Huyền Giới Chi Môn
Chương 39: Mưu kế giết địch
Vậy mà lúc này Thạch Mục không có xuất đao đón đỡ kiếm ảnh, ngược lại hai đầu gối đột nhiên cong xuống, thân hình không hiểu sao thấp xuống một nửa, chẳng biết lúc nào một cái bao tay màu đen bỗng xuất hiện bao lấy bàn tay còn lại của hắn, hung hăng trảo một quyền lên không trung.
“Muốn chết”
Ngô Đồng cười lớn một tiếng, kiếm ảnh đang đâm xuống bỗng nhiên lách ra tránh được một kích đang đánh tới, tiếp tục huyễn hóa ra trường kiếm hàn quang sắc bén, theo một góc độ quỷ dị đâm vào đầu vai Thạch Mục.
“Chi lạp” một tiếng, mũi kiếm có vẻ không đâm được vào da thịt bên trong, tuy nhiên lại trượt ra xé rách quần áo chỗ đầu vai thành một lỗ hổng cỡ một tấc, để lộ ra một bộ áo giáp ánh vàng rực rỡ.
“Kim Ti Giáp”
Ngô Đồng thấy vậy thì nghẹn ngào kêu lên, lúc này không có lực phản chấn nên y cũng không có cách nào tiếp tục bay lên.
Thạch Mục đã sớm đoán trước, bàn tay đeo bao liền trảo một phát, vậy mà hắn lại dùng năm ngón tay ngạnh sanh bắt lấy mũi kiếm vô cùng sắc bén kia, tuy bao tay lập tức bị cắt rách, các ngón tay đầm đìa máu tươi nhưng có vẻ như hắn không cảm thấy đau đớn chút nào.
“Cuối cùng ta cũng bắt được ngươi, xem lần này ngươi chạy chỗ nào!”
Ngô Đồng thấy vậy thì hàn quang trong mắt lóe lên, nói xong hai câu liền run cổ tay lên rút nhanh lại, muốn dùng nhuyễn kiếm cắt đứt luôn năm ngón tay của Thạch Mục.
Đột nhiên Thạch Mục hét lớn một tiếng, Nhật Nguyệt Nhận trong tay bỗng nhiên huyễn hóa ra chín đạo đao ảnh cuồn cuộn bay ra, tốc độ cực nhanh, căn bản không phải mấy đạo đao ảnh trước đó có thể so sánh.
“Nhất tức cửu trảm, đao pháp đại thành!”
Ngô Đồng bỗng nhiên hú lên quái dị, y đột nhiên buông lỏng tay bất chấp nhuyễn kiếm, cả người nghiêng về phía sau lộn một vòng ra xa ba trượng, ngã xuống mặt đất.
Theo như hắn đoán thì khoảng cách này đủ để hoàn toàn tránh thoát phạm vi bao phủ của đao ảnh.
Nhưng còn chưa chờ thân hình Ngô Đồng có thể đứng vững dậy thì y đã cảm thấy hàn quang lóe lên trước mặt, chín đạo đao ảnh giống như giòi bám xương đã lao đến trước mặt.
“Không tốt”
Ngô Đồng thất kinh, y có muốn tránh cũng không kịp nữa rồi, chỉ có thể đề khí, đột nhiên hai cánh tay hiện lên một tầng màu xanh liên tục đánh về phía đao ảnh.
“Phanh phanh” vài tiếng trầm đục.
Đao ảnh tán loạn!
Vậy mà Ngô Đồng lại dùng hai bàn tay cứng rắn đánh tan phần lớn đao ảnh, nhưng sau khi hàn quang Nhật Nguyệt Nhận lóe lên liền cứng rắn trảm lên đầu cánh tay của y, mặc dù không trực tiếp cắt đứt cánh tay của y nhưng cũng đã miễn cưỡng phá tan tầng bảo hộ màu xanh kia rồi cắt vào sâu vài tấc vào da thịt y.
Nam tử cẩm bào thấy vậy đại hỉ, đang muốn cắn răng chịu đau tiếp tục lùi về phía sau thì bỗng nhiên chuôi Nhật Nguyệt Nhận vang lên một hồi “đinh đương”, lưỡi đao vốn cắm lên đầu vai của hắn bỗng nhiên chuyển động, hàn quang lại lóe lên lần nữa cắt xoẹt qua cổ y.
Trên cổ Ngô Đồng lập tức hiện lên một vệt máu, hai mắt y trợn lên, gắt gao nhìn chằm chằm vào thanh đao sắc bén đang cắm xuống vũng bùn bên cạnh.
Lúc này hắn mới phát hiện ra, không ngờ ở trên chuôi đao còn có một sợi dây mảnh màu đen, chẳng qua ở trong bóng tối thì y không có cách nào phát hiện ra!
“Ta còn có bản lĩnh khác nữa… nếu không phải ngươi có Kim Ti Giáp… nếu không phải có sợi dây này… phải chi ta sớm biết đao pháp của ngươi…”
Hai tay Ngô Đồng dốc sức đè lên vết thương đang phun máu tươi trên cổ, bọt máu trong miệng phun ra thì thào vài tiếng, sau đó cái đầu nghiêng về một bên rồi từ trên cổ lăn xuống đất.
Đầu lây của y lăn xuống đống bùn, đôi mắt vẫn còn mở to, chết không nhắm mắt.
Sợi dây thừng ở chuôi thanh Nhật Nguyệt Nhận run lên, cả kiện binh khí xoay một vòng rồi bay vụt trở về rơi vào trong tay thiếu niên đang đứng cách đó mấy trượng.
Lúc này Thạch Mục mới phù một tiếng ngồi bệt xuống mặt đất, miệng thở hổn hển.
Tuy thời gian giao thủ không dài nhưng một tên võ giả cấp Hậu Thiên cũng mang đến cho hắn áp lực cực lớn, có lẽ còn chịu nhiều áp lực hơn gấp mấy lần lúc giao thủ với mấy tên kỵ sĩ của Ngô gia, thậm chí nếu không có Kim Ti Giáp cứu hắn một kiếm để bắt lấy sơ hở của đối phương, lại phối hợp với một chút thủ đoạn nhỏ trên thanh Nhật Nguyệt Nhận thì có lẽ hiện tại hắn đã bị đối phương chém chết rồi.
Bất quá một lúc sau, bỗng nhiên Thạch Mục lại cười lên điên cuồng.
“Hắc hắc! Không ngờ ta lại có thể chém chết một tên võ giả Hậu Thiên! Tuy tên Ngô Đồng này chỉ là võ giả Hậu Thiên sơ kỳ yếu nhất, mà trong lúc giao thủ thì ta cũng có chút may mắn, nhưng mà võ giả Hậu Thiên chính là võ giả Hậu Thiên nha! Không biết tên tầm mạch sứ giả của võ viện Khai Nguyên khi biết được việc này thì có hay không nhìn ta với con mắt cao hơn a.”
Thạch Mục giống như tự giễu xong thì lấy trên người ra một cái bình nhỏ, phết ra một ít thuốc mỡ nhẹ nhàng bôi lên miệng vết thương và vết cắt trên mặt, sau khi hồi phục tinh thần thì đứng dậy đi đến bên cạnh thi thể của Ngô Đồng.
Một lát sau, trên tay Thạch Mục có thêm một cái hộp ngọc và một cái đai lưng được thiết kế vô cùng tinh xảo.
Đai lưng này dĩ nhiên là chuôi nhuyễn kiếm mà lúc trước Ngô Đồng sử dụng, đến khi mở hộp ngọc ra thì thấy bên trong có đặt một chồng ngân phiếu dày, ước chừng khoảng bảy tám vạn lượng.
Thạch Mục không khách khí đem cả hai thu lại, sau đó nhìn đống thi thể nằm ngổn ngang trên mặt đất, thở dài một hơi rồi xoay người rời đi.
…
Không lâu sau, chỗ rìa rừng cây.
“Thạch đại ca, ca không có việc gì, thật là tốt.”
Chung Tú ôm chặt lấy thiếu niên trước mặt, thân thể mềm mại hoàn toàn kề sát đối phương, bộ dáng vui mừng không kiềm chế được mà phát khóc.
“Chung cô nương yên tâm, ta không sao…”
Thân thể Thạch Mục tức thì cứng ngắc, cảm nhận được từ trên thân thể thiếu nữ truyền ra mùi thơm nhàn nhạt, chân tay hắn có chút luống cuống.
“Không biết mắc cỡ, tiểu muội có chút thất thố rồi.. Thạch đại ca, bây giờ chúng ta làm như thế nào?” Thiếu nữ nhanh chóng bừng tỉnh, vội vàng buông lỏng hai tay, lùi về phía sau nửa bước, hai má đỏ bừng lên hỏi.
“Rất đơn giản, chúng ta trở về theo đường cũ.” Thạch Mục không chút do dự nói.
…
Rừng cây bên kia, Ngô Hoa đang ngồi dựa trên xe ngựa, không biết y đang suy nghĩ cái gì.
Hai gã kỵ sĩ Ngô gia ở lại thì thập phần tẫn trách đứng cảnh giới gần đó.
Cách đó không xa, có hơn mười con ngựa Thanh Phong Câu đang cúi đầu gặm cỏ.
Bỗng nhiên, “vèo vèo” hai tiếng.
Hai gã kỵ sĩ Ngô gia không kịp phản ứng thì đã bị hai mũi tên lông vũ đâm xuyên qua ót rồi bay vút ra ngoài, cả hai nặng nề ngã ra mặt đất, không còn chút hơi thở nào.
“Không tốt”
Thiếu niên kiêu ngạo đang dựa vào xe ngựa thấy thế thì phản ứng cũng không chậm, sau khi quát to một tiếng liền phóng về phía đám Thanh Phong Câu.
Nhưng mà hắn chỉ mới chạy được vài bước thì đã bị mũi tên thứ ba phóng tới xuyên thủng qua lưng, kéo theo hắn ghim chặt xuống mặt đất.
Trong miệng Ngô Hoa phát ra từng tiếng kêu gào thảm thiết, dốc sức liều mạng dùng hai tay chộp lấy đuôi mũi tên muốn rút mũi tên ra, nhưng mũi tên lông vũ giống như đã mọc rễ trên mặt đất, không thể lung lay tẹo nào.
Đúng lúc này, từ trong rừng cây vang lên tiếng bước chân, Thạch Mục cầm Tử Cương Cung đi ra, Chung Tú lẽo đẽo đi sau hắn.
“Là các ngươi, không có khả năng! Làm sao các ngươi trốn thoát khỏi sự đuổi giết của mấy người tam thúc. Đừng, chỉ cần có ta làm con tin, tam thúc của ta sẽ cho các ngươi một con ngựa.” Ngô Hoa miễn cưỡng quay đầu lại, sau khi nhìn rõ bộ dáng hai người Thạch Mục và Chung Tú thì sợ đến mất mật, kêu lên thất thanh.
“Muốn chết”
Ngô Đồng cười lớn một tiếng, kiếm ảnh đang đâm xuống bỗng nhiên lách ra tránh được một kích đang đánh tới, tiếp tục huyễn hóa ra trường kiếm hàn quang sắc bén, theo một góc độ quỷ dị đâm vào đầu vai Thạch Mục.
“Chi lạp” một tiếng, mũi kiếm có vẻ không đâm được vào da thịt bên trong, tuy nhiên lại trượt ra xé rách quần áo chỗ đầu vai thành một lỗ hổng cỡ một tấc, để lộ ra một bộ áo giáp ánh vàng rực rỡ.
“Kim Ti Giáp”
Ngô Đồng thấy vậy thì nghẹn ngào kêu lên, lúc này không có lực phản chấn nên y cũng không có cách nào tiếp tục bay lên.
Thạch Mục đã sớm đoán trước, bàn tay đeo bao liền trảo một phát, vậy mà hắn lại dùng năm ngón tay ngạnh sanh bắt lấy mũi kiếm vô cùng sắc bén kia, tuy bao tay lập tức bị cắt rách, các ngón tay đầm đìa máu tươi nhưng có vẻ như hắn không cảm thấy đau đớn chút nào.
“Cuối cùng ta cũng bắt được ngươi, xem lần này ngươi chạy chỗ nào!”
Ngô Đồng thấy vậy thì hàn quang trong mắt lóe lên, nói xong hai câu liền run cổ tay lên rút nhanh lại, muốn dùng nhuyễn kiếm cắt đứt luôn năm ngón tay của Thạch Mục.
Đột nhiên Thạch Mục hét lớn một tiếng, Nhật Nguyệt Nhận trong tay bỗng nhiên huyễn hóa ra chín đạo đao ảnh cuồn cuộn bay ra, tốc độ cực nhanh, căn bản không phải mấy đạo đao ảnh trước đó có thể so sánh.
“Nhất tức cửu trảm, đao pháp đại thành!”
Ngô Đồng bỗng nhiên hú lên quái dị, y đột nhiên buông lỏng tay bất chấp nhuyễn kiếm, cả người nghiêng về phía sau lộn một vòng ra xa ba trượng, ngã xuống mặt đất.
Theo như hắn đoán thì khoảng cách này đủ để hoàn toàn tránh thoát phạm vi bao phủ của đao ảnh.
Nhưng còn chưa chờ thân hình Ngô Đồng có thể đứng vững dậy thì y đã cảm thấy hàn quang lóe lên trước mặt, chín đạo đao ảnh giống như giòi bám xương đã lao đến trước mặt.
“Không tốt”
Ngô Đồng thất kinh, y có muốn tránh cũng không kịp nữa rồi, chỉ có thể đề khí, đột nhiên hai cánh tay hiện lên một tầng màu xanh liên tục đánh về phía đao ảnh.
“Phanh phanh” vài tiếng trầm đục.
Đao ảnh tán loạn!
Vậy mà Ngô Đồng lại dùng hai bàn tay cứng rắn đánh tan phần lớn đao ảnh, nhưng sau khi hàn quang Nhật Nguyệt Nhận lóe lên liền cứng rắn trảm lên đầu cánh tay của y, mặc dù không trực tiếp cắt đứt cánh tay của y nhưng cũng đã miễn cưỡng phá tan tầng bảo hộ màu xanh kia rồi cắt vào sâu vài tấc vào da thịt y.
Nam tử cẩm bào thấy vậy đại hỉ, đang muốn cắn răng chịu đau tiếp tục lùi về phía sau thì bỗng nhiên chuôi Nhật Nguyệt Nhận vang lên một hồi “đinh đương”, lưỡi đao vốn cắm lên đầu vai của hắn bỗng nhiên chuyển động, hàn quang lại lóe lên lần nữa cắt xoẹt qua cổ y.
Trên cổ Ngô Đồng lập tức hiện lên một vệt máu, hai mắt y trợn lên, gắt gao nhìn chằm chằm vào thanh đao sắc bén đang cắm xuống vũng bùn bên cạnh.
Lúc này hắn mới phát hiện ra, không ngờ ở trên chuôi đao còn có một sợi dây mảnh màu đen, chẳng qua ở trong bóng tối thì y không có cách nào phát hiện ra!
“Ta còn có bản lĩnh khác nữa… nếu không phải ngươi có Kim Ti Giáp… nếu không phải có sợi dây này… phải chi ta sớm biết đao pháp của ngươi…”
Hai tay Ngô Đồng dốc sức đè lên vết thương đang phun máu tươi trên cổ, bọt máu trong miệng phun ra thì thào vài tiếng, sau đó cái đầu nghiêng về một bên rồi từ trên cổ lăn xuống đất.
Đầu lây của y lăn xuống đống bùn, đôi mắt vẫn còn mở to, chết không nhắm mắt.
Sợi dây thừng ở chuôi thanh Nhật Nguyệt Nhận run lên, cả kiện binh khí xoay một vòng rồi bay vụt trở về rơi vào trong tay thiếu niên đang đứng cách đó mấy trượng.
Lúc này Thạch Mục mới phù một tiếng ngồi bệt xuống mặt đất, miệng thở hổn hển.
Tuy thời gian giao thủ không dài nhưng một tên võ giả cấp Hậu Thiên cũng mang đến cho hắn áp lực cực lớn, có lẽ còn chịu nhiều áp lực hơn gấp mấy lần lúc giao thủ với mấy tên kỵ sĩ của Ngô gia, thậm chí nếu không có Kim Ti Giáp cứu hắn một kiếm để bắt lấy sơ hở của đối phương, lại phối hợp với một chút thủ đoạn nhỏ trên thanh Nhật Nguyệt Nhận thì có lẽ hiện tại hắn đã bị đối phương chém chết rồi.
Bất quá một lúc sau, bỗng nhiên Thạch Mục lại cười lên điên cuồng.
“Hắc hắc! Không ngờ ta lại có thể chém chết một tên võ giả Hậu Thiên! Tuy tên Ngô Đồng này chỉ là võ giả Hậu Thiên sơ kỳ yếu nhất, mà trong lúc giao thủ thì ta cũng có chút may mắn, nhưng mà võ giả Hậu Thiên chính là võ giả Hậu Thiên nha! Không biết tên tầm mạch sứ giả của võ viện Khai Nguyên khi biết được việc này thì có hay không nhìn ta với con mắt cao hơn a.”
Thạch Mục giống như tự giễu xong thì lấy trên người ra một cái bình nhỏ, phết ra một ít thuốc mỡ nhẹ nhàng bôi lên miệng vết thương và vết cắt trên mặt, sau khi hồi phục tinh thần thì đứng dậy đi đến bên cạnh thi thể của Ngô Đồng.
Một lát sau, trên tay Thạch Mục có thêm một cái hộp ngọc và một cái đai lưng được thiết kế vô cùng tinh xảo.
Đai lưng này dĩ nhiên là chuôi nhuyễn kiếm mà lúc trước Ngô Đồng sử dụng, đến khi mở hộp ngọc ra thì thấy bên trong có đặt một chồng ngân phiếu dày, ước chừng khoảng bảy tám vạn lượng.
Thạch Mục không khách khí đem cả hai thu lại, sau đó nhìn đống thi thể nằm ngổn ngang trên mặt đất, thở dài một hơi rồi xoay người rời đi.
…
Không lâu sau, chỗ rìa rừng cây.
“Thạch đại ca, ca không có việc gì, thật là tốt.”
Chung Tú ôm chặt lấy thiếu niên trước mặt, thân thể mềm mại hoàn toàn kề sát đối phương, bộ dáng vui mừng không kiềm chế được mà phát khóc.
“Chung cô nương yên tâm, ta không sao…”
Thân thể Thạch Mục tức thì cứng ngắc, cảm nhận được từ trên thân thể thiếu nữ truyền ra mùi thơm nhàn nhạt, chân tay hắn có chút luống cuống.
“Không biết mắc cỡ, tiểu muội có chút thất thố rồi.. Thạch đại ca, bây giờ chúng ta làm như thế nào?” Thiếu nữ nhanh chóng bừng tỉnh, vội vàng buông lỏng hai tay, lùi về phía sau nửa bước, hai má đỏ bừng lên hỏi.
“Rất đơn giản, chúng ta trở về theo đường cũ.” Thạch Mục không chút do dự nói.
…
Rừng cây bên kia, Ngô Hoa đang ngồi dựa trên xe ngựa, không biết y đang suy nghĩ cái gì.
Hai gã kỵ sĩ Ngô gia ở lại thì thập phần tẫn trách đứng cảnh giới gần đó.
Cách đó không xa, có hơn mười con ngựa Thanh Phong Câu đang cúi đầu gặm cỏ.
Bỗng nhiên, “vèo vèo” hai tiếng.
Hai gã kỵ sĩ Ngô gia không kịp phản ứng thì đã bị hai mũi tên lông vũ đâm xuyên qua ót rồi bay vút ra ngoài, cả hai nặng nề ngã ra mặt đất, không còn chút hơi thở nào.
“Không tốt”
Thiếu niên kiêu ngạo đang dựa vào xe ngựa thấy thế thì phản ứng cũng không chậm, sau khi quát to một tiếng liền phóng về phía đám Thanh Phong Câu.
Nhưng mà hắn chỉ mới chạy được vài bước thì đã bị mũi tên thứ ba phóng tới xuyên thủng qua lưng, kéo theo hắn ghim chặt xuống mặt đất.
Trong miệng Ngô Hoa phát ra từng tiếng kêu gào thảm thiết, dốc sức liều mạng dùng hai tay chộp lấy đuôi mũi tên muốn rút mũi tên ra, nhưng mũi tên lông vũ giống như đã mọc rễ trên mặt đất, không thể lung lay tẹo nào.
Đúng lúc này, từ trong rừng cây vang lên tiếng bước chân, Thạch Mục cầm Tử Cương Cung đi ra, Chung Tú lẽo đẽo đi sau hắn.
“Là các ngươi, không có khả năng! Làm sao các ngươi trốn thoát khỏi sự đuổi giết của mấy người tam thúc. Đừng, chỉ cần có ta làm con tin, tam thúc của ta sẽ cho các ngươi một con ngựa.” Ngô Hoa miễn cưỡng quay đầu lại, sau khi nhìn rõ bộ dáng hai người Thạch Mục và Chung Tú thì sợ đến mất mật, kêu lên thất thanh.