Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Huyền Giới Chi Môn

Chương 392: Dịch dung thành Yêu quái



Dịch giả: Yukihana116490

Thạch Mục rời đi tiểu viện. Nửa canh giờ sau, hắn đi đến phụ cận một cái sân nhỏ - nơi những tên Yêu tộc kia cư trú.
"Thạch Đầu, sao ngươi lại tới đây?" Thải nhi vẫn luôn lượn chung quanh đây theo dõi tên nam tử Xà yêu kia, thấy Thạch Mục xuất hiện, nó sà cánh đáp xuống đầu vai hắn, hỏi.
Thạch Mục cũng không giấu dếm Thải nhi, nói cho nó nghe sơ qua việc hắn đã gặp Lãnh Nguyệt Đồng.
“Không ngờ trên đời này còn có loại bí thuật cải biến khí tức như vậy! Đã như vậy, ta nghĩ hay là bây giờ ngươi động thủ luôn đi. Mấy ngày nay mấy tên Yêu tộc kia thỉnh thoảng lại thảo luận việc trở về Lăng Thiên Phong, cũng không biết khi nào thì bọn chúng khởi hành rời đi.” Thải nhi nói.
“Hôm nay tên Kình Thương kia có ra cửa không?” Thạch Mục hỏi.
“Hôm nay hắn đi Vạn Kim Đường. Dường như muốn mua một đống Phù lục, nhưng không mua được nên đã sớm trở về.” Thải nhi nói.
“Vậy mai chúng ta lại đến.” Thạch Mục khẽ gật, nói.
...
Sáng sớm ngày thứ hai.
Một nam tử Xà yêu mặc áo xám cất bước ra khỏi tiểu viện, đi về phía khu cửa hàng thành Xích Viêm. Người này tên Kình Thương, là một Yêu tộc có tu vi Tiên Thiên sơ kỳ của Địa Xà Bộ.
Lần này tới thành Xích Viêm, thân gã mang trọng trách, nhất định phải mua được đủ vật tư rồi đúng hạn trở về. Giờ phút này, sắp đến ngày về rồi mà gã vẫn còn một nhóm Phù lục vẫn chưa mua xong, khiến gã có chút nôn nóng.
Lại nói, Phù lục từ trung giai trở lên, dù là ở trong thành Xích Viêm cũng không dễ gì mà mua được. Chỉ có những thành trì Man tộc ở phía Đông – nơi có khá nhiều người Man, Nhân ở chung, Phù lục bán ra mới nhiều.
Trong lòng mắng thầm hai câu, Kình Thương chẳng có chút hảo cảm nào với hai tộc Nhân, Man cả. Nhiệm vụ mua sắm lần này, nếu không phải vì ban thưởng, gã tuyệt sẽ không dại gì mà đặt chân đến thành trì của dị tộc.
Trong lòng suy nghĩ như vậy, gã rất nhanh đi đến một con đường phồn hoa trong thành Xích Viêm. Gã đứng lại trước một cửa hàng cỡ lớn. Theo hôm qua gã thăm dò được, cửa hàng này đã từng bán ra Phù lục. Họ Kình cất bước đi vào.
Một khắc sau, gã lại đi ra. Gương mặt được bao phủ trong chiếc áo choàng trùm đầu màu xám hiện ra vẻ nôn nóng. Trong cửa hàng này, gã cũng chẳng có chút thu hoạch nào.
Kình Thương trở tay lấy ra địa đồ thành Xích Viêm, nhìn vài lần, sau đó cất địa đồ đi, tiếp tục cất bước đi về một phía. Hơn nửa ngày sau, gã lại rời khỏi một cửa hàng có quy mô nhỏ, trong lòng phiền muộn.
Bận rộn một ngày nhưng thu hoạch chẳng đáng là bao, chỉ mua được vài tấm Phù lục cấp thấp, Phù lục trung giai thì vẫn chưa thấy đâu. Nếu lần này không hoàn thành được nhiệm vụ, phần thưởng của gã sẽ vỗ cánh mà đi.
“Thạch Đầu, vận khí của ngươi không tệ đó, có thể mua được đám Phù lục này với giá rẻ như vậy.” Một giọng nói chợt vang lên bên tai Kình Thương.
Trong mấy ngày này, thần kinh họ Kình bị mấy từ Phù lục tra tấn trở nên linh mẫn vô cùng, vừa nghe đến hai chữ “Phù lục”, gã lập tức có phản xạ quay đầu nhìn về phía giọng nói truyền tới, vẻ mặt khẽ giật mình.
Trên cùng một con phố, ở không xa phía trước, một nam tử thanh niên Nhân tộc đang đi tới. Kẻ nói chuyện với người thanh niên là một con Anh Vũ có bộ lông sặc sỡ, đang đậu trên bờ vai y.
“Ha ha, may mắn thôi mà. Tên kia đang cần gấp Linh Thạch mới bán rẻ những Phù lục kia cho ta. Có hai mươi trương Phù lục trung giai này thì có thể yên tâm đi dạo một vòng trong Thập Vạn Hỏa Sơn rồi.” Nam tử thanh niên nói.
Con Anh Vũ lông nhiều màu liên tục gật đầu.
Hai người vừa đi vừa trò chuyện, cứ thế bước ngang qua trước mặt Kình Thương. Mắt thấy một người một chim sắp rẽ sang lối khác thì…
“Vị bằng hữu kia, chờ cho một chút.” Trong lòng suy nghĩ thật nhanh, Kình Thương mạnh mẽ dẹp bỏ sự chán ghét với dị tộc, đuổi theo.
“Các hạ có chuyện gì?” Nam tử thanh niên dừng bước, quay đầu nhìn lại, phát hiện người gọi mình là một Yêu tộc thì trong mắt dấy lên vẻ đề phòng.
“Ha ha, các hạ không nên hiểu lầm, tại hạ vừa nghe được hai vị đang nói chuyện gì đó về Phù lục? Nên muốn đến thỉnh giáo một chút thôi.” Trên gương mặt xấu xí của mình, Kình Thương cố nặn ra một nụ cười, nói.
"Ngươi nghe trộm chúng ta nói chuyện?" Mặt nam tử thanh niên trầm xuống, hỏi.
“Vừa mới trùng hợp đi ngang qua nên nghe được thôi, tại hạ cũng không có ác ý gì.” Kình Thương vừa nói xong, liền cắn răng móc một khối Linh Thạch trung phẩm thuộc tính Thủy ra nhét vào trong tay nam tử thanh niên.
Vẻ đề phòng trên mặt nam tử thanh niên lập tức buông lỏng, lật tay thu Linh Thạch vào. Y nở nụ cười, giọng điệu cũng hòa hoãn hơn lúc nãy, hỏi:
“Ha ha, thì ra là như vậy, không biết các hạ muốn biết cái gì?”
“Ban nãy vừa nghe, hình như các hạ mới mua được một đống Phù lục trung phẩm phải không? Không biết có thể chỉ chỗ mua cho tại hạ với được không? Thật không dám giấu, tại hạ đang cần gấp một đống Phù lục. Nhưng Phù lục trong thành Xích Viêm quá khó mua, ta tìm mãi mà không đâu bán cả.” Kình Thương một bên len lén quan sát Thạch Mục, một bên nói.
“À, ta mua được từ chỗ một người quen đấy. Hắn là một tên Phù Sư, có thể chế Phù lục trung phẩm. Nhưng ta cũng không biết trong tay hắn hiện giờ có còn hàng tồn hay không nữa.” Nam tử thanh niên tùy ý đáp.
“Không biết vị Phù Sư kia ở đâu? Thỉnh cầu các hạ hỗ trợ dẫn tiến một cái, tại hạ vô cùng cảm kích.” Kình Thương nói xong lại nghiến răng móc tiếp một khối Linh Thạch trung phẩm nữa ra, đưa cho thanh niên.
Nam tử thanh niên vốn còn có chút chần chờ, nhưng sau khi nhận được khối Linh Thạch thứ hai thì vẻ chần chờ này lập tức biến mất.
“Hà hà, việc nhỏ thôi mà. Mời các hạ đi theo ta.” Nam tử thanh niên cười ha ha, quay người dẫn đầu đi về một phía.
Kình Thương nhẹ nhàng thở hắt ra, nhìn qua bóng lưng của nam tử thanh niên, lè lưỡi liếm liếm bờ môi, sau đó cất bước đi theo.
Hai người, một trước một sau, đi qua hết con đường này tới con đường khác, dần dần đi vào một khu vực vắng vẻ. Trên đường đi, hai người trò chuyện câu có câu không với nhau, chủ đề toàn những việc trời ơi đất hỡi.
Kình Thương nhìn quanh quất chung quanh mấy lần, sau đó ánh mắt rơi lên bóng lưng của nam tử thanh niên, trong mắt gã hiện lên một tia do dự.
“Nơi ở của vị bằng hữu Phù Sư kia của Thạch đạo hữu dường như hơi hoang vắng thì phải.” Kình Thương bước vội vài bước, bắt kịp nam tử thanh niên, hỏi.
“Đúng vậy, tính tình của người nọ rất cổ quái, không thích chỗ nhiều người. Hắn nói cái gì mà vẽ phù cần một chỗ yên tĩnh, nên chọn cái chỗ vắng teo này làm nơi ở. À, đến rồi, chỗ không xa phía trước kìa.” Nam tử thanh niên cười cười, chỉ vào một cái tiểu viện màu xám nói.
Kình Thương khẽ gật đầu, trong mắt chợt lóe lên tia dị sắc.
Hai người đi tới trước cửa tiểu viện, nam tử thanh niên cũng không gõ cửa mà trực tiếp đẩy cửa đi vào. Kình Thương nhìn ngó bên trong sân nhỏ mấy lần, cũng đi theo vào.
Vào thời khắc này, cảnh sắc trước mắt gã chợt biến đổi. Tiểu viện biến đâu mất, chỉ có ánh đỏ từ bốn phương tám hướng hiện ra, hóa thành biển lửa đỏ rực từ mọi phương đổ ập đến, che khuất cả bầu trời, như muốn cắn nuốt lấy Kình Thương.
“Không ổn, là Pháp trận! Nhân loại ti bỉ, ta muốn giết ngươi!”
Sắc mặt họ Kình đại biến, thét to một tiếng, trên thân đại phóng quang mang màu đen, khiến y phục màu đen trên người gã rách toạc. Quang mang hình thành nên một cái vòng bảo hộ gã vào trong. Cùng lúc đó, trên người gã mọc ra từng đám vảy đen, nháy mắt bao trùm toàn thân.
Vòng bảo hộ, lớp vảy đen của gã vừa mới thành hình thì một nắm đấm mang bao tay đỏ đã từ phía sau đập tới, oanh kích trên màn hào quang hộ thể của Kình Thương.
“Ầm!”
Trước nắm đấm đỏ, màn hào quang hộ thể tựa như một miếng giấy mỏng, nháy mắt bị xuyên thủng. Nắm đấm đấm thủng ngực Kình Thương, từ phía sau ra xuyên ra phía trước. Lớp vảy màu đen của họ Kình chẳng có tý tác dụng gì vào lúc này.
Trái tim Kình Thương bị đấm nát, miệng phun máu tươi, trong mắt gã tràn đầy vẻ không dám tin, khí tức trên người gã nhanh chóng sụp đổ. Gã có chút khó khăn quay đầu nhìn về phía sau lưng.
Tên nam tử thanh niên vừa nãy, hiện đang đứng sau lưng, mặt lạnh lùng nhìn gã.
Kình Thương oán độc nhìn nam tử thanh niên, nhưng ánh mắt gã rất nhanh mất đi thần thái.
Nam tử thanh niên, cũng chính là Thạch Mục, nhẹ nhàng rút tay về, thi thể Kình Thương mềm nhũn ngã trên mặt đất. Hắn vung tay lên, vòng tay trữ vật có chút thô lậu trên tay Kình Thương bay lên, rơi vào trong tay Thạch Mục.
Vào thời khắc này, quang mang màu đen lóe lên, thi thể Kình Thương dần dần biến đổi, lộ ra nguyên hình là một con đại mãng màu đen, dài hai ba trượng.
Ánh mắt Thạch Mục lóe lên, thu vòng tay trữ vật của Kình Thương lại, trên tay dấy lên hỏa diễm màu đỏ, thiêu đốt sạch sẽ vết máu trên tay.
Thạch Mục lại vung tay lên, ánh lửa trong Trận pháp tiêu tán, tiểu viện lại một lần nữa lộ ra. Chẳng qua vòng bảo hộ màu đỏ ở tầng ngoài cùng vẫn chưa tiêu thất. Trong tiểu viện, ba người Lãnh Nguyệt Đồng, Hầu Tái Lôi, Dư Ý đều đang đứng ở đây. Chỗ này đúng là tiểu viện của Dư Ý.
“Thạch huynh quả nhiên lợi hại. Yêu tộc Tiên Thiên trước mặt ngươi không chịu nổi một kích.” Lãnh Nguyệt Đồng liếc thi thể trên đất, thở dài tán tụng một câu.
“Những lời này không cần nói, nhanh chóng động thủ đi.” Thạch Mục lật tay lấy ra một thanh đoản kiếm màu vàng, đâm vào trong cơ thể đại mãng màu đen, từ thi thể móc ra một quả Yêu Đan màu đen, đưa cho Lãnh Nguyệt Đồng.
“Thạch huynh đi vào nhà với ta đi, ta sẽ thi pháp ngay bây giờ.” Lãnh Nguyệt Đồng cầm lấy Yêu đan, đánh giá thoáng một cái rồi xoay người đi vào trong phòng.
“Ngươi cũng theo vào, hiện thời gian không nhiều lắm, lập tức cũng dịch dung ta thành tên Xà yêu kia đi.” Thạch Mục nói với Hầu Tái Lôi.
Hầu Tái Lôi vội vàng đáp ứng một tiếng, đi theo Thạch Mục.
“Thi thể tên Xà yêu này đã không có gì dùng, ngươi xử lý sạch đi, cẩn thận đừng để lộ ra chân tướng.” Thạch Mục nghĩ một chút, lại phân phó Dư Ý như vậy.
"Vâng." Dư Ý đáp ứng.
Ba người Thạch Mục đi vào trong phòng. Đúng một canh giờ sau, khi sắc trời dần tối, cửa phòng mới mở ra.
Đi đầu là một bóng người màu đen, gã có thân người đầu rắn, trên hai tay mọc đầy vảy đen, trên thân tản mát ra trận trận Yêu khí. Trông kẻ này y như đúc với tên Kình Thương đã bị đánh chết lúc trước, đây hiển nhiên chính là Thạch Mục sau khi dịch dung.
Theo sau đó là Lãnh Nguyệt Đồng và Hầu Tái Lôi. Vẻ mặt Lãnh Nguyệt Đồng xen lẫn chút mệt mỏi, có lẽ là do phải thi triển bí thuật.
“Thế nào?” Thạch Mục hỏi Dư Ý – kẻ đang đi về phía ba người, giọng nói lúc này cũng y hệt Kình Thương.
“Rất hoàn mỹ, ít nhất là ta không nhìn ra dấu vết gì.” Dư Ý đánh giá cẩn thận Thạch Mục vài lượt, nói.
“Vậy là tốt rồi.” Thạch Mục khẽ gật đầu, phất tay lấy ra một kiện trường bào màu xám, giống hệt với cái áo khoác xám lúc trước của Kình Thương, rồi mặc lên.
“Lãnh cô nương, lần này xin đa tạ ngươi. Xin ngươi chờ ở đây một đoạn thời gian, lâu thì một năm, nhanh thì bảy tám tháng, nếu đạt thành mục đích tại hạ sẽ trở lại giúp ngươi một tay.” Thạch Mục nói với Lãnh Nguyệt Đồng như vậy.
“Tiểu nữ tự nhiên là tin cậy Thạch huynh. Nhưng việc lẻn vào Lăng Thiên Phong vô cùng nguy hiểm, Thạch huynh ngàn vạn phải cẩn thận đấy nhé.” Lãnh Nguyệt Đồng nói.
Thạch Mục khẽ gật đầu, đưa mắt nhìn về phía hai người Dư Ý cùng Hầu Tái Lôi, nói:
“Những ngày này các ngươi cũng khổ cực rồi, trong khoảng thời gian này hãy thừa dịp mà nghỉ ngơi cho tốt, chờ tin tức của ta.”
"Vâng." Dư Ý, Hầu Tái Lôi cùng lên tiếng đáp.
Thạch Mục khẽ gật đầu, quay người đi ra cửa, cất bước đi về một phương.
Lãnh Nguyệt Đồng nhìn theo bóng lưng đang dần hòa vào đêm tối của Thạch Mục, suy nghĩ có chút xuất thần.

Chương trước Chương tiếp
Loading...