Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Huyền Giới Chi Môn

Chương 1586: Lật tay diệt địch (2)



Côn Đồ chấn dộng thân thể, sắc mặt trắng nhợt, há miệng phun ra một ngụm máu tươi nhỏ.
Những người Minh Long tộc khác đều giống như nhau, thân thể đại chấn, máu tươi trong miệng cuồng phún.
- Không thể nào!
Côn Đồ khẽ nhếch miệng, thần tình không thể tin, lạc giọng quát.
Đây chính là Thiên Yêu đại trận, làm sao có thể
Cừu Nguyên cùng mọi người phóng nhào tới, mắt thấy cảnh này, sắc mặt cũng đại biến, nhưng lập tức trở nên mừng rỡ như điên.
- Nơi này không cần các ngươi, các ngươi quấn lấy hai người kia, cứu Diệu Không đạo hữu.
Một âm thanh từ trong lồng giam màu đen bình thản truyền ra, chính là giọng của Thạch Mục.
Cừu Nguyên cùng mọi người ngẩn ra, lập tức đáp ứng một tiếng, dừng thân hình, xoay người đánh tới hai người nam nhân mắt ưng.
Hai người nam nhân mắt ưng cũng chú ý tới tình huống biến hóa bên kia, kinh hãi vô cùng, nhưng bọn họ cần phải trấn thủ quang cầu màu trắng, thời khắc này Diệu Không cũng điên cuồng tấn công ở bên trong, không hề hạ đi trợ giúp Côn Đồ nơi này.
Cừu Nguyên cùng mọi người phóng vọt tới, hai người vội vàng lẩm bẩm thật nhanh, đại kỳ đen trắng nhoáng lên quang mang, bạch quang chung quanh lập tức tụ đến.
Bất quá lần này ngưng tụ thành một quang thuẫn như lân phiến mặt màu trắng, liên tiếp khảm hợp lẫn nhau, tạo thành một vòm hộ tráo hình cầu màu trắng lớn hơn, bao phủ hai người, tính cả quang cầu màu trắng dưới thân ở bên trong.
Ầm ầm!
Cừu Nguyên cùng mọi người công kích đánh vào hộ tráo màu trắng, quang mang các màu nổ tung, vòm hộ tráo chấn động kịch liệt, nhưng nhất thời không vỡ vụn.
Hai người nam nhân mắt ưng thời khắc này không còn bình tĩnh như lúc trước, tràn đầy kinh hoàng.
Cừu Nguyên cùng mọi người cũng may, tuy rằng nhiều người, nhưng bọn họ vẫn có biện pháp ngăn cản, nếu Thạch Mục phá trận ra, hết thảy chỉ sợ chuyện còn lớn hơn.
Chẳng qua những chuyện này bọn họ đều biết, nhưng không có bất kỳ biện pháp nào.
Bên kia, sau khi Côn Đồ kinh hô, lập tức chống thương thế, khoanh chân ngồi xuống, mở miệng liên tiếp phun ra vài hớp tinh huyết, dung nhập vào trong lồng giam màu đen.
Vài hớp tinh huyết phun ra, sắc mặt Côn Đồ càng trắng hơn, thoáng như giấy trắng vậy, một tia huyết sắc cũng không có.
Bất quá hắn không để ý đến tình huống thân thể, hai tay kháp động như bánh xe, bên ngoài thân hắc quang đại thịnh, theo từng đạo pháp quyết, toàn bộ ngấm chìm vào trong lồng giam.
Những người Minh Long tộc khác cũng lập tức khoanh chân ngồi xuống, cùng Côn Đồ phun ra tinh huyết, gia cố đại trận.
Trên lồng giam màu đen nổi lên một trận hắc quang, vết nứt mạng nhện chậm rãi khôi phục.
Ầm ầm!
Không đợi vết nứt mạng nhện khôi phục bao nhiêu, lại một tiếng nổ trầm đục.
Lồng giam màu đen lần nữa kịch liệt, vết nứt mạng nhện lập tức khuếch trương gần nửa.
Côn Đồ cùng mọi người chấn động thân thể, trong miệng lần nữa phun ra một ngụm máu tươi, thi pháp bị sức mạnh cắt ngang.
Một số người Minh Long tộc tu vi hơi thấp liên tiếp bị thương, chân khí trong cơ thể đã thấy đáy, mặt mày không khỏi lộ ra vẻ tuyệt vọng.
- Không được bỏ qua, tiếp tục thi pháp, quyết không được để cho Thạch Mục thoát ra!
Côn Đồ rống lớn.
Nhưng không đợi hắn làm gì, lồng giam màu đen lần nữa lắc lư chấn động mãnh liệt.
Lần này chấn động mãnh liệt hơn xa so với hai lần trước, vết nứt mạng nhện trên lồng giam màu đen đột nhiên biến sâu, trung tâm vết nứt ầm ầm tan vỡ, lộ ra một lỗ lớn đen thui.
Máu tươi cuồng phún trong miệng Côn Đồ, thân thể lay động, ngã ngồi trên mặt đất.
Liên tiếp bị thương, hắn tuy tu vi thâm hậu, rốt cục cũng không chịu nổi.
Những người Minh Long tộc khác đều giống nhau, suy sụp ngã xuống đất, mặt lộ vẻ tuyệt vọng.
Một luồng sáng vàng từ bên trong bắn ra, đáp xuống ở phụ cận, hiện ra thân ảnh của Thạch Mục.
Thạch Mục bất ngờ kích phát lực huyết mạch, biến thành một vị hình thái Viên Hầu màu vàng, cao mười mấy trượng, Phiên Thiên côn trong tay toát ra vạn đạo kim quang, ngưng tụ thành một cuộn sóng màu vàng, nhộn nhạo chung quanh.
Hiện tại tu vi của Thạch Mục so với năm đó cùng Thiên Đình đại chiến càng tinh tiến thêm, thôi thúc Phiên Thiên côn càng thêm như cá gặp nước.
Hắn cúi đầu nhìn Côn Đồ và mọi người, ánh mắt vô cùng băng lãnh.
- Chạy mau, phân công nhau chạy trốn, có thể trốn từng người một!
Sắc mặt Côn Đồ đại biến, toàn thân hắc quang đại thịnh, bay về phương xa, đồng thời miệng quát to, ngay cả Thiên Yêu Phiên cũng bất chấp thu hồi rồi.
Những người Minh Long tộc khác ngẩn ngơ, lập tức bay vụt tứ tán.
Thạch Mục hừ lạnh một tiếng, cánh tay vung lên.
Phiên Thiên côn mơ hồ biến mất không thấy.
Ngay sau đó, một tiếng sấm sét giữa trời quang!
Côn Đồ cùng mọi người đỉnh đầu kim quang vạn trượng, một đạo côn ảnh màu vàng khoảng nghìn trượng, từ trên trời đáp xuống, dường như Kình Thiên cự côn nện xuống vậy.
Ông!
Một cổ quang lãng màu vàng từ Kình Thiên cự côn tản ra, ngưng tụ thành một lĩnh vực màu vàng, trong nháy mắt tràn ngập ra.
Côn Đồ cùng mọi người lập tức bị lĩnh vực màu vàng bao phủ, lập tức thân hình dừng phi độn, sắc mặt đại biến.
Côn ảnh màu vàng vô tình rơi xuống, chôn vùi tất cả mọi người!
Một tiếng nổ trời long đất lở, hư không kịch liệt rung động, tạo thành từng đạo không gian sóng gợn cự đại mắt thường có thể thấy được, đi nhộn nhạo chung quanh.
Từng đạo kim quang nổ tung, phun ra chung quanh, một hồi lâu thở bình thường lại.
Kim quang tiêu tán, một thi thể tàn phá đáp xuống, chính là Côn Đồ.
Những người Minh Long tộc khác, bất ngờ cũng không thấy thi thể, hiển nhiên bị Phiên Thiên côn Kinh Thiên Nhất Kích, hoàn toàn biến thành hư vô.
Chỉ có Côn Đồ tu vi cao thâm, nhục thân vô cùng cứng rắn, miễn cưỡng giữ lại, nhưng mà tất cả sinh cơ của hắn bị vỡ nát toàn bộ, Thần Hồn cũng biến mất.
Trữ Vật Pháp Khí trên người hắn cũng bị làm vỡ nát, thật đáng tiếc.
Cái lồng giam màu đen cũng bị Phiên Thiên côn tác động đến, bất ngờ vỡ toạt ra, biến thành 12 mặt Thiên Yêu Phiên.
Linh quang màu đen trên 12 mặt Thiên Yêu Phiên mờ đi, nhưng có vẻ như không có gì đáng ngại.
Chương trước Chương tiếp
Loading...