Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Huyền Giới Chi Môn

Chương 317: Doanh Hỏa Trận



Dịch giả: deeno12701

“Ha ha, Thiên Ngô Bảo Hiên bọn ta vốn là một phần của Thương Hội Thiên Ngô, nếu như Mục đạo hữu từng là khách quý của thương hội vậy thì cũng chính là thượng khách của chúng ta rồi. Nhưng mà đạo hữu có thể đưa ra bằng chứng chứ?” Chưởng quầy nghe vậy thì giật mình nhìn lại Thạch Mục gật đầu nói.
Thạch Mục lập tức lấy từ trong Trần Miểu Giới ra một lệnh bài bằng ngọc màu cam, bên trên khắc lên đồ án quái vật tám đầu vô cùng tinh xảo, sống động.
Đây chính là tín vật bảo đảm mà Từ Lỗ tử đưa cho hắn khi còn ở trong phân hội Thương Hội Thiên Ngô ở Khúc Dương Thành lúc Thạch Mục ủy thác nhiệm vụ.
Chưởng quầy nhận lấy ngọc bài xem xét kỹ càng một lúc rồi ngẩng đầu nên nói.
“Không sai, đây chính là tín vật cho khách quý của thương hội, mà hình như ngọc bài này do phân hội phía bên Đông Châu Đại Lục cung cấp, chẳng lẽ các hạ đến từ Đông Châu?”
“Uhm, ta từng có thời gian ở Khúc Dương Thành thuộc Cổ Quốc Tây Hạ. Cũng chính trong thời gian ấy có làm ăn với Từ Lỗ Tử, vật đấy là do hắn đưa cho ta.” Thạch Mục gật đầu.
“Hóa ra là bạn cũ của Từ đại sư, thất kính!Tại hạ họ Sử, là chưởng quầy ở chỗ này. Mục đạo hữu chính là khách quý của chúng ta, xin mời dời bước vào trong nói chuyện.” Chưởng quầy nghe vậy thì thái độ nói chuyện với Thạch Mục cũng trở nên dễ gần hơn hẳn. Hắn vừa nói vừa quay người đi tới một cánh của ở bên hông, nhìn về phía Thạch Mục đưa tay ra làm tư thế mời vào .
“Khách khí” Thạch Mục đáp lại rồi đi vào cửa.
Theo sự dẫn dắt của Sử chưởng quỹ, hai người đi tới một căn phòng được bố trí thanh nhã, trang trong, có người hầu đưa nước mời khách.
Thạch Mục hỏi: “Sử chưởng quầy biết Từ đại sư à?”
“Từ đại sư là một luyện khí đại sư nổi tiếng trong thương hội chúng ta, tất nhiên ta phải biết chứ. Hơn mười năm trước, khi Từ đại sư trở lại Đại Lục Tây Hạ ta từng có cơ hội gặp mặt hỏi một chút về phương diện luyện khí.” Sử chưởng quỹ cười nói.
“Mục mỗ nghe nói mấy ngày trước Tây Hạ xảy ra chuyện lớn à, không biết tình hình nơi ấy như thế nào vậy?” Thạch Mục hỏi
“À, là chuyện Thông Thiên Giáo liên thủ với Thiên Ma Tông đánh chiếm Minh Nguyệt Giáo ấy mà, chuyện này ta biết được một chút. Trải quả chuyện này có lẽ Minh Nguyệt Giáo đã bị diệt, Khúc Dương Thành cũng bị thay đổi hoàn toàn theo, không biết phải đến năm tháng nào mới có thể khôi phục lại được sự phồn thịnh lúc trước.” Sử chưởng quỹ thở dài giải thích.
“Nếu vậy phân hội của quý hội ở Khúc Dương Thành sẽ…” Thạch Mục thăm dò.
“Ha ha, cũng không đến nỗi. Thương Hội Thiên Ngô chúng ta trước giờ chỉ nói đến chuyện buôn bán chứ không tham gia vào cuộc tranh đấu của các thế lực nên phần lớn các thế lực kia đều nhường một chút. Phân hội của chúng ta ở Khúc Dương Thành vẫn làm ăn như trước, Từ Đại Sư ở đấy quản lý.” Họ Sử cười đáp.
“Hóa ra là vậy, vậy thì ta cũng bớt lo phần nào. Thật ra hôm nay ta tới đây trừ việc hỏi thăm về hội đấu giá sắp tới thì ta còn muốn hỏi một chút về ủy thác của ta, không biết đã được hoàn thành chưa.” Thạch Mục mặt ngoài nói ra, trong lòng lại tò mò về bối cảnh của Thương Hội Thiên Ngô.
“Được thôi, mời Mục đạo hữu ngồi chơi, ăn miếng bánh uống miếng nước để ta đi liên lạc.” Sử chưởng quỹ nhẹ gật đầu, sau đó cầm lấy ngọc bài màu cam của Thạch Mục đi ra ngoài.
Thạch Mục cầm lấy ly trà trên bàn nhấp một miếng rồi trầm tư suy nghĩ.
Lát sau, Sử chưởng quỹ quay lại, sắc mặt có phần cổ quái.
“Không biết ủy thác của ta đã hoàn thành chưa?” Thạch Mục nhíu mày hỏi.
“Ủy thác của Mục đạo hữu là nhắn tin cho một cô nương tên là Chung Tú.” Chưởng quỹ hỏi lại.
“Đúng rồi” Thạch Mục đáp.
“Dựa vào ghi chép của hội sở thì thư tín đã được đưa đến cho cô ấy, đạo hữu có thể yên tâm.” Sử chưởng quỹ giải thích.
“Tốt quá, không biết quý thương hội có thể điều tra giúp ta một chút xem tình trạng của Chung Tú hiện giờ là gì không, có bị chiến tranh ảnh hưởng không.” Thạch Mục đề nghị.
“Chuyện này sợ là không được. Không biết tại sao, những tin tức liên quan đến cô nương ấy đều bị thương hội che giấu đi, tại hạ từng thử tra xét nhưng không thăm dò được gì cả.” Sử chưởng quỹ tỏ vẻ khó xử trả lời.
“Sao lại vậy nhỉ. Sử chưởng quỹ cũng không dò la được gì sao?” Thạch Mục nhíu mày.
“Thật xin lỗi, ta cũng không rõ ràng nữa, những gì tại hạ biết được đều nói cả với đạo hữu rồi.” Sử chưởng quỹ áy náy.
Hàng chân mày của Thạch Mục nhíu chặt lại, nhìn dáng vẻ của chưởng quỹ thì không giống như đang nói xạo lắm.
“Thương hội của các người thường xuất hiện tình huống như vậy à, trường hợp nào thì thương hội các người mới dung cách giấu đi toàn bộ tin tức về người khác vậy?” Thạch Mục trầm mặc một chút, lại mở miệng hỏi vòng vo.
“Chuyện như thế này rất hiếm khi xảy ra, đây là lần đầu tiên ta gặp được đấy. Nhưng đạo hữu yên tâm, tính mạnh của cô ấy không có vấn đề gì, có lẽ là liên quan đến một chuyện nào đó của thương hội nên mới cần phải giấu diếm tin tức như vậy.” Sử chưởng quỹ giãi bày.
“Không có biện pháp nào tìm hiểu tin tức của cô ấy sao? Linh Thạch không phải là vấn đề.| Thạch Mục không cam lòng tìm cách.
“Không được, quy tắc của thương hội rất nghiêm ngặt, nếu như đã phong bế tin tức của ai thì cho dù Linh Thạch nhiều đến đâu cũng không có tác dụng gì cả.” Chưởng quỹ lắc đầu.
“Được rồi, nếu có tin tức gì của Chung Tú thì mong hãy báo cho tại hạ một tiếng, Linh Thạch không thành vấn đề.” Thạch Mục cười khổ nói.
“Tất nhiên, Mục đạo hữu cứ yên tâm. À, đấu giá hội của chúng ta sẽ tổ chức vào hai ngày nữa, Mục đạo hữu có hứng thú thì hãy tham gia, đây là giấy vào cửa.” Chưởng quầy nói rồi đưa cho Thạch Mục một tấm thẻ màu xòng trông rất bình thường cho Thạch Mục.
“Trên đấy giá hội có bao nhiêu tinh huyết của Viên Hầu cấp cao?” Thạch Mục nhận lấy tấm thiệp rồi hỏi lại.
“Tinh huyết Viên Hầu? Ta có xem qua danh sách vật phẩm lần này, hình như không có thứ ấy.” Chưởng quầy khẽ giật mình rồi lập tức lắc đầu.
Thạch Mục thất vọng, có vẻ như hôm nay vận may của hắn trốn mất rồi, chả làm được chuyện gì cả. Nếu như không có thứ hắn muốn thì đấu giá hội cũng chả cần phải đến nữa. Hắn định đứng dậy cáo từ thì chợt nhớ đến chuyện gì đó, lại hỏi.
“À, còn một chuyện không biết quý thương hội có thể hỗ trợ một chút không?”
“Mục đạo hữu cứ nói đừng ngại, chỉ cần chúng ta làm được thì sẽ không từ chối.”Chưởng quỹ đáp.
“Mục mỗ muốn thuê một Hỏa phòng tại Nhật Khang Thành, không biết phía ngài có thể giúp được không?” Thạch Mục đề xuất.
“Hỏa phòng? Cái này đều bị Liệt Xà Bộ và người của Minh Nguyệt Giáo khống chế, Thiên Ngô thương hội của chúng ta cũng không có nhúng tay vào luyện khí hay luyện đan ở Nhật Khang Thành. Chuyện này thật là cáo lỗi với đạo hữu rồi, chúng ta bất lực.” Sử chưởng quỹ lấy làm tiếc nói.
“Chẳng phải thương hội của các ngươi tự xưng là không gì không được sao? Thạch Đầu đưa ra có ba yêu cầu nhỏ nhoi thế mà cũng đưa ra đủ loại lý do từ chối.” Thải Nhi đang ngồi yên trên vai Thạch Mục chợt mở miệng kêu la.
Sử chưởng quỹ kinh ngặc nhìn về phía Thải Nhi suy nghĩ một chút rồi hỏi.
“Mục đạo hữu muốn mượn Hỏa phòng làm gì? Phải chăng là luyện khí, luyện đan hay là có chuyện gì khác?”
“Thực ra là do công pháp tu luyện của ta có chút đặc thù nên cần chỗ nào đó có Linh địa Hỏa nguyên để tu luyện, thế nên mới cần đến Hỏa phòng.” Thạch Mục nói.
“Nếu chỉ như vậy thì ta có một biện pháp thế này, có lẽ có chút hữu dụng.” Sử chưởng quỹ đề xuất.
“Biện pháp gì?” Ánh mắt Thạch Mục sáng lên.
“Mục đạo hữu chờ chút.” Sử chưởng quỹ quay người ra khỏi gian phòng. Một phút sau, hắn quay lại, trên tay cầm một quyển sách cũ nát.
“Mời đạo hữu xem thử.”
Thạch Mục nhận lấy, trên quyển sách có ghi mấy hang chữ cổ xưa “Kỳ Môn Trận Đồ”.
Hắn mở ra thì vui mừng phát hiện trong quyển sách nhỏ này lại ghi rất nhiều loại trận pháp, một trong số đó có Doanh Hỏa Trận, loại trận pháp này có thể lợi dụng linh thạch hệ hỏa để xây dựng một không gian có nguyên tố hỏa thuộc tính nồng đậm.
“Trận đồ này vốn là do một vị tiền bối trong hội vì muốn đào tạo nột loại Linh Thảo thuộc tính Hóa nên đã nghiên cứu sang tạo ra trận pháp thay đổi hoàn cảnh thích hợp. Đáng tiếc là trận pháp này tiêu tốn tài nguyên quá nhiều, được không bù nổi cho mất nên mới từ bỏ. May mà còn lưu truyền lại, có lẽ nó sẽ giúp ích cho Mục đạo hữu ah.” Sử chưởng quỹ giải thích.
“Doanh Hỏa Trận này đúng là có tác dụng với ta, không biết giá cả của nó thế nào?” Thạch Mục dò hỏi.
“Cái trận đồ này chỉ ghi lại một ít về trận pháp thôi, không những thế nó còn bị bỏ phế nhiều năm rồi. Nếu Mục đạo hữu thấy hữu dụng thì ta chỉ thu của ngươi năm tram linh thạch là đủ.” Sử chưởng quỹ ra giá.
Thạch Mục thanh toán nhanh chóng rồi rời khỏi Thiên Ngô Bảo Hiên trở lại chỗ ở của hắn. Hắn nóng lòng muốn nghiên cứu trận pháp này ngay lập tức.
Dựa theo ghi chép trên điển địchtrận pháp này cần rất nhiều Hỏa Cương Thạch và Linh thạch hệ hỏa, được cái là linh khí tạo thành sau khi lập trận thành công thì khá đậm đặc.
Số lượng hỏa linh thạch trên người Thạch Mục lúc này vẫn còn một chút, nhưng mà so sánh với số cần để lập trận thì còn thiếu rất nhiều. Còn Hỏa Cương Thạch để củng cố trận pháp, tránh việc tiêu tán Linh khí thì khá rẻ, nhưng số lượng lại lớn vô cùng, giá tiền bỏ ra để mua cũng không thể xem nhẹ được.
Vừa Cương Thạch, vừa Linh Thạch thế này thì cho dù Thạch Mục dốc hết túi cũng chỉ có thể duy trì không được bao lâu.
Thế nhưng khi hắn không thể ra ngoại thành được thì việc xây dựng một hỏa phòng để luyện thành Xích Viên Hỏa Kinh tầng tám là chuyện bức thiết nhất, giá cả thế nào cũng đáng. Nhưng đầu tiên phải tìm một địa điểm thích hợp đã.
Hai ngày sau, Thạch Mục dựa vào một người môi giới trong thành mà tìm được một trang viên yên tĩnh. Nơi này nằm ở phía bắc thành, diện tích khá lớn, giả cả phải chẳng, hợp túi tiền.
“Dựa theo yêu cầu của tiền bối, nơi này có đủ các phòng, hơn nữa lại vắng vẻ vô cùng, tuyệt sẽ không có người quấy rầy.” Một nam tử mặc áo xám nói.
Người này nhìn dáng vẻ hèn mọn, giống như đầu trôm đuôi cướp thế nhưng lại khá là nhiệt tình đối với Thạch Mục.
Thạch Mục nhìn qua trang viên hoang phế này khẽ gật đầu. Càng vắng vẻ thì càng tốt, hắn không muốn bị quấy rầy chút nào.
“Được đấy, ta chọn nơi này.” Thạch Mục vừa nói vừa móc Linh Thạch ra thanh toán.
Tên nam tử kia mừng rỡ thu lấy Linh Thạch rồi lập tức rời đi ngay.
“Thạch Đầu, nếu gian nhà này có chuyện quỷ quái sao ngươi còn mua làm gì?” Thải Nhi đậu trên vai Thạch Mục tỏ vẻ sợ sệt nói.
“Tiện lợi lại yên ắng nữa.”
“Có quỷ đấy, ngươi không sợ à?”
“Có tên nào bắt tên đó, chỗ này còn có ngươi nữa mà, sao phải xoắn.”
“Cái…cái gì? Ngươi muốn ta giúp ngươi bắt quỷ? Không…không được đâu, ta mặc kệ đấy.”
“Vậy thì thôi, không sao cả. ở chung với quỷ ta cũng không ngại lắm.”
“Ngươi điên à, đừng hù ta chứ.”
Thạch Mục mặc kệ Thải Nhi kêu la, quay người quan sát gian nhà.
Nghe đồn chỗ này bị quỷ ám, người nào ở đây thì đều bị mất tích một cách thần bí, dần dần, người địa phương ở đây đều nói rằng nơi đây có ma quỷ. Thạch Mục thì chả them quan tâm đến chuyện này, thế nhưng những lời đồn kia lại khá nhiều, làm cho Thải Nhi nhát gan phải sợ hãi.

Chương trước Chương tiếp
Loading...