Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Huyền Giới Chi Môn

Chương 378: Trên đường gặp cố nhân



Dịch giả: Lưu Kim Bưu
Biên: nila32

Thạch Mục thở nhẹ ra một hơi, ánh mắt bình tĩnh trở lại.
Thập Vạn Hỏa Sơn vô cùng nguy hiểm, nếu muốn xuyên ngang qua thì rất khó khăn nhưng cũng không phải là không có cách.
Phía Tây của Thập Vạn Hỏa Sơn, cũng tồn tại một đại thành có quy mô tương tự thành Xích Viêm, là thành Hỏa Ngục kết nối với một Truyền Tống pháp trận cỡ lớn trong Xích Viêm thành, có thể thông qua Truyền Tống pháp trận này để trực tiếp truyền tống đến Hỏa Ngục thành.
Đương nhiên, người ở Hỏa Ngục thành cũng có thể truyền tống đến Xích Viêm thành.
Xích Viêm thành và Hỏa Ngục thành có vị trí đặc thù, chính là đường ranh giới giữa hai thế lực Yêu Tộc và Man tộc.
Thành phần cấp cao của đôi bên trước khi xây dựng Truyền Tống Trận cũng đã đàm phán, bên trong hai tòa thành cấm đấu pháp chém giết. Ở đây, hai bên đều phải tạm thời buông bỏ thù hận chủng tộc, cùng chung sống bình thường.
Dù sao, Yêu Tộc và Man tộc tuy đã đối địch từ xưa, nhưng đôi bên cũng có mức độ phụ thuộc vào nhau nhất định.
Man tộc cần một lượng lớn tài nguyên phong phú trong phạm vi thế lực của Yêu tộc, mà Yêu Tộc cũng cần sản vật của Man tộc, từ đó sinh ra sự phồn hoa của Xích Viêm thành và Hỏa Ngục thành.
Tình hình trong Xích Viêm thành đúng là có lợi cho Thạch Mục, hắn có thể yên tâm tu luyện ở đây, đề thăng thực lực của bản thân, thực hiện chuẩn bị cuối cùng trước khi tiến đến Lăng Thiên Phong.
"Đi thôi." Thạch Mục nói một câu, vung tay lên.
Trường Toa màu xanh tỏa sáng, bao trùm hắn và Thải Nhi, bay về phía thành Xích Viêm.
...
Tuy Thạch Mục đã sớm có chút dự đoán về sự nguy hiểm trong Thập Vạn Đại Sơn, nhưng vẫn cảm thấy nơi đây còn ở khu vực bên ngoài, tất nhiên sẽ không có nguy hiểm quá lớn.
Kết quả là hắn ngự khí phi hành chưa được bao lâu, đã cảm giác mình hơi đánh giá thấp nơi này rồi.
Đầu tiên, núi lửa ở đây dù lớn hay nhỏ đều có thể bùng nổ bất cứ lúc nào. Hơn nữa, ngoại trừ đỉnh núi, ngay cả mặt đất xung quanh cũng có khả năng sẽ vỡ ra, từ trong đó lại phun ra cột dung nham cao tới trăm trượng, gần như có thể chạm đến mây đen giữa bầu trời.
Hơn nữa loại dung nham này sẽ mang theo hiệu ứng dây chuyền, khiến vài dặm gần đó cũng liên tục phun trào trong thời gian ngắn.
Cảnh tượng đó, nhìn từ xa, tựa như những cột đá đỏ thẫm nối trời tiếp đất vậy, khá là hùng vĩ.
Thạch Mục mới phi hành chưa đến ba trăm dặm, vậy mà đã gặp phải một lần bộc phát quy mô lớn, do hắn chỉ ở rìa khu vực bộc phát, lại phản ứng tương đối nhanh, thấy thời cơ không ổn liền thúc giục Trường Toa xanh ngọc chuyển hướng mà đi, xem như hữu kinh vô hiểm.
Nhưng có kẻ lại không được may mắn như thế, hắn tận mắt nhìn thấy một tiểu đội Man tộc dưới sự trùng kích của cột dung nham, toàn quân đã bị diệt trong nháy mắt, hài cốt không còn.
Trừ lần đó ra, những đám mây màu đen giữa bầu trời nhìn thì có vẻ không chút đặc biệt, nhưng lại như những thích khách ẩn nấp ở không trung, thỉnh thoảng sẽ phun ra những trận mưa axít.
Loại mưa axít này có tính ăn mòn rất mạnh, đừng nói cơ thể máu thịt của võ giả thuật sĩ, cho dù một số Pháp Khí, Linh Khí phòng ngự cũng chưa chắc chống cự được. Đây cũng là lí do vì sao mà mặt ngoài con đường núi này đều có một cái hố bất quy tắc không lớn không nhỏ, thỉnh thoảng còn có thể chứng kiến một ít xương khô hoặc xác chết thối rữa.
Cho nên Thạch Mục cố gắng hết sức để chọn một số chỗ có Man tộc qua lại, dù sao thì nơi đây đã là khu vực lân cận Xích Viêm thành, đám Man tộc này ít nhiều cũng phải có chút kinh nghiệm với việc lẩn tránh nguy hiểm.
Kết quả là, quãng đường này nhìn qua thì không dài, nhưng Thạch Mục lại bay khá quanh co uốn khúc, quẹo trái lách phải trong rặng núi lửa, tới gần thành Xích Viêm từng chút một.
Nửa ngày sau.
Hai màu đen đỏ giao nhau phía trên đỉnh núi, một luồng sáng xanh bay qua từ bên trên.
Bên trong ánh sáng xanh, Thạch Mục chân đạp Thanh Sắc Ngọc Toa, tay trái rũ xuống được một cái bao tay màu nâu bọc lấy, ánh mắt thỉnh thoảng lướt nhanh qua bốn phía, vẻ mặt tràn ngập sự đề phòng.
Đột nhiên, tay phải hắn thúc giục pháp quyết, Phi Toa xanh ngọc bất ngờ dừng giữa không trung, sau đó hắn dõi mắt về một đỉnh núi cách đó không xa, trong mắt mơ hồ có ánh kim.
"Thạch Đầu, làm sao vậy?" Thải Nhi đứng ở vai nói, cũng nhìn theo hướng mắt của Thạch Mục.
Đó là một ngọn núi lửa hình như vừa phun trào, mặt ngoài thân núi, dung nham mới ngưng kết vẫn tỏa ra nhiệt độ cực nóng, mà ngay sát miệng núi lửa, có bốn bóng người đang đứng.
Trong bốn người, ba tên là Man tộc cao lớn với vòng eo quấn da báo, tạo thành xu thế ép lại, bao vây một thanh niên Nhân tộc mặc áo vải xám ngắn mang hình xăm trên mặt.
"Thạch Đầu, người này hình như là..." Thải Nhi hơi chần chờ nói.
"Chúng ta đến nhìn xem." Thạch Mục nói qua, thúc giục Thanh Ngọc Phi Toa, bay về phía ngọn núi lửa kia.
Bên cạnh miệng núi lửa.
"Tiểu tử Nhân tộc, ba huynh đệ chúng ta đợi ngươi hơn một tháng ở ngọn núi lửa này, nếu biết điều thì hãy giao hết Hỏa Viêm Tinh ra đây!" Một tên Man tộc đầu trọc thân cao gần trượng nhìn qua nam tử xăm mặt rồi nói.
"Nực cười! Mấy ngày nay ta luôn ở gần chỗ này, nhưng cũng chưa thấy mấy người các ngươi. Bên cạnh đó, núi lửa phun trào ở xung quanh đây không phải chỉ có một ngọn núi này, nếu các ngươi muốn Hỏa Viêm Tinh có thể tự đi thu thập, lại muốn ngồi mát ăn bát vàng, nào có chuyện dễ dàng như vậy!" Nam tử xăm mặt nói.
"Rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt! Tự đi tìm chết!" Man tộc đầu trọc vừa dứt lời, hai gã Man tộc khác liền đánh tới nam tử xăm mặt.
Tên Man tộc độc nhãn trong đó gầm nhẹ một tiếng, chẳng biết từ khi nào đôi tay đã có thêm hai cái rìu ngắn, hai cánh tay khua một cái, thúc giục chân khí, lập tức đôi rìu này hóa thành hai bóng rìu màu xám, bay đến chỗ nam tử xăm mặt.
Ngực của một gã Man tộc cao gầy khác thì lại lóe lên ánh sáng màu xanh lam, đôi tay đột nhiên dài ra, hóa thành hai cái kìm lớn, tiếp đó hai cái kìm lớn này vung lên, khí thế hung tợn lập tức lao thẳng đến nam tử xăm mặt.
Dưới sự công kích này, sau đầu nam tử xăm mặt hiện ra ba điểm tinh quang, hai tay nhanh chóng bấm niệm pháp quyết, nói lẩm bẩm trong miệng.
Tức khắc, một bên núi trước người hắn ầm vang. Tiếp đó, một bức tường đất màu vàng hiện ra, đồng thời quanh thân hắn cũng được một lồng sáng màu vàng đất bao phủ.
Bịch bịch!
Hai bóng rìu màu xám lao tới trước người hắn không phá được bức tường đất, ánh sáng màu vàng đất lóe lên một cái liền bị bắn bay tán loạn ra ngoài.
Lúc này gã Man tộc kia cũng vọt tới trước mặt, cơ thể gã nhảy lên, hai cái kìm lớn trước người vung ra, nện xuống đầu nam tử xăm mặt.
Nam tử xăm mặt sớm đã có sự chuẩn bị, giơ một tay lên, ba lưỡi đao gió màu xanh hiện lên, chia làm ba hướng, xoay tròn chém về phía đối phương.
Ba lưỡi đao gió này có tốc độ cực nhanh, hơn nữa dưới khoảng cách gần như thế này, liền nhao nhao đánh lên người tên Man tộc cao gầy kia.
Nhưng lại chỉ truyền ra ba tiếng “Keng keng keng”, bên ngoài cơ thể đối phương chẳng biết từ lúc nào đã được một lớp giáp xác màu lam bao trùm, ba lưỡi đao gió đụng lên trên chỉ để lại ba vệt màu trắng mờ mờ.
Nam tử xăm mặt kinh sợ, nhưng cũng nhân cơ hội này lướt mình một cái, lùi về phía sau, hữu kinh vô hiểm tránh khỏi việc bị cái kìm lớn của đối phương đập lên người.
Nhưng cơ thể hắn còn chưa đứng vững, đã cảm thấy gió lạnh bên người kéo đến, chính là tên Man tộc độc nhãn kia lại thừa cơ phóng ra hai cái rìu lần nữa.
Bởi vì góc độ xảo quyệt nên hắn chỉ kịp né một cái trong đó, một cái khác bất kể tránh như thế nào cũng không thoát được, bị đánh vô cùng mạnh lên lưng, lồng sáng màu vàng đất bên ngoài cơ thể vỡ vụn ầm ầm, toàn thân bị một luồng lực cực lớn đánh bay ra ngoài, vốn Pháp lực được lấy ra một nửa cũng bị đánh tan.
"Đi chết đi!"
Tên thủ lĩnh Man tộc đầu cười điên cuồng một tiếng, thân hình giống như một cơn cuồng phong, lao vọt tới, hai tay của gã chẳng biết từ lúc nào đã có thêm một cái chùy lớn bằng đồng thiếc, mặt ngoài hiện ra ánh sáng xanh, chuẩn bị đánh gục nam tử xăm mặt.
Lúc này nam tử xăm mặt vừa mới ngã xuống đất, gặp phải tình hình này khiến nội tâm hắn cực kì run sợ, lấy ra một tấm phù lục từ trong lòng, không nói hai lời liền giơ tay ném ra ngoài, nháy mắt đã hóa thành một con Hỏa Mãng dài hơn trượng, vọt thẳng đến Man tộc đầu trọc.
Nhưng Man tộc đầu trọc lại không hề né tránh, cái chùy lớn bằng đồng thiếc trong tay lướt mạnh về phía trước một cái, ngay lập tức, bóng chùy màu xanh hiện ra dày đặc, hướng về phía hỏa xà.
Ầm!
Hỏa xà nổ tung, hóa thành một mảng mây lửa lớn, nhưng tiếp đó liền có ánh sáng màu xanh chợt hiện lên, phá vỡ tầng mây lửa, lộ ra bóng người của gã Man tộc đầu trọc, khuôn mặt gã lộ vẻ dữ tợn phóng về phía nam tử xăm mặt.
Lập tức nam tử này mặt cắt không còn giọt máu, nhắm mắt chờ chết.
Nhưng đúng vào lúc Man tộc đầu trọc vừa vọt tới trước mặt nam tử này, nam tử xăm mặt chỉ cảm thấy trước mắt mình hình như có ánh kim hiện lên, tiếp đó là một tiếng "Ầm".
Nam tử xăm mặt trợn tròn hai mắt, hắn thấy gã Man tộc đầu trọc hung hăng phía trước với cái chùy lớn trong tay lúc này đang vọt tới lại ngã nhào xuống trước mặt mình, đầu lâu đã rời khỏi thân thể, lăn xuống một bên, trên mặt vẫn còn vẻ kinh ngạc.
Mà cách nam tử xăm mặt không xa, lại có thêm một cái tay trái với bao tay màu nâu, một thanh niên khoác áo bào xám và đội mũ rộng vành, trước người thanh niên này có một ánh kiếm màu vàng bay xung quanh.
Không phải Thạch Mục còn là ai nữa?
Cách đó không xa, hai gã Man tộc cao gầy và Man tộc độc nhãn thấy thế, tự biết không ổn, không nói hai lời liền xoay người bỏ chạy.
Kết quả là, tay phải Thạch Mục nhấc lên một cái, thúc dục pháp quyết, ánh kiếm màu vàng trước người liền bay ra nhanh như điện xẹt, chỉ nghe thấy hai tiếng kêu thảm thiết truyền đến gần như cùng một lúc, hai gã Man tộc vừa chạy không được bao xa, đầu thân đã khác chỗ, ngã gục xuống đất không dậy được rồi.
"Ngươi là... Mục Thạch huynh?" Lúc này nam tử xăm mặt đã bò dậy, mở miệng hỏi một cách không chắc chắn.
"Dư huynh, lâu ngày không gặp rồi." Thạch Mục xoay người lại, nói ra.
Hắn biết nam tử xăm mặt này, chính là Dư Ý từng cùng mình tham gia tỉ thí để tuyển chọn người ra biển ở cổ quốc Tây Hạ lúc trước.
Hai người tuy có chút giao tình, nhưng chưa đến mức sâu nặng. Chỉ là cùng đến từ đại lục Đông châu, sau khi tình cờ quen biết thì luôn cảm thấy có vài phần thân thuộc, thấy đối phương đang trong hiểm cảnh liền thuận tay cứu giúp.
"Quả nhiên là ngươi! Ta đã nói rồi, với thần thông của Mục Thạch, tất nhiên là có thể sống sót được! Đa tạ ơn cứu mạng của Mục huynh!" Dư Ý khẽ giật mình, lập tức nói ra.
"Tiện tay mà thôi, tiện tay mà thôi. Đúng rồi, tại sao ngươi lại ở chỗ này, không ở lại bên trong Minh Nguyệt Tây Giáo ư?" Thạch Mục nhìn thoáng qua áo vải xám ngắn trên người Dư Ý, mở miệng hỏi.
"Việc này nói ra thì rất dài dòng..." Dư Ý nghe vậy, cười khổ một tiếng.
Giống với những gì Thạch Mục đã biết, sau khi gia nhập Minh Nguyệt Tây Giáo, Liễu Ngạn được phong làm Phó giáo chủ, nhưng những điện chủ và đệ tử mà gã mang đến lại bị Tây Giáo giáo chủ phân tách ra, chia thành các tốp nhỏ phân công đến từng phân đàn ở đại lục Tây Hạ.
Đối với điều này, Liễu Ngạn lại không có chút ý kiến phản đối nào.
Bởi vì thời điểm những đệ tử Đông giáo này ở đại lục Đông châu, không ai không phải tinh anh trong giáo, vốn rất kiêu ngạo, lại bị đám đệ tử Tây giáo cũ ở phân đàn gây khó dễ đủ kiểu, cắt xén tài nguyên.
Dư Ý không muốn cuốn vào trong cuộc tranh chấp giữa hai giáo, cho nên hơn một năm trước đã âm thầm lặng lẽ rời khỏi phân đàn. Về sau dưới cơ duyên xảo hợp tìm đến được thành Xích Viêm, gã liền dùng việc săn giết Yêu thú và đào lấy khoáng thạch để đổi lấy tài nguyên tu luyện.
Dư Ý là người thông minh nên không hỏi đến lí do Thạch Mục xuất hiện ở đây. Sau khi biết được Thạch Mục cũng muốn đến thành Xích Viêm, gã liền tỏ vẻ bản thân cũng tạm gọi là quen thuộc với vùng này, nguyện ý dẫn đường.

Chương trước Chương tiếp
Loading...