Huyền Giới Chi Môn
Chương 214: Thăng Tiên Đại Điển
Thải nhi liên tiếp nuốt chửng ba con Hỏa Ngư*, trên người nó liền hiện lên một vòng sáng màu đỏ lưu chuyển toàn thân nó sau đó hội tụ tới cộng long vũ trên đỉnh đầu. Chiếc lông chim liền lóe sáng lên, biến thành màu đỏ như lửa tỏa sáng ra xung quanh trong thật bắt mắt.
*Hỏa Ngư: Cá lửa, ở đây là con cá được hình thành do hỏa linh khí nồng đậm
Thải nhi sung sướng vỗ hai cánh kêu lên hoan hỉ.
Chỗ cá Thạch Mục bắt cho nó còn có hai con nhưng mà hiện tại cơ thể nó đã đạt đến giới hạn, không thể hấp thụ thêm hỏa nguyên tố nữa.
Thải nhi chuyển mắt nhìn về phía Thạch Mục đang ngồi khoanh chân trên đất, ánh mắt chớp chớp.
Giờ phút này toàn thân Thạch Mục được bao phủ một tầng sáng màu đỏ. Xung quanh hắn hỏa nguyên tố đang tụ tập lại thẩm thấu vào cơ thể hắn như sông đổ về biển, trên người hắn tản ra một luồng pháp lực mạnh mẽ.
Đột nhiên, Thạch Mục vung hai tay lên, lập tức có hai bóng xích màu trắng vọt ra chui thẳng vào dòng chảy nham thạch bên dưới cuốn lên bốn năm con cá.
Phanh! Phanh! Phanh!
Những con cá này bay đến trên đầu Thạch Mục liền nổ tan xác, biến thành năm luông sáng màu đỏ thi nhau chui vào cơ thể Thạch Mục rồi hóa thành một dòng nhiệt khí chảy xuôi khắp kinh mạch toàn thân hắn, cuối cùng hòa nhập vào trong đan điền thi chuyển hóa thành một đám chân khí tinh thuần nhẹ nhàng cô đọng thành khí phôi như một cái kén tằm, càng lúc càng dày đặc.
Một nén nhang sau, ánh sáng màu đỏ quanh thân Thạch Mục phát ra càng lúc càng mãnh liệt, khí phôi trong đan điền lúc này đã đạt đến cực hạn, ầm ầm tan vỡ hóa thành một dòng xoáy giống như một đám sao trên bầu trời nhanh chóng hội tụ lại với nhau.
Từng tia khí trong dòng xoáy này đều là Tiên Thiên chân khí tinh thuần vô cùng. Pháp lực hắn xoay quanh những dòng khí này lúc này trông thật mỏng manh, giống như đom đóm so cùng ánh trăng.
Thạch Mục mở trừng hai mắt ra, bên trong không giấu nổi vẻ mừng rỡ.
Một con đường mới hoàn toàn mở ra trước mắt hắn. Cuối cùng thì hắn cũng đã thành công lập được khí phủ trong đan điền, bước chân vào cảnh giới Tiên Thiên mà bao người mơ ước.
Từ Hậu Thiên bước vào Tiên Thiên là một sự biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Tiên Thiên chân khí so với Hậu Thiên chân khí thì càng thêm tinh thuần hơn biết bao nhiêu lần, hơn nữa chân khí có thể rời khỏi bản thân, đánh vào địch nhân ở khoảng cách xa, thay đổi khó lường, thủ đoạn công kích hoàn toàn vượt qua võ giả Hậu Thiên. Quan trọng hơn là khi đạt đến Tiên Thiên thì tuổi thọ của võ giả cũng gia tăng lên nhiều lắm. Tiên Thiên có được khoảng bốn năm trăm năm tuổi thọ, đủ để hắn có thể theo đuổi cảnh giới cao hơn nữa.
“Mẫu thân, Mục nhi làm được rồi! Nhưng bây giờ mới là bắt đầu thôi, tương lai Mục nhi sẽ trở nên mạnh hơn nữa, càng mạnh hơn, sẽ trở thành người mạnh nhất thế gian này”
Ánh mắt Thạch Mục lộ ra một luồng ý chí kiên định, hắn chậm rãi đứng lên, một ý niệm vừa ra, khí phủ trong đan điền liền tuôn ra chân khí vận chuyển kinh mạch toàn thân hắn một cách nhanh chóng.
Bên ngoài hắn liền xuất hiện một vòng sáng màu đỏ rực rỡ như ngọn lửa đang cháy lên hừng hực, mãnh liệt phát tán ra hơi nóng làm không khí xung quanh cũng như đang bị thiêu đốt, chậm rãi khuếch tán ra bốn phương tám hướng.
Thải nhi đang ở gần đó liền bị luồng áp lực này đánh vào. Quát lên một tiếng “Oa” sau đó thân thể như chiếc lá bị thổi bay ra ngoài, đập vào một bên thành động.
May là nó phản ứng nhanh nhẹn, khi sắp đụng vào thành động thì hai cánh vỗ mạnh lên, thân thể khó khăn ổn định lại xém chút thì đụng vào vách đá. Nó bay một vòng quanh động, đang định oang oách kêu lên trách cứ thì Thạch Mục bên kia đột nhiên lấy xuống Hắc Đao và Hắc Côn, hai tay nhanh chóng hợp chúng lai thành một. Sau đó cánh tay vung lên, đứng tại chỗ thi triển Phong Trì Đao Pháp
Giờ phút này, Tiên Thiên chân khí trong cơ thể hắn lưu chuyển không ngừng tạo nên cảm giác mông lung khó tả.
Mỗi một đao hắn chém ra thì xung quanh thân đao đều có mười ba bóng đao mờ ảo. Phong Trì Đao Pháp đã được hắn thi triển đến cực hạn .
Bóng đao trùng trùng tuôn ra làm cho người nhìn phải hoa cả mắt lên. Thân hình Thạch Mục cũng không ngừng biến ảo giống như đang có mười ba người đang không ngừng vung đao lên vậy.
Mỗi ánh đao lại như một đạo lưu quang giăng bủa khắp nơi khiến người nhìn phải hoa mắt. Âm thanh khí bạo kinh khủng lấy hắn làm trung tâm, bắn ra bốn phương tám hướng tạo thành một cỗ cuồng phong khổng lồ. Mặt đất cũng phát ra trận trận run rẩy khiến một ít đá vụn bắt đầu chuyển động.
Thải nhi sớm đã thức thời bay đi thật vậy mà vẫn chịu ảnh hưởng thật lớn. Dựa vào thực lực của nó, nếu như trúng phải một chiêu, thân thể chỉ sợ lập tức bị chém thành hai khúc.
Thạch Mục tăng sức nơi tay. Hai loại phù trận trên thân Vẫn Thiết Mạch Đao lần lượt bị kích phát. Lưỡi đao bịt kín một tầng hỏa diễm. Chuôi đao cũng toát ra từng đạo quang mang xanh biếc.
Ô…ô…n…g!
Tốc độ đao ảnh bỗng nhiên tăng lên gấp bội!
Đôi mắt Thạch Mục bỗng nhiên toát ra một loại thần thái kỳ dị. Phong Trì Đao Pháp lướt nhanh trong đầu hắn như gió thổi xuôi.
Rống!
Hắn hét lớn một tiếng. Chân khí Tiên Thiên trong cơ thể rót vào Vẫn Thiết Mạch Đao trong tay. Thân đao chém ngang ra. Mười ba đạo đao ảnh chung quanh Vẫn Thiết Mạch Đao như bị triệu hoán, lóe lên dung nhập vào thân đao. Ánh đao đỏ thẫm đại phóng. Mây lửa cuồn cuộn mà ra.
Ô…ô…n…g!
Một đạo đao mang đỏ thẫm hình bán nguyệt lớn chừng một trượng hiện ra giữa mây lửa như gió thổi mây tan, chém tới phía trước.
Đao mang chém lên vách tạo thành tiếng nổ rền vang!
Vách đá tóe ra ánh lửa cuồn cuộn. Đá vụn rơi xuống, thình lình để lộ vết nứt sâu chừng vài thước, kéo dài mười trượng. Toàn bộ hang động rung lắc dữ dội một hồi, đá vụn rơi xuống như mưa. Một lúc sau mới lần nữa khôi phục trạng thái bình thường.
Thạch Mục đại hỉ, lập tức thu đao về lại.
Lệ Thương Hải đã từng nói. Phong Trì Đao Pháp chính là giản thể của một bộ võ kỹ Tiên Thiên. Những năm này, họ Thạch vẫn không ngừng phỏng đoán. Hôm nay rốt cuộc vào lúc tiến cấp Tiên Thiên đã hợp nhất mười ba đao làm một, thông hiểu đạo lí, tái hiện một thức này của đao pháp.
“Một chiêu này, liền gọi là ‘Quyển Vân Thức’ đi.” Hắn thì thào tự nói.
Một thức này có uy lực cực lớn. Tuy hắn hiện giờ chỉ là Tiên Thiên sơ kỳ nhưng dùng Vẫn Thiết Mạch Đao thi triển đao pháp này, dù là tồn tại hậu kỳ cũng chưa chắc có thể ngăn cản. Trong lòng Thạch Mục hưng phấn, ánh mắt nhìn sang Vẫn Thiết Mạch Đao, tâm niệm vừa động. Hai tay gập lại, Vẫn Thiết Mạch Đao một phân thành hai, hóa thành một đao một côn.
Thạch Mục thu hắc đao về lưng, chậm rãi đặt ngang đoản bổng trước ngực. Sau một khắc, hắn đột nhiên hét lớn một tiếng. Đoản bổng trong tay biến thành một đạo ảo ảnh màu đen, thi triển một bộ côn pháp cương mãnh, đằng đằng sát khí. Mỗi một côn thoạt nhìn vô cùng trầm trọng. Vô số côn pháp chồng lên một chỗ, mang theo tầng tầng bóng gậy. Khác với Phong Trì Đao Pháp lăng lệ ác liệt, tầng tầng bóng gậy đen kịt vô cùng trầm trọng, ẩn chứa ý chí giết chóc thuần túy.
Thoạt nhìn giống như Sát Thần từ Địa Ngục sâu thẳm cầm trong tay Hắc Ma Bổng tái hiện nhân thế.
“Giết!”
Thạch Mục hét lớn một tiếng, sát khí trong mắt tuôn ra.
Đoản bổng trong tay hiện lên một tầng quang mang xanh biếc, kích phát toàn bộ phù trận Phong Ảnh. Chân khí trong đan điền quán chú hai tay, đánh ra một côn mãnh liệt về phía trước. Lập tức tầng tầng lớp lớp bóng côn như bảy tòa núi lớn đồng loạt bổ thẳng về phía trước, tạo nên cảm giác áp bách.
Tiếng nổ đinh tai nhức óc truyền đến liên tiếp!
Tầng tầng bóng côn như sóng biển đánh lên trên vách núi đá phía đối diện, vách núi chấn động phát ra âm thanh ù ù, trong nháy mắt trên vách đá xuất hiện một cái lỗ to tướng, kích thước tầm hơn mười cái cối xay, đá vụn bay tứ tung.
Thân hình Thạch Mục nhoáng lên một cái, bay ngược ra mấy trượng, cầm đoản côn đứng thẳng, trên mặt lộ ra nét vui mừng.
Thất Sát Côn Pháp không hổ là võ kỹ cấp Tiên Thiên, vô luận khí thế hay uy lực cũng không hề kém chút nào so với Quyển Vân Thức hắn vừa lĩnh ngộ, bảy tầng côn pháp nối nhau đánh ra, địch thủ ngăn cản được tầng thứ nhất, chống cự không nổi tầng thứ hai, mặc dù chống đỡ tầng thứ hai, còn có tầng thứ ba, bốn, năm, sáu, bảy mãnh liệt không dứt!
Tuy nhiên, chiêu này có một cái khuyết điểm, chính là cực kỳ tiêu hao chân khí, Thạch Mục mới đánh ra một chiêu, thoáng cái tiêu hao gần nửa chân khí trong cơ thể.
"Ba ba ba!" Vào lúc này, có âm thanh vỗ tay thanh thúy truyền đến.
Thạch Mục biến sắc, quay đầu nhìn lại. Hắn liền thấy Kim Tiểu Thoa chẳng biết đã xuất hiện ở lối ra động quật từ lúc nào, nàng mỉm cười vỗ vỗ hai tay.
"Kim sư thúc..." vẻ kinh hãi trên mặt Thạch Mục chậm rãi tan đi, đoản côn cầm trong tay cũng vắt lại trên lưng
" Thì ra là Kim sư thúc đến, Thải nhi bái kiến Kim sư thúc!" Không chờ Thạch Mục nói xong, Thải nhi từ bên cạnh bay tới, đáp lên vai Thạch Mục mở miệng nói trước.
"Thải nhi miễn lễ rồi." Kim Tiểu Thoa mỉm cười.
"Câm miệng!"
Thải nhi đập đập hai cánh, còn muốn nói cái gì, Thạch Mục đột nhiên thò tay gõ đầu Anh Vũ ngăn lại lời nói tiếp theo của nó.
"Không biết Kim sư thúc đến từ khi nào?" Thạch Mục quay đầu hỏi.
"Đương nhiên là ta đã tới từ sớm rồi. Tuy rằng so với dự tính của ta còn chậm hơn một chút, nhưng ngươi cũng cuối cùng đột phá tới cảnh giới Tiên Thiên, sau này có thể gọi ta là sư tỷ rồi." Kim Tiểu Thoa nói đi đến chỗ cách Thạch Mục hơn một trượng đứng lại.
"Việc này phải đa tạ Kim sư tỷ lúc trước tặng Càn Nguyên Đan rồi." Thạch Mục chắp tay nói.
"Chỉ là một quả Càn Nguyên Đan, không đáng kể chút nào. Ngươi bây giờ đã tiến cấp tới cảnh giới Tiên Thiên, kế tiếp có tính toán gì không?" Kim Tiểu Thoa khoát tay áo, lập tức xoay chuyển lời nói hỏi.
"Kim sư tỷ nói vậy có ý gì, chúng ta không phải muốn đi Thiên Ma Tông sao?" Thạch Mục khẽ giật mình, có chút kinh ngạc hỏi.
Đôi mi Kim Tiểu Thoa nhíu một cái, hung hăng trừng Thạch Mục nói:
"Lúc trước không phải người nói chờ đến cảnh giới Tiên Thiên, sẽ đi tìm nàng sao?"
Ánh mắt Thạch Mục chớp lên, lập tức nói: "Cái này tự nhiên, chỉ là hiện tại ta đang bị tông môn phái đi ra ngoài, lúc này đã xâm nhập Man Tộc hoang nguyên tự nhiên không thể quay trở về. Chờ xong việc này, ta đương nhiên sẽ đi Vạn Lũng Sơn tìm nàng."
Kim Tiểu Thoa nhìn Thạch Mục nhàn nhạt mở miệng nói:
"Chỉ sợ lúc ngươi trở về, nàng đã không có ở Vạn Lũng Sơn rồi."
"Cái gì! Lời này của ngươi có ý gì?" Thạch Mục nghe nói chuyện đó giật mình hỏi.
"Ngươi có nghe nói qua Thăng Tiên Đại Điển ở Lục Sơn Vương Triều chưa?" Kim Tiểu Thoa hỏi.
"Không có, cái đó và Thiên Âm Xá Nữ có quan hệ như thế nào?" lông mày Thạch Mục nhăn lại nói.
Lục Sơn Vương Triều hắn đã nghe nói qua, chính là Đệ nhất vương triều ở khu vực trung ương Đông Châu Đại Lục, có thể nói là hạch tâm của Nhân tộc trên toàn bộ Đông Châu Đại Lục, tuy nhiên Thăng Tiên Đại Điển hắn mới nghe lần đầu.
"Ngươi luôn miệng nói yêu thích Thiên Âm Xá Nữ, vậy mà đến tên của nàng cũng không biết, những chuyện khác ngươi có thể biết bao nhiêu." Kim Tiểu Thoa liếc nhìn Thạch Mục khẽ thở dài âm u nói.