thế nhưng không ai có thể nói chắc điều này.
Một ngã rẽ hiện ra, Thạch Mục áp sát thành động, chậm rãi đi tới, ánh mắt nhìn về phía trước.
Hắn khẽ nheo mắt. Phía cuối quặng mỏ không ngờ lại là một thạch thất lớn hơn mười trượng.
Trong phòng có mấy cái ghế đá đơn sơ cùng một cái bàn đá.
Vào lúc này, một người đàn ông quần áo lam lũ đang ngồi bên bàn đá, tập trung làm gì đó nên không phát hiện có người tiềm phục sau lưng.
Thạch Mục dừng lại trên người đối phương một lúc sau đó quan sát thạch thất, ánh mắt hơi đổi.
Bên cạnh người nọ có một đoạn kiếm gãy, có lẽ chính là Cổ Khuyết tàn kiếm!
Nhưng vào lúc này, bóng người lam lũ kia đột nhiên ngẩng đầu, nắm lấy tàn kiếm nhanh như tia chớp sau đó quay người đâm ra.
Xoẹt!
Một đạo kiếm ảnh bay vụt đến vị trí của Thạch Mục.
Thạch Mục biến sắc, ở đây rõ ràng không có cách nào khu động chân khí, làm sao người nọ phóng được kiếm quang.
Một tiếng sắc nhọn vang lên. Kiếm ảnh màu đen đâm lên tường đá, xuyên qua một cách dễ dàng, chỉ thẳng vào ngực Thạch Mục.
Họ Thạch biến sắc, vội vàng nghiêng người, suýt soát tránh thoát một kiếm. Cánh tay chống lên mặt đất, búng người sang ngang mấy trượng.
“Ngươi là ai? Sao lại có thể vào đây?” Bóng người khắc khổ phóng kiếm không trúng mục tiêu, ánh mắt hiện vẻ kinh ngạc, quát lớn.
Thạch Mục trở mình đứng dậy. Lúc này, hắn thấy rõ ràng khuôn mặt của đối phương. Người này có chút cao lớn thế nhưng thân thể gầy ốm như da bọc xương.
Ngũ quan của y xiêu vẹo, làn da thô ráp lại còn cháy đen một mảnh, không thể nhìn rõ, giống như bị đốt, xấu xí vô cùng.
“Ta là Thạch Mục, đệ tử Thanh Lan Thánh Địa. Ngươi hẳn là phản đồ đã trộm đi tàn kiếm của Phương gia sau đó bỏ trốn?” Thạch Mục liếc nhìn đối phương, ánh mặt hiện lên một tia đồng tình.
Đồ vật trên bàn thoạt nhìn là một quái trùng. Nam tử xấu xí vừa mới cắn nuốt một phần của nó, trên môi còn vương máu tươi.
Sơn động này không có thiên địa linh khí nên không cách nào đả tọa thổ nạp.
Lạc vào nơi này, dù là cường giả Địa Giai, Thiên Vị cũng không khác gì người bình thường, không ăn uống chỉ có từ từ chết đói.
“Phản đồ…” Nam tử xấu xí phát ra tiếng cười khàn khàn, càng lúc càng lớn, cuối cùng bật cười ha hả.
Chỉ là tiếng càn tràn đầy bi ai cùng phẫn nộ.
“Các hạ hãy trả tàn kiếm lại cho Phương gia. Ngươi ở nơi này nhất định không có kết cục tốt đẹp. Thay vì giữ lấy đồ vật vô tri, không bằng trả lại cho nhà họ Phương, có lẽ sẽ được xử lý khoan dung.” Thạch Mục nhớ tới việc Phương Bác Chính dặn dò, một khi nhìn thấy phản đồ phải lập tức đánh chết nhưng người đàn ông trước mắt thật sự đáng thương, hắn không đành lòng xuống tay.
Nam tử xấu xí bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt ngập tràn hận ý mà năm sông bốn biển cũng khó có thể rửa sạch, khiến cho Thạch Mục cũng phải giật mình.
Nam tử xấu xí quát to một tiếng. Thân thể lao đến, tàn kiếm trong tay lần nữa phóng xuất kiếm ảnh.
Tay y khẽ động, huyễn hóa vô số kiếm ảnh, tựa như hoa sen nở rộ, đâm vào đầu Thạch Mục.
“Hảo kiếm thuật!” Thạch Mục nhịn không được khen một tiếng.
Ở đây không thể vận dụng chân khí vậy mà đối phương có thể thi triển kiếm thuật tinh diệu đến vậy, cảm giác vượt trên Thông Thiên Côn Pháp.
Nếu ở bên ngoài, Thạch Mục tự hỏi không thể nắm chắc đánh bại người này.
Tay hắn run lên, Như Ý Tấn Thiết Côn huyễn hóa mấy đạo côn ảnh, ngăn chặn kiếm ảnh hoa sen.
Keng keng!
Tiếng kim loại giao kích ầm vang.
Thân thể Thạch Mục vẫn vững như bàn thạch thế nhưng nam tử xấu xí kia đã bị bắn ngược về sau.
Họ Thạch nhận ra kiếm thuật của đối phương tuy rằng tinh diệu nhưng khí lực lại thua xa hắn.
Nam tử xấu xí không ngừng thở dốc, tựa như đã bị trọng thương. Sức mạnh của đối phương rõ ràng vượt y quá xa.
Cách đó mấy trượng, Thạch Mục khẽ động thân hình, sau một khắc đột nhiên biến mất vô tung.
Nam tử xấu xí giật mình, cuống quít quan sát chung quanh.
Thạch Mục quỷ dị xuất hiện phía sau. Như Ý Tấn Thiết Côn tựa như độc long xuất động, điểm tới phần eo của y.
Nam tử xấu xí bỗng nhiên quay người. Tàn kiếm vẽ nên đường cong uyển chuyển, ngăn cản trường côn đang điểm tới.
Thạch Mục chỉ chờ có vậy, lập tức lắc đầu, cánh tay khẽ động.
Như Ý Tấn Thiết Côn đột nhiên bắn ra, vẽ thành hình quạt, đánh lên thân kiếm.
Nam tử xấu xí bị chấn ngược về sau, đâm vào vách động.
Phụt!
Y há miệng phun ra một ngụm máu tươi. Thân thể run rẩy vài cái, tàn kiếm chống thẳng xuống đất mới có thể trụ vững trở lại.
Tiếng kim thiết va chạm ầm vang, tia lửa bắn ra bốn phía.
Con rết khổng lồ bị gậy đánh ngập xuống đất nhưng trên người không có bao nhiêu vết thương mà chỉ há miệng phun ra búng máu màu lục.
Rết xanh rống to một tiếng, ra sức vặn vẹo thân thể. Bên ngoài cơ thể hiện lên một tầng hoa văn quỷ dị, tản mát lục quang chói mắt.
Ba cái lồng giam màu vàng run rẩy kịch liệt. Bề mặt hiện ra vô số rạn nứt, dường như chuẩn bị vỡ vụn.
Thạch Mục chau mày, đang muốn lấy ra hai tấm phù lục vây khốn.
Yêu rết nhếch đuôi lên, đám lông như cương đao nhắm đến vị trí của Thạch Mục.
Sau một khắc, vô số sợi lông ly thể bắn tới người hắn.
Thạch Mục đại biến sắc mặt, bỏ qua việc thi triển phù lục để tránh sang một bên.
Chỉ là đám lông kia thật sự quá nhiều, Thạch Mục đành phải huy động hai tay, xoay tròn trường côn như cối xay gió.
“Cuồng Long Loạn Vũ!”
Leng keng leng keng!
Hơn mười sợi lông bị côn ảnh đánh bay.
Đúng vào lúc này, chỉ nghe một tiếng “Rắc”, lồng giam bằng đất cầm hân Yêu rết đồng thời vỡ vụn. Yêu rết khổng lồ thoát ra, ánh mắt nhìn về phía Thạch Mục bắn ra hung quang vô tận.
Trong huyệt động này, nó chính là bá vương. Ngoại trừ người đang ẩn thân sâu trong quặng mỏ, nó chưa từng bị ai khuất nhục như vậy.
Trước đây có hai người tự xưng tu vi cao thâm, cuối cùng không phải trở thành món ngon trong bụng nó sao!
Yêu rết hí to một tiếng, đánh tới. Miệng lớn mở ra, phun ra nọc độc xanh lục.
Ánh mắt Thạch Mục sáng lên. Như Ý Tấn Thiết Côn trong tay lóe lên, biến mất vô tung.
Hắn phất cao tay, một bóng đen như ẩn như hiện, chui vào trong miệng Yêu rết.
Một đạo hắc quang từ trong miệng Yêu rết bắn ra, tấn công Thạch Mục.
Họ Thạch sớm đã nhún chân, lui nhanh về sau.
Ánh mắt Yêu rết lóe lên một tia quỷ dị. Nọc độc màu đen đột nhiên nổ tung, hóa thành mưa độc đen kịt che kín phạm vi mấy trượng, bao phủ Thạch Mục vào trong.
Thạch Mục biến sắc thế nhưng cũng không hoảng hốt. Cánh tay vung ra như chớp.
Một lá bùa màu lục bay ra, sau đó vỡ vụn.
Leng keng!
Tường băng cao chừng mấy trượng đột nhiên xuất hiện, cản đường mưa độc.
Từng hồi giòn vang!
Phần lớn mưa độc đánh lên tường băng, tạo thành lỗ thủng sâu hoắm nhưng cuối cùng cũng bị chặn lại.
Yêu rết giận dữ thế nhưng đúng vào lúc này, phía sau tường băng truyền đến một tiếng quát hùng hậu.
“Lớn!”
Khoang miệng yêu rết đau đớn kịch liệt. Sau một khắc, cái đầu của nó nổ tung, chất long vung vãi khắp nơi. Một cây đại bổng màu đen từ đó chui ra.
Thi thể không đầu của Yêu rết ngã rầm xuống đất, vùng vẫy trọn vẹn một khắc đồng hồ mới từ từ ngừng lại, giống như không thể tin được bản thân cứ vậy chết đi.
Thạch Mục chậm rãi đi ra từ sau tường băng. Vết thương trên ngực đã được bôi lên một loại thuốc mỡ màu lục. Miệng vết thương không chảy máu nữa mà bắt đầu khép lại.
Hắn phất tay triệu hồi Như Ý Tấn Thiết Côn, thu lấy yêu đan trong người Yêu rết sau đó không thèm để ý đến thi thể của nó mà tiếp tục tiến vào bên trong.
Lần này Thạch Mục đi thẳng một đường nhưng không gặp Yêu trùng nào ngăn trở.
Suy nghĩ một hồi, họ Thạch phỏng đoán Yêu rết kia quá mức lợi hại khiến cho Yêu trùng khác không dám lại gần.
Có điều hắn cũng không dám chủ quan, đi được một đoạn sẽ dừng lại dò xét một phen.
Đi đến nơi đây, quặng mỏ đột nhiên thấp xuống…
“Chẳng lẽ đã đến…”
Thạch Mục trong lòng vui vẻ, đang muốn tiến nhanh tới trước thì chợt nghe được vô số âm thanh sột soạt, giống như trăm con Yêu trùng vỗ cánh. Nội tâm khẽ run, họ Thạch nép sát vào tường, từ từ tiến lên phía trước. Đi đến một khúc cua, sắc mặt của hắn đại biến.
Chỉ thấy ngàn vạn sâu nhỏ màu lam, đông như kiến hôi, tụ thành biển trùng nhanh chóng bò đến.
Chẳng những mắt đất, thậm chí đỉnh động cũng chi chít quái trùng màu lam.
Thạch Mục suy tính thật nhanh, quyết định quay ngược trở lại, cách xa một quãng liền chạy nhanh như bay, không làm kinh động đến đám quái trùng kia.
Sau một lát, họ Thạch đã về đến nơi đặt thi thể Yêu rết.
Hắn nhấc thi thể của nó lên, lần nữa tiến về phía trước.
Lại qua một lát, Thạch Mục đã đến nơi quái trùng tụ tập. Hắn đột nhiên vung tay, ném xác rết khổng lồ vào giữa bầy trùng.
Khí tức Yêu rết lan ra, lại thêm chấn động cực lớn liền khiến bầy trùng đại loạn. Đúng vào lúc này, vài quả cầu đen từ đâu bay tới, rơi vào bên trong bầy trùng.
Hắc cầu vừa rơi xuống đất lập tức nổ tung, hóa thành hắc diễm cuồn cuộn, nhanh chóng lan khắp quặng mỏ, tản mát mùi lạ gắt mũi.
Đám trùng vốn đang lộn xộn càng kêu loạn lên.
Lợi dụng thời cơ, Thạch Mục lẳng lặng xuyên qua sương khói, chân điểm liên tục xuống nền đất, thành động, thậm chí đỉnh động, lao về phía trước như chim bay.
Quái trùng rơi vào hỗn loạn, bị đạp trúng cũng không phản ứng gì khác.
Sau vài nhịp thở, Thạch Mục đã vượt qua bầy sâu lúc nhúc, trong lòng nhẹ nhàng thở ra.
Thân hình khẽ nhoáng, hắn chạy như bay về phía trước.
Đi thêm một lúc, Thạch Mục không gặp quái trùng nào nữa.
Nhìn lại chung quanh, quặng mỏ đã càng lúc càng thấp, lúc này chỉ cao hơn người thường một chút.
Họ Thạch khẽ nhíu mày, bước chân càng lúc càng nhẹ.
Thành động xung quanh rất gọn gàng, mặt đất cũng bằng phẳng giống như được người ta tu sửa.
Thạch Mục chuyển đổi ý niệm, phản đồ của Phương gia đã trốn vào đây nhiều năm, theo lẽ thường đã sớm bỏ mạng thế nhưng không ai có thể nói chắc điều này.
Một ngã rẽ hiện ra, Thạch Mục áp sát thành động, chậm rãi đi tới, ánh mắt nhìn về phía trước.
Hắn khẽ nheo mắt. Phía cuối quặng mỏ không ngờ lại là một thạch thất lớn hơn mười trượng.
Trong phòng có mấy cái ghế đá đơn sơ cùng một cái bàn đá.
Vào lúc này, một người đàn ông quần áo lam lũ đang ngồi bên bàn đá, tập trung làm gì đó nên không phát hiện có người tiềm phục sau lưng.
Thạch Mục dừng lại trên người đối phương một lúc sau đó quan sát thạch thất, ánh mắt hơi đổi.
Bên cạnh người nọ có một đoạn kiếm gãy, có lẽ chính là Cổ Khuyết tàn kiếm!
Nhưng vào lúc này, bóng người lam lũ kia đột nhiên ngẩng đầu, nắm lấy tàn kiếm nhanh như tia chớp sau đó quay người đâm ra.
Xoẹt!
Một đạo kiếm ảnh bay vụt đến vị trí của Thạch Mục.
Thạch Mục biến sắc, ở đây rõ ràng không có cách nào khu động chân khí, làm sao người nọ phóng được kiếm quang.
Một tiếng sắc nhọn vang lên. Kiếm ảnh màu đen đâm lên tường đá, xuyên qua một cách dễ dàng, chỉ thẳng vào ngực Thạch Mục.
Họ Thạch biến sắc, vội vàng nghiêng người, suýt soát tránh thoát một kiếm. Cánh tay chống lên mặt đất, búng người sang ngang mấy trượng.
“Ngươi là ai? Sao lại có thể vào đây?” Bóng người khắc khổ phóng kiếm không trúng mục tiêu, ánh mắt hiện vẻ kinh ngạc, quát lớn.
Thạch Mục trở mình đứng dậy. Lúc này, hắn thấy rõ ràng khuôn mặt của đối phương. Người này có chút cao lớn thế nhưng thân thể gầy ốm như da bọc xương.
Ngũ quan của y xiêu vẹo, làn da thô ráp lại còn cháy đen một mảnh, không thể nhìn rõ, giống như bị đốt, xấu xí vô cùng.
“Ta là Thạch Mục, đệ tử Thanh Lan Thánh Địa. Ngươi hẳn là phản đồ đã trộm đi tàn kiếm của Phương gia sau đó bỏ trốn?” Thạch Mục liếc nhìn đối phương, ánh mặt hiện lên một tia đồng tình.
Đồ vật trên bàn thoạt nhìn là một quái trùng. Nam tử xấu xí vừa mới cắn nuốt một phần của nó, trên môi còn vương máu tươi.
Sơn động này không có thiên địa linh khí nên không cách nào đả tọa thổ nạp.
Lạc vào nơi này, dù là cường giả Địa Giai, Thiên Vị cũng không khác gì người bình thường, không ăn uống chỉ có từ từ chết đói.
“Phản đồ…” Nam tử xấu xí phát ra tiếng cười khàn khàn, càng lúc càng lớn, cuối cùng bật cười ha hả.
Chỉ là tiếng càn tràn đầy bi ai cùng phẫn nộ.
“Các hạ hãy trả tàn kiếm lại cho Phương gia. Ngươi ở nơi này nhất định không có kết cục tốt đẹp. Thay vì giữ lấy đồ vật vô tri, không bằng trả lại cho nhà họ Phương, có lẽ sẽ được xử lý khoan dung.” Thạch Mục nhớ tới việc Phương Bác Chính dặn dò, một khi nhìn thấy phản đồ phải lập tức đánh chết nhưng người đàn ông trước mắt thật sự đáng thương, hắn không đành lòng xuống tay.
Nam tử xấu xí bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt ngập tràn hận ý mà năm sông bốn biển cũng khó có thể rửa sạch, khiến cho Thạch Mục cũng phải giật mình.
Nam tử xấu xí quát to một tiếng. Thân thể lao đến, tàn kiếm trong tay lần nữa phóng xuất kiếm ảnh.
Tay y khẽ động, huyễn hóa vô số kiếm ảnh, tựa như hoa sen nở rộ, đâm vào đầu Thạch Mục.
“Hảo kiếm thuật!” Thạch Mục nhịn không được khen một tiếng.
Ở đây không thể vận dụng chân khí vậy mà đối phương có thể thi triển kiếm thuật tinh diệu đến vậy, cảm giác vượt trên Thông Thiên Côn Pháp.
Nếu ở bên ngoài, Thạch Mục tự hỏi không thể nắm chắc đánh bại người này.
Tay hắn run lên, Như Ý Tấn Thiết Côn huyễn hóa mấy đạo côn ảnh, ngăn chặn kiếm ảnh hoa sen.
Keng keng!
Tiếng kim loại giao kích ầm vang.
Thân thể Thạch Mục vẫn vững như bàn thạch thế nhưng nam tử xấu xí kia đã bị bắn ngược về sau.
Họ Thạch nhận ra kiếm thuật của đối phương tuy rằng tinh diệu nhưng khí lực lại thua xa hắn.
Nam tử xấu xí không ngừng thở dốc, tựa như đã bị trọng thương. Sức mạnh của đối phương rõ ràng vượt y quá xa.
Cách đó mấy trượng, Thạch Mục khẽ động thân hình, sau một khắc đột nhiên biến mất vô tung.
Nam tử xấu xí giật mình, cuống quít quan sát chung quanh.
Thạch Mục quỷ dị xuất hiện phía sau. Như Ý Tấn Thiết Côn tựa như độc long xuất động, điểm tới phần eo của y.
Nam tử xấu xí bỗng nhiên quay người. Tàn kiếm vẽ nên đường cong uyển chuyển, ngăn cản trường côn đang điểm tới.
Thạch Mục chỉ chờ có vậy, lập tức lắc đầu, cánh tay khẽ động.
Như Ý Tấn Thiết Côn đột nhiên bắn ra, vẽ thành hình quạt, đánh lên thân kiếm.
Nam tử xấu xí bị chấn ngược về sau, đâm vào vách động.
Phụt!
Y há miệng phun ra một ngụm máu tươi. Thân thể run rẩy vài cái, tàn kiếm chống thẳng xuống đất mới có thể trụ vững trở lại.