Huyền Giới Chi Môn
Chương 347: Đứt manh mối
"Tinh thạch chắc là bị cô gái kia lấy mất rồi. Nàng ta không chỉ biết trong đống hàng hóa này có Tinh thạch, mà còn chú ý tới một cái hộp tầm thường trong nhiều hàng như vậy chăc chắn không phải ngẫu nhiên." Thạch Mục nói với Chung Tú.
"Xem ra vấn đề xuất phát từ trong Thiên Ngô thương hội." Chung Tú gật đầu nói.
"Có phải do tiểu Vi".
Chung Tú cau mày, không dám chắc.
"Thiên Ngô thương hội, Các ngươi là người của Thiên Ngô thương hội! Minh Nguyệt Giáo chúng ta cùng các ngươi nước sông không phạm nước giếng, còn nhiều lần làm ăn với nhau, thế mà các ngươi dám..." Tên trung niên lộ vẻ ngạc nhiên, gượng đứng lên, tiến lên hai bước.
"Các ngươi cướp hàng hóa của thương hội, chúng ta tới đây đòi lại công bằng, có vấn đề gì không?" Thạch Mục quay đầu hỏi.
"Cái gì? Số hàng hóa này là....Đáng chết! Nữ nhân kia nói chỉ là thương hội bình thường, ta mới đồng ý..." Tên trung niên khẽ giật mình, tức giận nói.
Thạch Mục cười lạnh, không thèm để ý đến hắn nữa.
Nhưng lúc này, mắt tên trung niên nhân lộ vẻ dữ tợn, một hư ảnh trăng khuyết sáng lên sau đầu, người tỏa ra ánh sáng màu đen, pháp lực vốn bị phong ấn giờ lại trào ra như thác lũ.
Tay hắn bấm độn pháp quyết, miệng hô một chữ "Cấm".
Mặt đất bốn phía quanh chỗ Thạch Mục đứng rung lên, có hai cái xích màu xám chui lên từ dưới đất trồi lên trói lấy hai chân Thạch Mục.
Tiếp đó quang mang quanh thân tên trung niên chớp động, từng cây trường mâu màu xám tựa như nước lũ phóng thẳng tới chỗ Thạch Mục.
Tiếng "Xuy xuy" vang vọng cả gian phòng!
"Mục tiền bối cẩn thận!" Hầu Tái Lôi đứng một bên thấy vậy hoảng sợ nói.
Chung Tú cũng rối lên, muốn ra tay hỗ trợ nhưng không kịp.
Đám trường mâu xé gió bay tới, sắp xuyên thủng thân thể Thạch Mục.
Tên trung niên đang vui mừng bỗng biến sắc.
Bởi vì khi trường mâu xuyên qua Thạch Mục thì cơ thể Thạch Mục liền tán loạn, thì ra chỉ là hư ảnh.
"Không tốt!"
Tên trung niên thầm kêu một tiếng, vừa định làm gì chợt thấy ngực mát lạnh.
Thạch Mục chẳng biết đã xuất hiện sau lưng hắn từ lúc nào, quang người bao phủ có ánh sáng màu xanh, tay cầm chặt Vẫn Thiết Hắc Đao, thân đao đã xuyên từ sau lưng tên trung niên ra đằng trước. Trước ngực hắn lộ ra một đoạn mũi đao đen nhánh, máu tươi chảy tong tong.
Tên trung niên từ từ quay đầu lại, mắt lồi ra, nhìn chằm chằm vào Thạch Mục, mặt lộ vẻ khó tin.
Thạch Mục không nói lời nào, tay còn lại đấm ra một quyền.
"Binh" một tiếng!
Cơ thể tên trung niên bay đi như bao tải, rơi xuống mặt đất, người co quắp mấy cái, miệng trào máu, không còn chút sinh khí.
(@@ Vong ngữ gọi tên đàn chủ này là Quạt lông trung niên nhân nhưng mà quạt rơi từ đời tám hoánh nào rồi mà cứ quạt với chả lông - dịch)
"Thạch đại ca, huynh không sao chứ?" Chung Tú thấy vậy vội vàng chạy tới ân cần hỏi han.
"Ta không sao. Hầu Tái Lôi, ta giao hắn cho ngươi, hắn vốn là thuật sĩ Nguyệt giai, sau khi hiến tế pháp lực của ngươi liền tiến một bước dài." Thạch Mục vẫy tay, thu lấy nhẫn trữ vật của tên trung niên, quay đầu nói với Hầu Tái Lôi.
"Vâng.. Đa tạ Mục tiền bối!" Hầu Tái Lôi đại hỉ, vội vã đi đến bên cạnh thi thể.
"Tinh Thạch tuy bị lấy mất nhưng những vật khác cũng lấy lại được rồi. Trước tiên hãy nghĩ cách mang số hàng này về đã rồi tính." Tay Thạch Mục run lên, vẩy sạch máu tươi trên thân đao, tra vào vỏ đao rồi nói với Chung Tú.
"Thạch đại ca, dù sao đây cũng là địa bàn Minh Nguyệt Giáo, chỉ sợ chúng ta không thể bí mật đem nhiều đồ như thế này ra ngoài." Chung Tú nói.
"Không sao."
Thạch Mục nói, đảo tay một cái liền xuất hiện sáu bảy cái nhẫn trữ vật.
"Trên người ta chỉ có từng này pháp khí trữ vật, bây giờ nàng hãy cho những vật nhỏ mà giá trị vào hết trong này, những thứ còn lại ta sẽ sắp xếp sau."
Chung Tú nhẹ gật đầu, cũng lấy ra ba cái pháp khí trữ vật.
Hai người chia ra hành động, chọn lựa từng thứ đáng giá trên xe cất vào pháp khí trữ vật.
Sau nửa canh giờ, Thạch Mục nhìn cái nhẫn màu xanh trong tay mà đắn đo.
Đây là chiếc nhẫn của tên trung niên, bên trong đã chật cứng, nhưng số hàng hóa trên tám cái Phù Vân xa mới giảm đi ba phần.
Chung Tú chỉ có ba Pháp Khí trữ vật, số hàng chứa được chỉ bằng một phần ba của Thạch Mục, nhìn số hàng hóa còn chất đống trước mặt, đôi mi thanh tú khẽ cau lại, nhìn Thạch Mục.
"Tú nhi, nàng có danh sách hàng hóa không?" Thạch Mục hỏi.
"Có." Chung Tú nhẹ gật đầu.
"Tốt, cứ để số hàng này ở đấy đã, nàng đem số xe này thu lại đi." Thạch Mục nói, bỏ hết hàng trên xe xuống chất đống ở một bên.
Trên đường tới đây hắn đã nghe Chung Tú nói, khi Phù Vân Xa không chứa hàng hóa thì cũng như linh khí bình thường, có thể thu lại dễ dàng.
Chung Tú gật đầu, lấy ra một trận bàn màu xanh, miệng lẩm nhẩm chú ngữ, phất tay đánh vài đạo pháp quyết lên trận bàn.
Sau một lát, linh quang trên trận bàn chớp động, vô số phù văn chớp động, từ trận bàn xuất ra một đạo hào quang màu xanh bay đến chiếc Phù Vân xa đầu tiên.
Ánh sáng xanh bao bọc lấy Phù Vân xa làm nó nhanh chóng thu nhỏ bằng lòng bàn tay, bị Chung Tú thu lại.
Lúc Chung Tú thu hồi số Phù Vân Xa còn lại, Thạch Mục đi đến chỗ mấy cái kệ ở góc phòng.
Cái kệ sau cùng có năm tầng, bị bạch quang bao phủ, tầng cao nhất đặt hơn mười khối Linh thạch lớn bằng quả đấm, tản ra đủ loại màu sắc, tầng hai chất từng đống linh thạch nhỏ hơn một vòng.
Trên tay Thạch Mục hiện lên hắc quang rồi nhanh chóng mọc ra từng tầng lân phiến. Thạch Mục giơ tay đấm mạnh lên màn sáng.
Bạch quang lại có thể đỡ được một đấm của Thạch Mục, nhưng ánh sáng cũng ảm đạm đi không ít.
Thạch Mục nhướng mày, đấm liên tục lên màn sáng.
Rắc rắc!
Bạch quang lộ ra từng vết nứt lớn rồi ầm ầm vỡ nát.
Thạch Mục tản hắc quang trên tay đi, cầm lấy một miếng Linh thạch màu đỏ như lửa.
Linh Thạch tản ra ánh sáng màu đỏ nồng đậm, khi cầm có cảm giác nóng hổi,
Đây là một viên Linh Thạch thượng phẩm Hỏa thuộc tính, bằng với một vạn viên hạ phẩm Linh thạch rồi.
Trên tầng này đều là Linh thạch thượng phẩm, chỉ vậy thôi đã đáng giá hơn mười vạn linh thạch rồi, hơn nữa phía dưới còn có mấy tầng trung phẩm Linh thạch, trị giá khoảng hai ba mươi vạn lượng.
Thạch Mục không khách khí đem hết số Thượng phẩm Linh Thạch này thu vào nhẫn trữ vật, tuy nhẫn trữ vật đã đầy nhưng thêm một vài viên linh thạch vẫn được.
Số linh thạch này đều do phân đàn tích góp mấy năm nay, giờ chỉ cần về Thương Húc Thành mua lại số hàng hóa đã thiếu là được.
Hắn lại đi đến một cái kệ khác chọn một số món có giá trị xa xỉ và dễ mang theo.
Ô...ng!
Huyết quang khuếch tán, phát ra âm thanh ông ông.
Thạch Mục quay lại nhìn, thấy Hầu Tái Lôi đang khoanh chân ngồi dưới đất, trước người là một trận pháp màu máu bao phủ thi thể tên trung niên.
Huyết quang như có sinh mạng cứ phập phồng, thi thể tên trung niên chậm rãi biến mất trong màn sáng, đã bị hiến tế đến dị giới.
Trên người Hầu Tái Lôi hôi quang đại phóng, giống như cá voi hút nước hấp thu vào trong thiên linh cái. Sau đầu liền hiện ra tinh quang màu xám,hai ngôi sao vốn ảm đạm giờ sáng lên rực rỡ.
Hầu Tái Lôi nhắm mắt, hít sâu, một cỗ lực lượng mạnh mẽ tỏa ra từ người hắn.
Hắn chậm rãi mở mắt, hôi quang trên người dần tiêu tán.
"Mục tiền bối đã không trách tội ta chuyện lần trước, lại còn giúp ta tăng thực lực lên, đại ân đại đức của tiền bối ta dù tan xương nát thịt cũng không thể báo đáp hết được.." Hầu Tái Lôi quỳ trước người Thạch Mục dập đầu nói.
"Được rồi, đứng lên đi."
Hầu Tái Lôi chậm rãi đứng lên.
"Tú nhi manh mối đến đây liền đứt mất. Ta cho rằng chuyện Tinh thạch còn cần tin tức của nữ tử họ Chân đó, chỉ là không biết giờ cô ta đang ở đâu." Thạch Mục nhìn Chung Tú nói.
"Không sao đâu Thạch đại ca. Có thể đoạt lại số hàng hóa này chắc sẽ không bị trừng phạt quá nặng." Chung Tú nói.
Thạch Mục nghe vậy, quay đầu nhìn một vòng, mặt lộ vẻ do dự.
"Đi thôi, chúng ta ở lại đây cũng vô dụng, nhanh chóng rời khỏi đây thôi". Chung Tú nói.
Thạch Mục gật nhẹ đầu, nhìn Hầu Tái Lôi đang kích động nói: "Ngươi giờ không cần theo ta, chúng ta còn có chuyện muốn làm, mang ngươi theo không tiện. Ngươi tiếp tục ở lại đây, sau này làm như thế nào do ngươi tự quyết định."
"Vâng, tại hạ biết nên làm như thế nào." Hầu Tái Lôi khẽ giật mình, lập tức gật đầu nói.
Thạch Mục cười cười cùng Chung Tú đi ra nhà kho.
Hầu Tái Lôi nhìn quanh một cái rồi lập tức theo sau.
Ba người đi ra đại điện, rẽ vào một cái cửa hông.
"Ngươi đi trước đi. Trừ hai tên hộ vệ bên ngoài không có ai thấy ngươi đưa hai người chúng ta tới đây, ta ra ngoài xử lý một chút, tiện thể giải hận cho mấy người bị Minh Nguyệt giáo giết." Thạch Mục nói với Hầu Tái Lôi, nhưng câu sau cùng là nói với Chung Tú.
Chung Tú ngớ người một chút rồi lập tức gật đầu.
"Mục tiền bối bảo trọng, sau này còn gặp lại!" Hầu Tái Lôi thi lễ với hai người Thạch Mục một cái rồi nhanh chóng rời đi.
"Tú nhi, lát nữa nàng không nên ra tay, nhân lúc hỗn loạn hãy đi trước, chúng ta gặp nhau ngoài cửa cốc." Thạch Mục nói.
"Được, huynh cẩn thận một chút". Chung Tú nói.
Thạch Mục hít sâu một hơi, hắc quang đại phóng, cả người hóa thành một ngôi sao băng màu đen bay lên không, một riếng rít chói tai quanh quẩn đánh thức vô số người,
Sau một khắc, vô số hoẳ diễm, thiên thạch, chùy băng từ sao băng đen tay xuống chủ điện phía dưới.
Uỳnh uỳnh uỳnh!
Toàn bộ chủ điện bị ánh sáng của pháp thuật bao phủ.
Trong tiếng nổ vang, cấm chế gia cố không chịu nổi sự công kích mãnh liệt ầm ầm sụp đổ.
Một đường kiếm quang màu vàng xen lẫn pháp thuật đầy trời bay xuống, xẹt qua người hai tên hộ vệ còn đang ngây ngốc trước cửa điện.
Hai người còn chưa hiểu có chuyện gì xảy ra thì đầu đã bay lên trời, cơ thể không đầu lắc lư hai cái rồi ngã xuống đất, một mảng gạch ngói sập xuống liền vùi lấp thi thể hai người.
Ngọn lửa lan ra nhanh chóng, đốt cháy cả đại điện cùng một vài tòa nhà xung quanh, thắp sáng cả một góc trời