Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Huyền Giới Chi Môn

Chương 279: Việc lạ



Dịch: Yukihana116490

“Ha ha, vị này chắc là Thạch Mục – Thạch đạo hữu rồi. Nhìn bộ dạng của đạo hữu, chắc là đệ tử môn hạ của Minh Nguyệt Giáo phải không?” Áo bào xanh lão giả cười ha hả nói.
“Bái kiến Từ Lỗ Tử đại sư.” Thạch Mục đứng lên.
“Đạo hữu mời ngồi.” Từ Lỗ Tử ngồi trên chỗ mà vừa nãy Điền chưởng quỹ vừa ngồi, còn Điền chưởng quỹ thì đang khoanh tay đứng ở một bên.
“Nghe nói chất liệu Pháp Khí của đạo hữu rất đặc thù, đến Điền chưởng quỹ cũng không nhận biết. Chẳng lẽ là hai kiện này sao?” Từ Lỗ Tử không nhiều lời, chỉ vào đao côn ngăm đen trên bàn hỏi.
Thạch Mục nhẹ gật đầu.
Ánh mắt Từ Lỗ Tử rơi vào trên đao côn trên bàn. Vốn thần sắc lão tuy rằng trịnh trọng, nhưng trong lúc đấy còn mang theo một chút tùy ý, nhưng thời gian dần trôi, dường như đã nhìn ra điều gì, sắc mặt lão dần ngưng trọng lên, ánh mắt không tha gắt gao nhìn chằm chằm vào đao côn. Nhìn một lát, lão cầm Vẫn Thạch Đoản Côn lên, đưa tới trước mắt, ngón tay chà qua chà lại một cách kỹ lưỡng ở mặt ngoài nó.
Thạch Mục xem hết vào mắt, trên lộ ra vẻ vui mừng.
Qua hết một khắc chuông, Từ Lỗ Tử mới buông đoản côn xuống, lại cầm Vẫn Thạch Hắc Đao lên, khẽ gật đầu, lại buông xuông hắc đao.
Thạch Mục ngồi thẳng tắp, ánh mắt chờ mong nhìn về phía Từ Lỗ Tử.
“Tài liệu hai kiện Pháp Khí này của Mục đạo hữu thật sự quá đặc thù, suýt nữa làm khó lão phu rồi.” Từ Lỗ Tử nói.
"Kính xin Từ đại sư chỉ giáo." Thạch Mục nói.
“Hai kiện Pháp Khí này của đạo hữu không cách nào thu vào Giới chỉ Không gian, hơn nữa theo thời gian trôi qua, nó càng lúc càng nặng?” Từ Lỗ Tử nhìn Giới chỉ trên tay Thạch Mục, hỏi.
"Đúng là như thế." Thạch Mục nói.
“Quả nhiên…Đối với loại tài liệu màu đen này lão phu cũng không hiểu nhiều lắm. Chẳng qua thật lâu trước đây, khi đang ngao du Đại lục, đi ngang qua một chỗ ở Đông Hải đã từng thấy tài liệu cùng loại.” Từ Lỗ Tử nhẹ gật đầu, trong mắt hiện lên một tia hồi ức.
Trong lòng Thạch Mục khẽ động.
"Loại tài liệu này cực kỳ đặc thù, tính chất vô cùng cứng rắn, nhưng dường như số lượng của nó cũng không nhiều. Mục đạo hữu có thể gom lại nhiều như vậy, còn tìm người luyện chế nó thành Pháp Khí trung phẩm, xem như là cực khó có được rồi.” Từ Lỗ Tử nhìn Thạch Mục một cái, tiếp tục nói.
“Tại hạ cũng coi như gặp may mới gom được đủ như vậy. Vị Luyện Khí Sư trước kia cũng phải hao hết tâm tư mới thăng được hai kiện vũ khí này lên Pháp Khí trung phẩm. Nhưng cũng chỉ là tới đó thôi, không cách nào tiến thêm một bước nữa. Hôm nay tại hạ đến nhà bái phỏng đó là hy vọng có thể tiến thêm một bước, thăng hai kiện vũ khí này lên thành Pháp Khí thượng phẩm. Không biết quý điếm có thể làm được hay không?” Thạch Mục nói.
“Luyện chế thành Pháp Khí thượng phẩm cũng không khó. Chất liệu đao côn của đạo hữu rất đặc thù, tuyệt đối có thể chịu được Phù trận cao giai. Chẳng qua ở trong đó có rất nhiều tạp chất trộn lẫn, hiện muốn đề cao đẳng cấp cho nó, trước cần phải bài trừ đi tạp chất mới được.” Từ Lỗ Tử suy nghĩ một chút, nói.
“Nói cách khác, trước cần phải mang đao côn đi tinh luyện một phen mới khiến nó thăng cấp được?” Thạch Mục hỏi.
“Đúng vậy. Chẳng qua hai kiện Pháp Khí này của đạo hữu có chất liệu quá đặc thù, nếu muốn chiết xuất, cần phải dùng đến một bí thuật luyện khí độc môn, tiêu phí xa xỉ.” Từ Lỗ Tử nói.
"Không biết cần bao nhiêu Linh Thạch?" Thạch Mục hỏi.
"Một vạn Linh Thạch." Từ Lỗ Tử không chút suy nghĩ vươn một ngón tay, nói.
"Cái gì!" Thạch Mục chấn động, thoáng một cái đứng phắt lên.
Một vạn Linh Thạch đối với một tồn tại Địa giai mà nói thì đây cũng là một khoản tiền lớn. Giờ phút này, trên người hắn cũng chỉ liền hơn một vạn Linh Thạch. Nhưng đấy là tích cóp trong những năm gần đây, đánh chết vài tên Tiên Thiên, thậm chí Địa giai, mới miễn cưỡng có được.
“Bí thuật độc môn này của lão phu là được diễn biến ra từ trong Pháp môn tẩy luyện Linh Khí, nên cần tiêu hao một lượng lớn Linh Thạch. Có tiếp nhận được hay không, Mục đạo hữu tự quyết định đi.” Từ Lỗ Tử ngồi xuống, nói.
"Tốt, vậy liền nhờ cậy Từ đại sư rồi." Thạch Mục hơi do dự, nhưng hắn cắn răng một cái, vẫn là đáp ứng xuống.
Nói xong, hắn vung tay lên, trên bàn xuất hiện một đống nhỏ Linh Thạch.
Từ Lỗ Tử nhìn Linh Thạch trên bàn một cái, sau liền làm một cái thủ thế, gã Điền chưởng quỹ kia liền đi lên trước, kiểm tra lại số lượng một chút rồi gật nhẹ đầu với Từ Lỗ Tử.
Trong thời gian tiếp theo, hai người lại thảo luận một phen, xác định Phù trận nào tương lai sẽ được khắc lên hai kiện tân Pháp Khí.
“Đúng rồi, trên người tại hạ còn có vật cũng được chế tạo từ thứ tài liệu này. Thời điểm Từ đại sư tinh luyện thuận tiện cũng đem nó nấu lại, luyện nhâp vào trong đao côn đi.” Thạch Mục đột nhiên nghĩ đến cái gì, cởi tiểu Lưu Tinh Chùy đang quấn bên hông xuống, nói.
Theo thực lực của Thạch Mục đề cao, thứ này đã không còn tác dụng gì quá lớn.
“Không có vấn đề.” Từ Lỗ Tử nhìn Lưu Tinh Chùy một cái, đây chẳng qua chỉ là một việc rất nhỏ, lập tức gật đầu đồng ý.
“À ta còn kiện Pháp Khí này nữa, thỉnh Từ đại sư xem qua một chút. Xem có thể cũng tinh luyện nó một phen, cho nó trở thành Pháp Khí thượng phẩm hay không?” Thạch Mục nói, lại từ trong Giới chỉ trữ vật lấy ra một cây cung nhỏ màu xanh. Chính là Phá Thiên Cung, ngoài ra còn có mười mấy mũi tên Truy Phong.
Theo tu vi của hắn tăng lên, kiện Pháp Khí trung phẩm Phá Thiên Cung này dù vẫn có thể xem là một kiện hàng cao cấp nhưng đã có chút hơi không đủ dùng. Đặc biệt là khi gặp phải một vài tu sĩ hoặc Thuật sĩ cao giai, uy lực hiện tại của Phá Thiên Cung chỉ sợ không cách nào phá vỡ phòng ngự của bọn họ.
Từ Lỗ Tử đón lấy Phá Thiên Cung, nhìn lướt qua một chút, nói:
“Cung này cũng coi như là tinh phẩm trong Pháp Khí trung phẩm rồi. Nếu muốn tăng nó lên thành Pháp Khí thượng phẩm cũng không khó lắm, chẳng qua trong tay lão phu không có tài liệu phù hợp.”
“Cần phải dùng loại tài liệu nào? Nói đến tài liệu luyện khí, trên người tại hạ cũng là có một ít đây.” Sắc mặt họ Thạch vui vẻ, vội vàng hỏi.
“Nếu là tài liệu bình thường chỗ lão phu đây đương nhiên là có, nhưng cung này có chút đặc thù, vô luận là thân cung hay mũi tên đều dùng tài liệu trên Yêu thú loài chim chế tạo mà thành. Nếu muốn tăng đẳng cấp của nó lên, nhất định phải dùng tài liệu cùng loại mới được.” Từ Lỗ Tử nói.
“Yêu thú loài chim…” Thạch Mục trầm ngâm, trên người hắn cũng không có loại tài liệu này.
“Xin hỏi đại sư, không biết tài liệu trên người Hắc Dực Sư Thứu của Thiên Ma Tông có dùng được hay không?” Ánh mắt hắn bỗng nhiên chớp lên, nhớ lại đám Sư Thứu của Thiên Ma Tông gặp được trên đường đến thành Khúc Dương, liền mở miệng hỏi.
“Hắc Dực Sư Thứu chính là Linh thú loại phi cầm quý trọng. Nếu có thể bắt được một con, lấy lông vũ cùng gân cốt của nó thì quá đủ để khiến thanh cung này thăng cấp. Chẳng qua Hắc Dực Sư Thứu do Thiên Ma Tông phái ra kia phần lớn đều là con trưởng thành, có thực lực tương đương với võ giả Tiên Thiên, không chỉ có tốc độ cực nhanh mà thực lực nó phát huy ra khi ở trên không cũng hết sức kinh người đấy.” Từ Lỗ Tử nói như vậy.
“Việc này để ta ngẫm lại biện pháp, nếu có cơ hội lấy tới tài liệu, lại đến làm phiền Từ đại sư.” Thạch Mục nói.
Tuy Thiên Ma Tông xem như bổn tông của hắn, nhưng nếu nó đã không phân được tốt xấu, liên thủ với Thông Thiên Tiên Giáo hạ lệnh truy nã làm hắn không thể tha hương đi xa, thì cũng đừng bảo hắn nói chuyện tình cảm gì ở đây nữa. Hôm nay viễn chinh đã tới gần, không biết có bao nhiêu khó khăn hiểm trở đang chờ đợi mình trong tương lai, phải mau chóng tăng lên thực lực mới là điều trọng yếu nhất.
“Nếu đạo hữu có thể bắt được một con Hắc Dực Sư Thứu, ngoại trừ tài liệu dùng để thăng cấp trường cung ra những thứ còn lại cũng xem như trù phú, liền xem như đó là phí tổn chế tạo đi. Đạo hữu không cần phải thanh toán thêm Linh Thạch gì nữa.” Từ Lỗ Tử nói.
“Được, một lời đã định. Đúng rồi, để hoàn thành thăng cấp cho ba kiện Pháp Khí này không biết đại sư cần bao nhiêu thời gian?" Hắn lập tức hỏi.
Trận tỷ thí tiếp theo là ở một tháng sau, tốt nhất là có thể hoàn thành trước đó.
“Đao côn mà nói, nửa tháng sau đạo hữu tới lấy là được. Còn về phần thanh cung này, chỉ cần đầy đủ hết tài liệu, năm ngày sau giao hàng.” Từ Lỗ Tử suy nghĩ một chút nói.
“Thuật luyện khí của Từ đại sư quả nhiên tinh diệu, tại hạ bội phục.” Thạch Mục nghe vậy, tự đáy lòng tán thán nói.
Tốc độ này, Triệu Bình Hắc Ma Môn xa không thể so được đấy.
"Mục đạo hữu quá khen." Từ Lỗ Tử ngữ khí bình thản nói, sau liền cầm lấy hai kiện Pháp Khí trên bàn, muốn đứng dậy ly khai.
“Từ đại sư chờ cho một chút, tại hạ còn có một chuyện.” Thạch Mục mở miệng gọi lại.
Từ Lỗ Tử nghe vậy khẽ giật mình, một lần nữa ngồi xuống.
"Mục mỗ nghe nói, quý điếm chẳng những đón nhiệm vụ luyện khí mà còn buôn bán tin tức các nơi trên đại lục. Tại hạ có một chuyện muốn nghe ngóng.” Thạch Mục nói.
Lông mày hoa râm của Từ Lỗ Tử khẽ nhúc nhích, dường như có chút ngoài ý muốn.
"A, đạo hữu muốn nghe ngóng chuyện gì?" Từ Lỗ Tử hỏi.
"Tại hạ muốn biết tin tức về Thăng Tiên Đại Điển cùng Ma Dương Đại Điển." Thạch Mục nói ra.
Đây là một việc hắn một mực tưởng nhớ trong lòng, đáng tiếc dọc theo con đường lang bạt kỳ hồ này hắn không có cơ hội đi nghe ngóng.
“Thì ra là việc này, việc này chỉ cần người hơi có chút linh thông về mặt tin tức cũng đã biết được. Tin tức này cũng không đáng giá, nhìn trên phân thượng ta và ngươi lần đầu hợp tác, liền không thu phí dụng của đạo hữu. Cụ thể Mục đạo hữu muốn biết cái gì?” Từ Lỗ Tử thoáng nở nụ cười, hỏi.
“Danh sách kẻ thắng.” Thạch Mục có chút ngoài ý muốn, bất quá lập tức nói ra.
Từ Lỗ Tử quay đầu nhìn Điền chưởng quỹ một cái, người sau hiểu ý, bước nhanh ra ngoài, sau một lát liền cầm hai khối Ngọc Phù màu trắng đi đến, hai tay đưa cho Từ Lỗ Tử.
“Đây là Thủy Kính Ngọc Phù của bản thương hội, ghi chép tên cùng tướng mạo của kẻ thắng được trong Đại hội Thăng Tiên cùng Ma Dương Đại Điển.” Từ Lỗ Tử nói, liền duỗi một ngón tay điểm nhẹ lên một khối Ngọc Phù trong đó.
"Ô...ô...n...g" một tiếng, trên Ngọc Phù dâng lên một tầng ánh sáng trắng, ngưng tụ thành một mặt kính bằng nước.
Trong mặt gương, hiện ra thân ảnh của ba nam ba nữ, bên cạnh còn có danh tự của những người này.
“Sáu người này chính là kẻ chiến thắng trong Thăng Tiên Đại Điển lần này.” Từ Lỗ Tử nói.
Ánh mắt Thạch Mục lướt qua, trực tiếp rơi vào trên người một thiếu nữ mặc một bộ quần áo trắng như tuyết, dáng người thướt tha nổi bật, phảng phất như tinh linh tuyệt sắc. Hai mắt hắn vốn sáng ngời, tiếp theo liền ảm đạm xuống.
(Mê mẩn chi cái con suốt ngày lạnh lùng chọn sự nghiệp không chọn mình hả Mục ngáo đá *lật cái bàn*. Về với Tú đi!!!
Chẳng qua loại tâm tình biến hóa này chỉ xuất hiện trong một chớp mắt, sau đó liền khôi phục bình tĩnh.
Thiếu nữ này không phải ai khác, đúng là Tây Môn Tuyết.
"Nàng rốt cuộc được như nguyện..."
Ánh mắt Thạch Mục dừng lại trên gương mặt khuynh thế mặt tuyệt luân này một lúc, sau mới bắt buộc chính mình dời đi ánh mắt, chuyển về phía hai nữ ba nam còn lại. Những người này hắn không nhận ra ai, ngoại trừ vị công chúa Nguyệt Nghê đã từng gặp mặt một lần kia.
“Nói tới, lần này Thông Thiên Tiên Giáo cử hành Thăng Tiên Đại Điển ngược lại đã ra một kiện việc lạ trước giờ chưa từng có.” Từ Lỗ Tử nhìn thoáng qua ba nam ba nữ này, cười nói.
“Đúng vậy, thuộc hạ cũng nghe nói qua. Không ngờ còn có có người rõ ràng đã lấy được tư cách Thăng Tiên, lại còn từ chối phần Tiên Duyên này ngay trước mặt mọi người. Đúng là khiến người khác trăm mối không cách nào hiểu được mà.” Điền chưởng quỹ đứng ở một bên, trong giọng nói mang theo vài phần tiếc hận.
"Lại còn có việc này?" Thạch Mục nghe vậy, có chút ngạc nhiên.

Chương trước Chương tiếp
Loading...