Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Huyền Giới Chi Môn

Chương 566: Xao sơn chấn hổ



Dịch giả: nila32
Liêu Sơn khẽ run hai tay. Kim quang lóe lên. Một đôi đại chùy xuất hiện, không ngừng xoay tròn, tỏa ra ánh sáng chói mắt.
Thạch Mục thấy vậy, một tay vung mạnh Như Ý Côn, chỉ xéo trước mặt, bày ra tư thế ứng chiến.
Gầm!
Liêu Sơn quát to một tiếng, bước mạnh về trước.
Song chùy trong tay vung lên trước người. Hai đạo chùy ảnh cực lớn theo đó đập tới vị trí của Thạch Mục.
Họ Thạch không thèm né tránh mà lại nhảy vọt tới trước. Trường côn khẽ đảo, chặn đường chùy ảnh kim sắc.
Như Ý côn mang theo côn ảnh màu đen cực lớn, nện xuống như núi đè. Côn ảnh cùng chùy ảnh đập thẳng vào nhau, rõ ràng là chiêu Thái Sơn Áp Đỉnh!
“Ầm ầm” một hồi nổ mạnh, hào quang hai màu vàng đen nhộn nhạo giữa không trung sau đó đồng loạt tan biến, bộ dáng cân sức.
Thạch Mục thấy vậy, hư không sau lưng vặn vẹo một hồi. Pháp tướng Xích Viên bay lên, ngửa mặt lên trời gào thét. Cự côn hỏa diễm trong tay bỗng nhiên chấn động, đập xuống đầu pháp tướng tráng hán trước mặt.
Phần phật!
Cự côn hỏa diễm chấn động giữa không trung. Vô số côn ảnh đỏ thẫm vẫy ra, nối thành một mảnh, tựa như biển lửa khuynh đảo bầu trời.
Khanh!
Kim chùy trong tay Liêu Sơn đột nhiên đập vào nhau. Không gian truyền đến âm thanh kim loại va chạm lẫn nhau.
Tiếng xé gió vun vút bốn phương tám hướng!
Đá vụn chung quanh như bị sức mạnh nào đó dẫn dắt, bỗng nhiên bay tới, ngưng tụ thành một tảng đá khổng lồ lơ lửng trên đầu Liêu Sơn. Mảng lớn hoa lửa đều bị cự thạch ngăn cản, không thể chạm đến thân thể của gã.
Ngay sau đó, hào quang mờ nhạt trên người Liêu Sơn lần nữa sáng lên. Một hư ảnh tráng hán cao hơn trăm trượng bỗng nhiên hiện ra.
Pháp tướng tráng hán nửa trên để trần, nửa dưới mặc giáp, khôi trụ đơn sơ, không thể nhìn rõ khuôn mặt. Chỉ thấy hai chiếc răng nhanh dài ra, trong tay cũng có hai thanh cự chùy cực lớn.
Chỉ thấy cánh tay tráng hán khẽ động, hai thanh cự chùy ông ông đánh ra.
Phanh!
Một tiếng vang thật lớn.
Cự chùy va vào cự côn hỏa diễm trong pháp tướng Xích Viên mang theo một luồng sức mạnh cực lớn, chấn ngược Thạch Mục và pháp tướng của hắn về sau.
Liêu Sơn đột nhiên tụng niệm một đoạn khẩu quyết khó hiểu. Tảng đá màu đen lơ lửng trên đầu hắn lập tức chuyển sang màu vàng óng ánh, thoạt nhìn tựa như một khối kim loại khổng lồ.
Tiếng xé gió vang lên vun vút!
Cự thạch kim sắc bay đến phía trên pháp tướng của Liêu Sơn.
Ngay sau đó, một màn quỷ dị xuất hiện!
Bốn phương tám hướng, vô số đá vụn bay lên. Tất cả đều phủ một tầng sắc vàng óng ánh, bay về phía pháp tướng tráng hán. Tầng tầng đất đá phủ lên thân thể khiến ảo ảnh Pháp tướng dần biến thành thực chất.
Chỉ sau một lát, thân hình đồ sộ của pháp tướng tráng hán lần nữa lớn gấp mấy lần, tựa như một ngọn núi cao đứng giữa trời đất.
Đại chùy trong tay Liêu Sơn lần nữa vung về phía trước. Pháp tướng tráng hán liền theo động tác của gã, vung vẩy đồng chùy kim thạch đập tới Thạch Mục đang loạng choạng giữa không trung.
Thạch Mục nheo mắt. Trường côn màu đen trong tay chuyển động liên tục. Từng đạo khí lưu màu trắng gào thét mà ra, hóa thành vô số vòi rồng cực lớn giữa không trung, trùng kích cự chùy kim sắc.
Âm thanh va chạm vang lên keng keng!
Vòi rồng khổng lồ chỉ có thể ngăn cản cự chùy một lúc sau đó nhanh chóng tan vỡ.
Thạch Mục không ngừng động tác trên tay. Trường côn màu đen vung mạnh hai bên. Cự côn hỏa diễm trên tay pháp tướng Xích Viên cũng theo đó chuyển động.
Dựa vào kích thước, pháp tướng Xích Viên nhỏ hơn gần như mười lần so với pháp tướng tráng hán thế nhưng khí tức mà nó phát ra không hề yếu thế.
Chỉ qua một lát, từng luồng khí lưu đỏ thẫm tản ra, mang theo thanh âm mãnh hổ gầm gừ.
“Hổ Hủy Xuất Hiệp!”
Trường côn trên tay Thạch Mục đánh ra. Khí lưu xích sắc tuôn ra ồ ạt, hóa thành mấy chục đầu mãnh hổ, lao tới cự chùy kim sắc.
Oanh! Oanh!
Hơn mười tiếng va đập vang lên mãnh liệt, ánh lửa đại thịnh.
Khi mãnh hổ cùng tê giác biến mất. Cự chùy khổng lồ cũng bị đánh ngược trở về.
Chỉ thấy hào quang trong tay Liêu Sơn sáng lên. Không ngờ gã lại thu hồi đại chùy, thân thể như dã thú phục sát trên mặt đất.
Cùng lúc đó, pháp tướng tráng hán cũng làm động tác giống y như vậy. Hai chiếc răng nanh dài đến mấy trượng uốn lượn mà ra. Thân thể được nham thạch kim sắc bao trùm, thoạt nhìn giống như một cự thú hung mãnh mặc giáp vàng.
Mãnh thú gầm lên giận dữ, quang mang kim sắc quanh người thình lình bạo phóng, từ đó truyền ra từng đợt chấn động Linh lực cơ hồ mắt thường có thể thấy được. Chấn động lan ra xung quanh, mang theo xu thế rạch trời phá đất, trùng kích về phía Thạch Mục.
Trong lúc nhất thời, cả tòa hạp cốc ầm ầm nổ mạnh, âm thanh ồ ồ quanh quẩn!
“Hỗn Nguyên Kim Thạch Quyết của Liêu Sơn sư huynh đã đại thành, Thạch Mục thất bại không thể nghi ngờ!” Lộc Thanh cách đó không xa, thốt lên hưng phấn.
Ầm!
Đúng lúc này, bầu trời đột nhiên rực sáng một tia chớp trắng. Ba người đang xem cuộc chiến vội vàng ngẩng đầu nhìn lên.
Chỉ thấy Thạch Mục đứng ngạo nghễ giữa không trung. Như Ý Tấn Thiết Côn trong tay không ngừng cuồng vũ, lưu lại vô số tàn ảnh khiến người ta phải hoa mắt. Quanh người nổi lên vô số khí lưu màu trắng.
Pháp tướng Xích Viên sau lưng hắn cũng vung vẩy trường côn hỏa diễm.
Lập tức, non nửa bầu trời đều sáng lên côn ảnh đỏ thẫm. Vô số tia chớp li ti liên tiếp xẹt qua.
Chỉ thấy côn ảnh đỏ rực cùng khí lưu trắng toát hòa lại một chỗ, lập tức tạo thành một đám Thiên Vân xiết chặt vòi rồng đỏ thẫm.
Quanh người Thạch Mục lượn lờ hỏa diễm, nhìn Thượng Cổ Ma Thần. Hắn đang đứng trong vòi rồng đỏ thẫm. Như Ý Tấn Thiết Côn tùy ý vung vẩy, khiến cho Thiên Địa Nguyên Khí một hồi hỗn loạn.
Mây mù trên cao bắt đầu loạn động, cự thạch trên mặt đất cũng theo đó run rẩy.
Trường côn trong tay Thạch Mục tựa như ngón tay khổng lồ. Vòi rồng đỏ thẫm bỗng nhiên tán loạn, tản ra bốn phương tám hướng.
“Thiên Địa Vô Cực!”
Chỉ thấy Thiên Vân bỗng nhiên vỡ ra. Vô số tia chớp màu trắng rơi xuống. Đại địa vốn đã tan hoang lần nữa chấn động. Vô số hỏa diễm màu đen từ đó tuôn trào.
Cả phiến thiên địa đều bị chấn động mãnh liệt.
Lộc Thanh cùng thanh niên họ Tông thấy vậy không khỏi há mồm trợn mắt. Ngay đến Từ Nguyên cũng tỏ ra kinh hãi.
Ầm ầm!
Mấy trăm tia chớp màu trắng từ trên cao rơi xuống, chạm vào hắc viêm bên dưới liền dung hòa lẫn nhau, hình thành một mảnh Lôi Điện Phong Tuyệt, thiêu đốt thiên địa.
Đối diện tràng cảnh luyện ngục nhưng cự thú kim sắc lại không chút để ý, bốn vó như điện, nhanh chóng vọt tới.
“Ngao!”
Một tiếng tru tê tâm phế liệt vang lên. Lôi điện bốc lên trận trận khói trắng. Hàng trăm hàng ngàn khối đá vụn không ngừng sụp đổ, bắn ra bốn phía.
Thiên Lôi không ngừng đập xuống, Địa Hỏa không ngừng bốc lên.
Nhiều nơi trên người cự thú kim sắc đã bị đánh vỡ, lộ ra pháp tướng mờ nhạt, thoạt nhìn có chút chật vật nhưng vẫn tiếp tục xông tới.
Thạch Mục có chút bất ngờ. Pháp tướng Xích Viên thuận thế thay đổi. Cự côn xích diễm ngang nhiên chém xuống đỉnh đầu cự thú đang ập tới.
Bành!
Tiếng va đập vang dội quanh quẩn. Thân thể Thạch mục tựa như diều đứt dây bay ngược về. Một dòng máu tươi bắn ra từ khóe miệng. Cả người văng xa trăm trượng, đâm vào vách đá dựng đứng gần đó.
Ầm!
Chỉ nghe một tiếng vang thật lớn, vách đá bị Thạch Mục va phải lập tức sụp đổ. Vô số loạn thạch lăn xuống, vùi hắn bên trong.
Cự thú kim sắc giống như thoát lực, co quắp ngã xuống đất.
Lộc Thanh thấy thế, khuôn mặt lộ vẻ hưng phấn.
Từ Nguyên chỉ khẽ cau mày, hai mắt chăm chú nhìn đống đá vụn đang đè lên Thạch Mục.
Đúng lúc này, đống đá kia bỗng nhiên dị động.
Chỉ nghe từng tràng “Rầm rầm” vang lên.
Đất đá bắn ra tung tóe, một bóng người đỏ thẫm phóng thẳng lên trời.
Y phục trên người Thạch Mục có chút tổn hại, khóe miệng còn có một vệt đỏ thẫm.
Hắn khẽ động thân hình. Như Ý côn trong tay huyễn hóa vô số tàn ảnh.
Quang mang hai màu trắng đen bao phủ khiến hắn thoạt nhìn tựa như hắc bạch thái dương.
“Diệt Tiên côn pháp!”
Chỉ thấy giữa không trung, một đạo côn ảnh khổng lồ hiện ra, đập xuống cự thú kim sắc bên dưới.
Bị hào quang trắng đen bao phủ, cự thú gầm lên giận dữ. Thân hình đồ sộ mất đi khống chế lơ lửng giữa không trung.
Ngay sau đó, nó liền cảm thấy quanh thân xiết chặt. Một luồng sức mạnh cực lớn đè ép từ bốn phương tám hướng.
Hào quang đen trắng lúc lên lúc xuống tựa như Ma Bàn nghiền nó bên trong.
Chợt nghe âm thanh ma sát giữa không trung, nham thạch trên người cự thú bong tróc bị nghiền nát bấy.
“Ngao!”
Chỉ sau một lát, một tiếng kêu thảm vang lên. Vô số nham thạch bị nghiền thành bột mịn.
Liêu Sơn như một chiếc bao tải bị đánh ngất đi, trên người vết thương chồng chất.
Thạch Mục đưa tay lau đi tàn huyết trên miến sau đó phiêu nhiên đáp xuống trước mặt đấm người Từ Nguyên, sắc mặt tái nhợt, hiển nhiên chân khí trong cơ thể đã gần cạn kiệt.
Từ Nguyên ánh mặt phức tạp liếc nhìn Thạch Mục sau đó đưa hai khối ngọc giản xanh biếc cho hắn rồi nói như có thâm ý:
“Thạch sư đệ thân thủ không tệ. Nếu ta không đoán sai thì một chiêu vừa rồi dường như không giống Thông Thiên Thập Bát Côn.”
“Từ sư huynh tuệ nhãn như đuốc, tại hạ đã cải tiến côn pháp một chút để phù hợp với công pháp sở tu.” Thạch Mục trả lời.
“Thì ra là thế.” Từ Nguyên khẽ gật đầu.
“Hôm nay làm phiền Từ sư huynh rồi, cáo từ!”
Thạch Mục nói xong, không thèm nhìn đến hai người Lộc Thanh, sau khi cất lấy ngọc bản xanh biếc liền quay người đi thẳng.
Lại nói tiếp, hắn vừa tiến vào không gian tầng thứ hai, căn bản không có ý định phô trương thanh thế nhưng đã có người dâng thác nước linh địa đến tận cửa, nếu từ chối thì quá bất kính rồi.
Như vậy cũng tốt, xem như xao sơn chấn hổ, chấn nhiếp một ít đệ tử mang ý định làm loạn, nếu không sau này bế quan tu luyện sẽ bị quấy rầy.
Chương trước Chương tiếp
Loading...