Huyền Giới Chi Môn
Chương 50: Chu Cuồng
Chỉ một lát sau, đám người Thạch Mục đã bị những kẻ mặc áo đen này xách ra khỏi rừng cây, đi tới một sơn cốc nằm dưới chân một ngọn núi sừng sững dựng thẳng tắp.
Tiến vào sơn cốc, liền thấy một mảng kiến trúc rộng lớn xa ngút tầm mắt. Có lầu các đẹp đẽ cao tới vài chục trượng, cũng có nhà đá đơn sơ không quá hai ba trượng. Nhưng vô luận là kiến trúc loại nào, tất cả đều được sắp xếp theo trật tự, kiến trúc càng to lớn khoáng đạt thì cách ngọn núi phía sau càng gần.
Lẫn vào trong những kiến trúc này, là rất nhiều người có cách ăn mặc khác nhau đang đi qua đi lại. Vừa nhìn còn tưởng đây là một thị trấn nhỏ náo nhiệt lạ thường.
Những kẻ mặt áo đen sau khi đưa đám người Thạch Mục đến thẳng một quảng trường lót đá xanh trong sơn cốc, liền không nói hai lời rời đi.
Hơn trăm thiếu nam thiếu nữ đứng ở nơi đó, thấy xung quanh rất nhiều người đang thì thầm chỉ trỏ hướng về phía mình, cả bọn không khỏi ngơ ngác nhìn nhau.
Những kẻ chung quanh này tuy rằng có nam nữ già trẻ khác nhau, nhưng trên người ai ai cũng có khí tức bưu hãn mà ở thường nhân khó gặp. Ánh mắt bọn họ nhìn về đám thiếu nam thiếu nữ dường như cũng không có ý tốt, giống như là đang chiêm ngưỡng, đánh giá một loại hàng hoá nào đó.
"Tất cả đều xéo ngay cho ta. Nên làm gì thì làm cái đó đi. Nhìn cái gì vậy? Chẳng lẽ chưa thấy qua đệ tử mới nhập môn sao?" Một thanh âm tùy tiện, từ phía ngoài vòng người vây xem bỗng nhiên truyền vào.
Tiếp theo đám người rẽ ra, một đại hán hình thể như một người khổng lồ thu nhỏ, nửa người trên ở trần, da thịt rắn rỏi như đồng thau, tay cầm một thanh Lang Nha Bổng màu bạc dài hai trượng, đi nhanh tới.
Mỗi một bước đi của hắn, đều khiến cho gạch đất gần đó rung lên ầm ầm, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể vỡ vụn ra.
"Ồ, là Chu lão đại! Thì ra là hắn đến tiếp nhiệm vụ!"
"Chu lão đại, lần này nếu có hạt giống tốt, nhớ lưu lại mấy cái cho Ly Hỏa Hội chúng ta."
"Ly Hỏa Hội các ngươi đừng có khinh người quá đáng! Đợt sư đệ đầu tiên đến các ngươi thoáng một cái đã lấy đi hai Huyết mạch giả. Lần này còn muốn chọn trước sao? Thiết Thạch Bang chúng ta tuyệt không đồng ý!"
"Hừ, ta mặc kệ hai nhà các ngươi nghĩ như thế nào, nếu xuất hiện đệ tử có thiên phú thuật pháp thì Tôn Linh Các chúng ta phải là người đầu tiên được chọn. Chẳng lẽ các ngươi còn muốn giành với chúng ta hay sao?"
Đám người vừa trông thấy đại hán vạm vỡ đến, lập tức liền chia ra làm hai ba phe, miệng mồm nhao nhao hướng về hắn chào hỏi, yêu cầu.
"Tốt nhất các người đừng đánh chủ ý lên đám người kia. Ta vừa mới nhận được tin từ trong môn truyền tới, bọn hắn cũng không phải người Viêm Quốc, mà là người do Triệu sư thúc mang về từ Đại Tề." Cự hán nghe lời này, lại cười lạnh một tiếng nói.
"Cái gì, là người Đại Tề?! Bảo sao ta thấy những gương mặt này lại lạ lẫm như vậy!"
"Nếu là do Triệu sư thúc bọn hắn ra tay, chắc đây là đệ tử nhập môn chuẩn bị gia nhập Huyền Vũ Tông. Mà bổn môn ra tay lần này có phải là vì trả thù việc lần trước Huyền Vũ Tông cướp đi Ủng Miêu Hổ không?"
"Nếu thật là như vậy, chúng ta ngược lại không cần vội vã mời chào bọn họ. Tốt nhất để cho bọn họ thích ứng quy củ của bổn môn trước một chút đã rồi nói sau. Bổn môn cũng không phải là cái loại tông môn rề rà chậm chạp như Huyền Vũ Tông!"
Đám người bốn phía sau khi biết bọn Thạch Mục là người Đại Tề, thần sắc lập tức biến đổi, lại thấp giọng bàn bạc một phen, sau liền ầm ầm tản ra.
Thạch Mục thấy vậy, nhướng mày.
"Được rồi, bọn gia hỏa nhàm chán đều đã đi. Hiện tại ta có thể thật tốt chiêu đãi các ngươi rồi. Tất cả các ngươi, mặc kệ là người Đại Tề hay người Viêm Quốc, là tình nguyện hay không tình nguyện, một khi đã đến Hắc Ma Phong này, thì chính là đệ tử của bổn môn. Dù sao bảy đại tông môn của ba nước đều có chung đại địch là Man tộc, lúc trước cũng đã cùng nhau ký xuống một loạt hiệp định. Chỉ cần không nháo quá gay gắt, các bên cũng sẽ không chính thức vạch mặt. Cứ như vậy qua nhiều năm, bổn môn trên từ Trưởng lão, các Đại Phong chủ*, dưới từ đệ tử nhập môn đến gã sai vặt, người quốc gia nào cũng có. Chẳng qua có một số điều ta phải nói rõ trước. Trước kia, mặc kệ là các người có mối quan hệ, nguồn gốc gì với các tông môn khác, nay đã vào bổn môn thì chỉ có thể coi mình là đệ tử của Hắc Ma Môn. Không được làm ra bất kỳ một chuyện gì tổn hại đến lợi ích của bổn môn. Bằng không nhẹ thì huỷ bỏ tu vi, nặng thì khó giữ được tính mạng, thậm chí còn sẽ liên lụy đến cha mẹ gia tộc của các ngươi." Tầm mắt cự hán quét qua mọi người, lành lạnh nói, sau đó tay cầm Lang Nha Bổng nện xuống mặt đất một cái. "Đương" một tiếng vang thật lớn, dưới đất một mảng lớn gạch xanh lập tức vỡ vụn tại chỗ.
(Đại Phong chủ: Phong ở đây là ngọn núi. Các Đại Phong chủ nghĩa là người đứng đầu 13 ngọn núi ở Hắc Ma Môn)
"Các hạ là người nào? Chẳng lẽ là người tới chịu trách nhiệm quản lý những người mới như chúng ta sao?" Rút cuộc có người không nhịn được hỏi.
"Ngươi không nên hiểu lầm, Hắc Ma Môn sẽ không cử bất cứ ai đi làm bảo mẫu cho người mới cả. Ta là Chu Cuồng, cũng chỉ là một gã đệ tử bình thường thôi. Lần này tới đây là vì ta đã nhận nhiệm vụ dẫn đạo cho người mới tại Công Đức Điện. Được rồi, loại vấn đề ta chưa cho phép ta chỉ trả lời một lần này. Lần sau mà còn có người tự tiện lên tiếng, ta trước sẽ đập bẹp mũi hắn, sau mới suy nghĩ là có nên trả lời hay không. Còn bây giờ các ngươi chỉ cần dựng lỗ tai lên thật tốt nghe ta nói là được. Tất nhiên nếu trong các ngươi có ai không phục, cũng có thể ra tay thử xem. Bổn môn luôn lấy cường giả vi tôn. Nắm đấm của ai lớn hơn thì nghe người đó." Cự hán cười gằn đáp.
Lời kia vừa thốt ra, mọi người phần lớn đều biến sắc.
Thạch Mục hai mắt tức thì hơi nhíu lại. Lúc trước hắn đã từ trong miệng những người khác biết được phong cách mạnh được yếu thua của Hắc Ma Môn, nhưng tuyệt không nghĩ tới nó lại trần trụi đến mức độ như vậy.
Lúc này, đám thiếu nam thiếu nữ mặc dù có rất nhiều người khó chịu với lời nói thô bạo của cự hán, nhưng cũng không có ai thực sự có can đảm ra mặt chống đối cả.
Chu Cuồng thấy vậy, trên mặt mới lộ ra một tia hài lòng, tiếp tục nghiêm nghị thần sắc nói:
"Nể tình các ngươi vẫn còn rất thức thời, ta liền nói sơ vài chỗ người mới cần chú ý cho các ngươi. Các ngươi nên thấy may mắn người tới nhận nhiệm vụ dẫn đạo lần này mà ta, mà không phải mấy tên biến thái kia. Nếu là bọn hắn đến, các ngươi không biết phải ăn trước bao nhiêu đau khổ rồi mới được nghe những thứ này đâu. Nghe cho kỹ, Hắc Ma Môn chúng ta thật ra là một chi nhánh của Thiên Ma Tông-một tông môn hùng cứ vị trí trung tâm của đại lục, tôn sùng cung phụng Hắc Viêm Ma Thần, một trong ba đại Ma Thần. Cho nên bổn môn không giống với các tông môn khác, không chia đệ tử nội môn hay ngoại môn gì cả, càng sẽ không vì tư chất của ngươi tốt hay xấu mà tiến hành đối xử đặc biệt hay là kỳ thị ghét bỏ ngươi. Đệ tử trong môn mà muốn học tập võ công cao thâm, hoặc muốn có thân phận địa vị hơn người thì con đường duy nhất chính là dùng thực lực của chính mình giẫm đạp người khác dưới chân, biểu hiện so với người khác càng thêm ưu tú, cống hiến cho bổn môn càng nhiều. Nói trắng ra là bổn môn cổ vũ tranh đấu giữa các đệ tử. Bất kể là đả kích ngấm ngầm hay công khai, chỉ cần vẫn còn nằm trong phạm vi cho phép thì trưởng bối trong môn tuyệt sẽ không nhúng tay hỏi đến. Đương nhiên, nếu tự ngươi có bản lĩnh, có thể khiến các tiền bối Tiên Thiên trong môn nhìn trúng, trực tiếp thu vào môn hạ làm đệ tử thân truyền thì lại là chuyện khác rồi. Mặc dù vậy, các đệ tử thân truyền nếu muốn được trong môn ủng hộ càng nhiều tài nguyên, thì cũng phải ra tay tranh đoạt với các đệ tử thân truyền khác. Ngoài ra, cứ cách mỗi ba tháng bổn môn sẽ có một lần thi đấu nhỏ, một năm một lần thi đấu lớn. Người có tài năng kiệt xuất sẽ nhờ đó tăng lên địa vị, được ban thưởng các loại đan dược công pháp. Người bị đào thải thì lập tức bị hạ thấp thân phận, tài nguyên cung cấp cũng giảm bớt, thậm chí còn bị gia tăng các loại lao động tạp dịch. Có một câu, nếu một ngày nào đó thực lực của ngươi đủ cường đại, thì việc trực tiếp khiêu chiến mười ba vị Phong chủ cũng không phải là không thể được."
Tiến vào sơn cốc, liền thấy một mảng kiến trúc rộng lớn xa ngút tầm mắt. Có lầu các đẹp đẽ cao tới vài chục trượng, cũng có nhà đá đơn sơ không quá hai ba trượng. Nhưng vô luận là kiến trúc loại nào, tất cả đều được sắp xếp theo trật tự, kiến trúc càng to lớn khoáng đạt thì cách ngọn núi phía sau càng gần.
Lẫn vào trong những kiến trúc này, là rất nhiều người có cách ăn mặc khác nhau đang đi qua đi lại. Vừa nhìn còn tưởng đây là một thị trấn nhỏ náo nhiệt lạ thường.
Những kẻ mặt áo đen sau khi đưa đám người Thạch Mục đến thẳng một quảng trường lót đá xanh trong sơn cốc, liền không nói hai lời rời đi.
Hơn trăm thiếu nam thiếu nữ đứng ở nơi đó, thấy xung quanh rất nhiều người đang thì thầm chỉ trỏ hướng về phía mình, cả bọn không khỏi ngơ ngác nhìn nhau.
Những kẻ chung quanh này tuy rằng có nam nữ già trẻ khác nhau, nhưng trên người ai ai cũng có khí tức bưu hãn mà ở thường nhân khó gặp. Ánh mắt bọn họ nhìn về đám thiếu nam thiếu nữ dường như cũng không có ý tốt, giống như là đang chiêm ngưỡng, đánh giá một loại hàng hoá nào đó.
"Tất cả đều xéo ngay cho ta. Nên làm gì thì làm cái đó đi. Nhìn cái gì vậy? Chẳng lẽ chưa thấy qua đệ tử mới nhập môn sao?" Một thanh âm tùy tiện, từ phía ngoài vòng người vây xem bỗng nhiên truyền vào.
Tiếp theo đám người rẽ ra, một đại hán hình thể như một người khổng lồ thu nhỏ, nửa người trên ở trần, da thịt rắn rỏi như đồng thau, tay cầm một thanh Lang Nha Bổng màu bạc dài hai trượng, đi nhanh tới.
Mỗi một bước đi của hắn, đều khiến cho gạch đất gần đó rung lên ầm ầm, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể vỡ vụn ra.
"Ồ, là Chu lão đại! Thì ra là hắn đến tiếp nhiệm vụ!"
"Chu lão đại, lần này nếu có hạt giống tốt, nhớ lưu lại mấy cái cho Ly Hỏa Hội chúng ta."
"Ly Hỏa Hội các ngươi đừng có khinh người quá đáng! Đợt sư đệ đầu tiên đến các ngươi thoáng một cái đã lấy đi hai Huyết mạch giả. Lần này còn muốn chọn trước sao? Thiết Thạch Bang chúng ta tuyệt không đồng ý!"
"Hừ, ta mặc kệ hai nhà các ngươi nghĩ như thế nào, nếu xuất hiện đệ tử có thiên phú thuật pháp thì Tôn Linh Các chúng ta phải là người đầu tiên được chọn. Chẳng lẽ các ngươi còn muốn giành với chúng ta hay sao?"
Đám người vừa trông thấy đại hán vạm vỡ đến, lập tức liền chia ra làm hai ba phe, miệng mồm nhao nhao hướng về hắn chào hỏi, yêu cầu.
"Tốt nhất các người đừng đánh chủ ý lên đám người kia. Ta vừa mới nhận được tin từ trong môn truyền tới, bọn hắn cũng không phải người Viêm Quốc, mà là người do Triệu sư thúc mang về từ Đại Tề." Cự hán nghe lời này, lại cười lạnh một tiếng nói.
"Cái gì, là người Đại Tề?! Bảo sao ta thấy những gương mặt này lại lạ lẫm như vậy!"
"Nếu là do Triệu sư thúc bọn hắn ra tay, chắc đây là đệ tử nhập môn chuẩn bị gia nhập Huyền Vũ Tông. Mà bổn môn ra tay lần này có phải là vì trả thù việc lần trước Huyền Vũ Tông cướp đi Ủng Miêu Hổ không?"
"Nếu thật là như vậy, chúng ta ngược lại không cần vội vã mời chào bọn họ. Tốt nhất để cho bọn họ thích ứng quy củ của bổn môn trước một chút đã rồi nói sau. Bổn môn cũng không phải là cái loại tông môn rề rà chậm chạp như Huyền Vũ Tông!"
Đám người bốn phía sau khi biết bọn Thạch Mục là người Đại Tề, thần sắc lập tức biến đổi, lại thấp giọng bàn bạc một phen, sau liền ầm ầm tản ra.
Thạch Mục thấy vậy, nhướng mày.
"Được rồi, bọn gia hỏa nhàm chán đều đã đi. Hiện tại ta có thể thật tốt chiêu đãi các ngươi rồi. Tất cả các ngươi, mặc kệ là người Đại Tề hay người Viêm Quốc, là tình nguyện hay không tình nguyện, một khi đã đến Hắc Ma Phong này, thì chính là đệ tử của bổn môn. Dù sao bảy đại tông môn của ba nước đều có chung đại địch là Man tộc, lúc trước cũng đã cùng nhau ký xuống một loạt hiệp định. Chỉ cần không nháo quá gay gắt, các bên cũng sẽ không chính thức vạch mặt. Cứ như vậy qua nhiều năm, bổn môn trên từ Trưởng lão, các Đại Phong chủ*, dưới từ đệ tử nhập môn đến gã sai vặt, người quốc gia nào cũng có. Chẳng qua có một số điều ta phải nói rõ trước. Trước kia, mặc kệ là các người có mối quan hệ, nguồn gốc gì với các tông môn khác, nay đã vào bổn môn thì chỉ có thể coi mình là đệ tử của Hắc Ma Môn. Không được làm ra bất kỳ một chuyện gì tổn hại đến lợi ích của bổn môn. Bằng không nhẹ thì huỷ bỏ tu vi, nặng thì khó giữ được tính mạng, thậm chí còn sẽ liên lụy đến cha mẹ gia tộc của các ngươi." Tầm mắt cự hán quét qua mọi người, lành lạnh nói, sau đó tay cầm Lang Nha Bổng nện xuống mặt đất một cái. "Đương" một tiếng vang thật lớn, dưới đất một mảng lớn gạch xanh lập tức vỡ vụn tại chỗ.
(Đại Phong chủ: Phong ở đây là ngọn núi. Các Đại Phong chủ nghĩa là người đứng đầu 13 ngọn núi ở Hắc Ma Môn)
"Các hạ là người nào? Chẳng lẽ là người tới chịu trách nhiệm quản lý những người mới như chúng ta sao?" Rút cuộc có người không nhịn được hỏi.
"Ngươi không nên hiểu lầm, Hắc Ma Môn sẽ không cử bất cứ ai đi làm bảo mẫu cho người mới cả. Ta là Chu Cuồng, cũng chỉ là một gã đệ tử bình thường thôi. Lần này tới đây là vì ta đã nhận nhiệm vụ dẫn đạo cho người mới tại Công Đức Điện. Được rồi, loại vấn đề ta chưa cho phép ta chỉ trả lời một lần này. Lần sau mà còn có người tự tiện lên tiếng, ta trước sẽ đập bẹp mũi hắn, sau mới suy nghĩ là có nên trả lời hay không. Còn bây giờ các ngươi chỉ cần dựng lỗ tai lên thật tốt nghe ta nói là được. Tất nhiên nếu trong các ngươi có ai không phục, cũng có thể ra tay thử xem. Bổn môn luôn lấy cường giả vi tôn. Nắm đấm của ai lớn hơn thì nghe người đó." Cự hán cười gằn đáp.
Lời kia vừa thốt ra, mọi người phần lớn đều biến sắc.
Thạch Mục hai mắt tức thì hơi nhíu lại. Lúc trước hắn đã từ trong miệng những người khác biết được phong cách mạnh được yếu thua của Hắc Ma Môn, nhưng tuyệt không nghĩ tới nó lại trần trụi đến mức độ như vậy.
Lúc này, đám thiếu nam thiếu nữ mặc dù có rất nhiều người khó chịu với lời nói thô bạo của cự hán, nhưng cũng không có ai thực sự có can đảm ra mặt chống đối cả.
Chu Cuồng thấy vậy, trên mặt mới lộ ra một tia hài lòng, tiếp tục nghiêm nghị thần sắc nói:
"Nể tình các ngươi vẫn còn rất thức thời, ta liền nói sơ vài chỗ người mới cần chú ý cho các ngươi. Các ngươi nên thấy may mắn người tới nhận nhiệm vụ dẫn đạo lần này mà ta, mà không phải mấy tên biến thái kia. Nếu là bọn hắn đến, các ngươi không biết phải ăn trước bao nhiêu đau khổ rồi mới được nghe những thứ này đâu. Nghe cho kỹ, Hắc Ma Môn chúng ta thật ra là một chi nhánh của Thiên Ma Tông-một tông môn hùng cứ vị trí trung tâm của đại lục, tôn sùng cung phụng Hắc Viêm Ma Thần, một trong ba đại Ma Thần. Cho nên bổn môn không giống với các tông môn khác, không chia đệ tử nội môn hay ngoại môn gì cả, càng sẽ không vì tư chất của ngươi tốt hay xấu mà tiến hành đối xử đặc biệt hay là kỳ thị ghét bỏ ngươi. Đệ tử trong môn mà muốn học tập võ công cao thâm, hoặc muốn có thân phận địa vị hơn người thì con đường duy nhất chính là dùng thực lực của chính mình giẫm đạp người khác dưới chân, biểu hiện so với người khác càng thêm ưu tú, cống hiến cho bổn môn càng nhiều. Nói trắng ra là bổn môn cổ vũ tranh đấu giữa các đệ tử. Bất kể là đả kích ngấm ngầm hay công khai, chỉ cần vẫn còn nằm trong phạm vi cho phép thì trưởng bối trong môn tuyệt sẽ không nhúng tay hỏi đến. Đương nhiên, nếu tự ngươi có bản lĩnh, có thể khiến các tiền bối Tiên Thiên trong môn nhìn trúng, trực tiếp thu vào môn hạ làm đệ tử thân truyền thì lại là chuyện khác rồi. Mặc dù vậy, các đệ tử thân truyền nếu muốn được trong môn ủng hộ càng nhiều tài nguyên, thì cũng phải ra tay tranh đoạt với các đệ tử thân truyền khác. Ngoài ra, cứ cách mỗi ba tháng bổn môn sẽ có một lần thi đấu nhỏ, một năm một lần thi đấu lớn. Người có tài năng kiệt xuất sẽ nhờ đó tăng lên địa vị, được ban thưởng các loại đan dược công pháp. Người bị đào thải thì lập tức bị hạ thấp thân phận, tài nguyên cung cấp cũng giảm bớt, thậm chí còn bị gia tăng các loại lao động tạp dịch. Có một câu, nếu một ngày nào đó thực lực của ngươi đủ cường đại, thì việc trực tiếp khiêu chiến mười ba vị Phong chủ cũng không phải là không thể được."