Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Huyền Giới Chi Môn

Chương 291: Khinh người quá đáng



Dịch: todryan
Biên: Yukihana116490

Trong lúc đó, hai tay nam tử mặt sẹo bắt ấn, khúc xương tròn bỗng nhiên phóng đại lên gấp mấy lần, chắn trước phi kiếm màu tím.
“Phanh”
Hai kiện Linh Khí ầm ầm va chạm vào nhau giữa không trung, phát ra một tiếng vang thật lớn!
Khúc xương tròn quay tít rồi bắn ngược trở về, hắc quang bên ngoài ảm đạm đi không ít, thế nhưng công kích của phi kiếm màu tím cũng bị chặn lại.
Nhưng đúng vào thời khắc này, một luồng sáng đỏ như lửa xẹt qua bên cạnh tên nam tử mặt sẹo, hung hăng oanh kích lên Hãn Hải Cự Chu đằng sau lưng gã.
Nam tử mặt sẹo kinh hãi, đang muốn quay người cản lại thì tên Đạo sĩ nho nhã kia đã lần nữa thúc giục phi kiếm màu tím bay tới, gã đành phải lần nữa nghênh tiếp lấy.
Sau lưng Đạo sĩ nho nhã, vị Đạo cô xinh đẹp kia từ từ thu chưởng ấn lại.
Ầm rầm rầm!
Một tiếng nổ lớn kinh Thiên động Địa truyền đến, Linh quang bên ngoài Hãn Hải Cự Chu rung lắc dữ dội, thân thuyền kịch chấn, ở bên mép thuyền chợt dấy lên một ngọn lửa hừng hực, nhanh chóng lan ra khắp thân thuyền.
Nhiệt độ trên thuyền đột nhiên tăng cao, linh quang phòng hộ bên ngoài ảm đạm, gần như muốn tan vỡ.
Trên thuyền, chúng đệ tử hét lên kinh sợ. Lúc này một số đệ tử thấy tình hình không ổn, vài chục đạo Linh quang nhao nhao sáng lên, muốn vứt bỏ thuyền mà chạy.
Trong mắt Đạo cô mĩ mạo lóe lên lãnh mang, hai tay áo run lên, lúc này bạch châm từ ống tay áo bắn ra chằng chịt, phóng xuống phía dưới.
Tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên!
Những đệ tử khó khăn lắm mới thoát ly khỏi thuyền, vì đã mất đi một tầng bảo vệ, thân thể bị bạch châm đâm thủng lỗ chỗ như cái sàng, không ai có thể may mắn thoát khỏi.
Kể từ đó, những đệ tử chưa chạy theo ra khỏi thuyền sắc mặt đại biến, rút cuộc không ai dám trốn đi nữa.
"Phừng" một tiếng!
Lại một luồng sáng lửa đỏ đánh lên mép Hãn Hải Cự Chu, một đám lửa lớn lại lần nữa dấy lên.
Hãn Hải Cự Chu chấn động mãnh liệt. Linh quang bên ngoài rốt cuộc tiêu tán đi. Lửa mạnh hừng hực cháy lan ra, vô số đệ tử Minh Nguyệt Giáo trở thành người lửa. Thân thuyền rốt cuộc cũng không chịu nổi sức nặng, nhanh chóng lật nghiêng, chìm vào trong nước.
Hai luồng sáng đỏ từ trong chiếc thuyền chìm nghỉm bay vụt ra, trở lại
trước người Đạo cô mỹ mạo. Đó là hai thanh Búa đỏ hồng, tản mát ra dao động Linh khí mãnh liệt, giống như là một cặp Linh Khí.
Giờ phút này, nam tử mặt sẹo tạm thời bức lui Đạo sĩ nho nhã, trừng mắt như muốn nứt, hét lớn một tiếng, đánh về phía Đạo cô mỹ mạo.
Cùng lúc đó, một tay gã phất lên, mảng lớn khói xám tràn ra.
Cạc cạc!
Một tiếng kêu to khản đặc vang lên, một đầu Hắc Cốt Điểu to hơn mười trượng từ trong đám khói xám bay ra. Hồn Hỏa màu tím trong mắt nó trông như hai ngọn đèn lồng, thực lực nghiễm nhiên đạt đến cấp Địa giai.
Cốt Điểu khổng lồ khẽ đảo một vòng trên không trung, một đôi cốt trảo sắc bén chộp về phía Đạo sĩ nho nhã. Đồng thời nó há miệng, phun ra một dải sương đen, tanh hôi đến bức người. Hiển nhiên trong đó ẩn chứa kịch độc.
Đạo sĩ nho nhã hét lớn một tiếng, quang mang màu tím trên thân đại phóng, hình thành một cái vòng bảo hộ bằng Chân khí, ngăn cách dải sương đen ở bên ngoài.
Đồng thời Tử sắc phi kiếm lóe lên, bay tới, chém về phía cốt trảo sắc bén.
"Leng keng" một tiếng!
Thân thể Đạo sĩ nho nhã đại chấn, bắn lùi lại mấy trượng. Chẳng qua Cốt Điểu cũng chịu không nổi, một cái cốt trảo bị phi kiếm chặt đứt.
"Ba con thuyền nơi này hãy giao cho chúng ta , ngươi hãy đuổi theo mấy chiếc thuyền nơi xa, tuyệt đối không thể để bất kì tên dư nghiệt tà giáo nào chạy thoát! Đợi chúng ta giải quyết xong việc ở đây, liền đi tới giúp ngươi!" Đạo sĩ nho nhã quát lớn tiếng nói với một gã Đạo sĩ trẻ khác cũng vừa mới chạy tới.
Xa xa, đám người Thạch Mục đang ngồi trên ba chiếc thuyền đã đi xa mấy trăm trượng, mắt thấy sắp phải mất bóng.
Tên Đạo sĩ trẻ tuổi đang muốn xuất thủ công kích đám cự chu trước mặt, nghe vậy nhẹ nhàng gật đầu. Dưới thân dâng lên một luồng sáng màu xanh, nhưng là một cái trường toa* màu xanh, chở thân thể của gã bay về phía mấy chiếc cự chu nơi xa, tốc độ cực nhanh.
(trường toa: con thoi dài)
Xa xa, trên ba chiếc Hãn Hải Cự Chu, thiếu phụ váy xám cùng mọi người sớm đã đem dị trạng diễn ra trên bờ biển nhìn vào trong mắt, sắc mặt cả đám đều vô cùng khó coi.
"Là người của Thông Thiên Tiên Giáo !" Không biết là người nào hô một tiếng.
"Bọn hắn làm sao sẽ xuất hiện ở nơi đây?"
Tất cả mọi người trên thuyền đều bị bưng bít thông tin, nên trong khoảng thời gian này, việc Thông Thiên Tiên giáo cùng Thiên Ma Tông xâm lấn cổ quốc Tây Hạ, bọn họ hoàn toàn không biết gì cả.
Vào thời khắc này, một luồng sáng màu xanh phóng tới như điện xẹt.
Thạch Mục bỗng nhiên đứng lên, trong lòng rùng mình, lập tức nhấc Vẫn Thạch Hắc Đao trên lưng xuống rồi nắm chặt nó trong tay.
Khuôn mặt Thiếu phụ váy xám co quắp, chỉ trong một chút thời gian, một chiếc Hãn Hải Cự Chu đã bị đánh chìm, hai trăm tên đệ tử tinh anh của Minh Nguyệt Giáo chết thảm dưới đáy biển, bảo nàng không giận làm sao được!
Luồng sáng màu xanh xẹt tới nhanh như điện, trong nháy mắt đã đến gần.
Thiếu phụ váy xám khẽ quát một tiếng, một tay chỉ một cái, một tấm Lụa đỏ từ trên người nàng hiển hiện ra, nghênh đón luồng sáng màu xanh đang đuổi tới.
Tấm lụa đỏ (Hồng Lăng) tản mát ra luồng cực quang màu đỏ, dường như một đầu hỏa long đang giương nanh múa vuốt bay đến.
Luồng sáng màu xanh lóe lên, ngừng lại, hiện ra thân ảnh của tên Đạo sĩ trẻ tuổi kia.
Gã cười lạnh một tiếng, trong miệng lẩm bẩm, một luồng bạch quang từ trong tay gã bắn ra, lại là một cây roi trắng (bạch tiên).
Cây roi dẻo đón gió lớn lên, thân roi bỗng nhiên duỗi dài, cuốn lấy tấm lụa đỏ.
Oanh long long!
Hai kiện Linh Khí như hai con mãng xà ở giữa không trung quấn quanh cắn xé, dây dưa với nhau, nhất thời không cách nào phân ra thắng bại.
"Yêu nghiệt Minh Nguyệt Giáo, chịu chết đi!" Tên Đạo sĩ trẻ hét lớn một tiếng, luồng bạch quang trên thân đại phóng, ở sau lưng liền ngưng tụ thành võ đạo pháp tướng của gã - là một tên cự nhân.
Pháp tướng một tay cầm đao, một tay cầm kiếm, khí thế kinh người.
Tên đạo sĩ trẻ vừa xuất thủ, trong tay nhiều hơn một cây thương bạc, gã bay tới phía thiếu phụ váy xám.
Ngân thương run lên, hơn mười đạo thương hoa nở rộ, đâm về mọi nơi trên người thiếu phụ váy xám.
Cùng lúc đó, Pháp tướng sau lưng gã huy động đao kiếm trong tay, bổ xuống chiếc Hãn Hải Cự Chu gần nhất.
Nhưng đúng vào lúc này, trước người thiếu phụ váy xám hiện lên đám khí xám, một con Khô Lâu màu tím vàng hiển hiện ra, mỗi tay đều nắm một cây Hắc Đoản Thương (cây thương ngắn màu đen). Hai thanh thương đen ngắn trong tay nó nhanh chóng múa tít, tựa như hai con rồng đen, uốn lượn lên cao xuống thấp, đánh nát từng chuỗi thương hoa của tên đạo sĩ trẻ tuổi.
Bỗng nhiên, phía sau đầu thiếu phụ váy xám hiện lên hư ảnh một vầng bán nguyệt, hai tay mười ngón liên tục bấm quyết, từng sợi tơ màu xám lăng không xuất hiện, đan vào thành một tấm lưới xám khổng lồ, chắn phía trên thuyền.
Oanh oanh!
Pháp tướng của tên đạo sĩ trẻ tuổi hung hăng oanh kích trên tấm lưới xám khổng lồ, linh quang trên dải lụa khổng lồ lung lay, thế nhưng vẫn là chặn được.
"Thuật sĩ Huyền nguyệt!"
Sắc mặt tên Đạo sĩ trẻ tuổi trầm xuống, trường toa dưới chân lóe lên hào quang, chở hắn bay về phía chiếc thuyền thứ hai.
Thiếu phụ váy xám một bên chỉ huy Khô Lâu tử kim đón đánh Pháp tướng của tên đạo sĩ trẻ tuổi, một bên phi thân đuổi theo.
Vút vút vút!
Mấy luồng bạch quang thô to từ trong tay võ đạo pháp tướng của tên Đạo sĩ trẻ tuổi bắn ra, hung hăng đánh về phía chiếc thuyền thứ hai.
Thiếu phụ váy xám hai tay thúc giục pháp quyết, một mảng lớn các sợi tơ xám xuất hiện trên không Cự Chu, trước khi luồng bạch quang đáng tới đã ngưng tụ thành một tấm lưới xám khổng lồ.
Ầm rầm rầm!
Luồng bạch quang lại lần nữa bị chiếc lưới xám khổng lồ ngăn lại.
Nhưng giờ phút này, tên Đạo
sĩ trẻ tuổi lại không thèm để ý gì đến chiếc thuyền này nữa, sớm đã chạy đến đánh chiếc thuyền thứ ba! Mấy đạo bạch quang lại lần nữa xuất hiện, bắn về chiếc thuyền thứ ba.
Trên chiếc thuyền đầu tiên, Thạch Mục ngửa đầu nhìn tên Đạo sĩ trẻ tuổi đang bay lượn giữa không trung. Trong mắt hắn hiện lên một tia tinh mang, bạch quang lóe lên, trong tay nhiều ra một thanh trường cung bằng xương trắng, tay kia thì cầm một mũi tên Hắc Vũ .
Thiếu phụ váy xám cắn răng một cái, hư ảnh bán nguyệt đằng sau đầu tỏa sáng hào quang. Hư ảnh nửa vầng trăng bỗng nhiên biến thành trăng khuyết, kế tiếp vô số sợi tơ màu xám từ trong hư không tuôn ra chằng chịt, tạo thành một tấm lưới dài chừng mấy trăm trượng. Tấm lưới xám khổng lồ cuộn lại giống như một chiếc vỏ trứng, bao cả ba chiếc Hãn Hải Cự Chu vào bên trong.
Thi triển thuật này xong, sắc mặt thiếu phụ váy xám tái nhợt, Pháp lực trong người cũng tiêu hao hơn phân nửa.
"Hắc hắc! Vì bảo hộ một đám đệ tử cấp thấp không tiếc tự tổn tu vi, nếu không có lẽ còn có thể cùng ta đọ sức một chút, thật sự là ngu không ai bằng!"
Tên đạo sĩ trẻ tuổi cười lạnh một tiếng, thân thể chợt ngừng ở giữa không trung.
Thiếu phụ váy xám hơi thở dốc, lật tay lấy ra một chiếc xích sắt màu đen, nhìn về phía đạo sĩ thanh niên ở giữa không trung, ý tứ không một chút nào muốn nhượng bộ .
"Bàng điện chủ, người không cần để ý đến chúng ta."
"Đúng, chúng ta cũng tới hỗ trợ, đem tên tiểu nhân hèn hạ này làm thịt!"
Phía dưới ba chiếc thuyền , sáu trăm tên đệ tử Minh Nguyệt Giáo mắt thấy cảnh này, nhao nhao gào thét đứng lên.
"Một đám nghiệt đồ tà giáo sắp chết đến nơi, vẫn còn nói giả nhân giả nghĩa cái gì, hôm nay bọn ngươi hết thảy đều phải chết!"
Tên đạo sĩ trẻ tuổi nói.
"Các ngươi luôn mồm xưng Minh Nguyệt Giáo của chúng ta là tà giáo, vậy Thông Thiên Tiên Giáo các ngươi thì sao đây? Tuyên bố ra bên ngoài là tuân theo ý chỉ của Tiên Giới, vậy mà lại mượn danh nghĩa diệt trừ dị đoan, ý đồ tham muốn Linh mạch của cổ quốc Tây Hạ chúng ta, muốn đuổi tận giết tuyệt chúng ta !" Thiếu phụ váy xám nói.
"Hắc hắc, đối với tà giáo, tất nhiên là phải đuổi tận giết tuyệt rồi. Về phần Linh Mạch Linh Thạch, các ngươi vốn không xứng có được, an tâm lên đường đi!" Tên đạo sĩ cười lạnh một tiếng, mặt ngoài cây thương bạc lưu chuyển phù văn, tỏa sáng hào quang, sau đó hóa thành hư ảnh một con rồng bạc dài chừng mười trượng, giương nanh múa vuốt phóng xuống màn sáng màu xám.
Rặc rặc!
Bởi vì diện tích của màn sáng xám quá lớn, lực phòng ngự tất nhiên dàn trải, tấm màn không đủ dày. Khi rồng bạc trùng kích xuống, rốt cuộc không kiên trì nổi, ầm ầm vỡ tan.
Sắc mặt Thiếu phụ váy xám trắng bệch một mảng, thân thể nàng ở giữa không trung chao đảo một cái.
Tên đạo sĩ trẻ tuổi đắc thế không buông tha một ai, thân hình nhoáng lên, trong nháy mắt lướt qua mấy trượng, thương bạc đột nhiên đâm tới ngực thiếu phụ váy xám.
Thiếu phụ váy xám dưới chân lùi một chút, thân thể lui về sau.
Chẳng qua nàng thân là Thuật sĩ, tốc độ chậm hơn quá nhiều so với thương bạc. Mắt thấy Ngân thương kia ngay lập tức sẽ đâm thủng ngực mình, trong mắt nàng rốt cuộc lộ ra một tia tuyệt vọng.
Những tên đệ tử Minh Nguyệt giáo khác thấy vậy, cũng đều lộ ra vẻ tuyệt vọng. Tuy rằng ở đây có không ít Võ giả Tiên Thiên, Thuật sĩ Tinh giai nhưng ở trước mặt cường giả cấp Địa giai, tất cả đều như gà đất chó kiểng. Huống chi giờ phút này đều đang ở trên biển, thực lực căn bản không cách nào phát huy.
"Khinh người quá đáng!"
Một thanh âm đột ngột từ phía dưới vang lên, vừa dứt lời, "Véoo", một tiếng rít gào sắc nhọn, giữa không trung hiện ra một đạo hắc quang mơ hồ, tốc độ nhanh như lôi điện.
Vẻ tươi cười của tên đạo sĩ trì trệ, đành phải buông tha công kích thiếu phụ váy xám, dưới chân gã sáng bùng lên ánh sáng màu xanh, muốn tránh gấp sang bên cạnh.
Thân ảnh lóe lên, tên đạo sĩ xuất hiện ở mấy trượng bên ngoài. Chẳng qua giờ phút này sắc mặt gã xanh mét, trên cánh tay trái đầm đìa máu tươi. Dù gã đã tránh nhưng tay này vẫn bị xuyên lủng một cái lỗ lớn.
"Người nào?"
Ngũ quan trên mặt tên đạo sĩ vặn vẹo, hai mắt hung quang đại thịnh.
Đáp lại đạo sĩ thanh niên là một đạo kiếm ảnh màu vàng phóng lên trời, như Giao Long ra biển, nó xỏ xuyên qua hư không, biến ảo thành hơn mười đạo kiếm ảnh màu vàng, chém về phía tên đạo sĩ trẻ tuổi.
Kiếm ảnh để lại giữa không trung một đạo quỹ tích màu vàng kim.

Chương trước Chương tiếp
Loading...