Huyền Giới Chi Môn
Chương 1543: Tâm Tu La (1)
Cầm đầu chính là một nam tử trung niên thân thể vô cùng tráng kiện, cánh tay cong vòng
Ánh mắt hắn cao ngất, lồi ra ngoài, lỗ mũi bẹp, khóe miệng rộng lớn, toàn thân thoạt nhìn trông như cóc vậy.
Bất quá song quái mục quang mang màu xanh biếc lập lòe, có vẻ cực kỳ bất phàm, không biết là Linh Mục Thần Thông gì.
Một cổ uy áp khổng lồ, mơ hồ lan ra từ người của trung niên hoàng tu, bất ngờ cũng là Thần cảnh hậu kỳ.
Đứng phía sau trung niên hoàng tu là hai người, một trái, một phải, một người là thanh niên xấu xí, hai mắt cũng chớp động linh quang.
Một người khác là thiếu phụ vận quần đen, mang mặt nạ màu đen, nhìn không rõ dung mạo, chỉ lộ ra đôi mắt lạnh như băng.
Hai người đều là tu vi Thần cảnh trung kỳ điên phong, khí tức rất lớn, so với lão già mặt xanh của tộc minh long không kém chút nào.
Thạch Mục kinh ngạc, không ngờ trên tinh cầu Tu La tinh này lại tụ tập ba gã Thần cảnh hậu kỳ.
- Ha ha, nhị vị chính là Thạch Mục đạo hữu và Diệu Không đạo hữu đây, tại hạ là Côn Tang, tộc trưởng tộc minh long, hoan nghênh nhị vị tới tộc của ta.
Trung niên uy nghiêm của tộc minh long đứng lên, nhiệt tình đi đến đón.
Đại pháp và đại hán hoàng tu kia cũng tới đón, nụ cười hiền hòa trên mặt.
Những người khác trong đại điện cũng nhìn Thạch Mục và Diệu Không hòa thượng, âm thầm cảm ứng tu vi của hai người.
Lúc này, hai người Thạch Mục đều thu liễm khí tức, những người này đều không cảm ứng được gì, một mảnh Hỗn Độn, trong mắt không khỏi nổi lên vẻ hoài nghi.
Đám ba người tộc trưởng Côn Tang đồng thời hơi biến sắc mặt, bọn họ đều là Thần cảnh hậu kỳ, mơ hồ cảm ứng được tu vi của một góc băng sơn của tu vi hai người Thạch Mục, nhưng khí tức một góc băng sơn này, cũng hơn bọn họ rất nhiều.
Đại pháp và đại hán hoàng tu liếc nhìn nhau.
Vừa rồi hai người có nghe từ tộc minh long, nói có người truy sát Thao Thiết chân linh, vốn là không tin, nhưng không ngờ thực lực hai người Thạch Mục lại cao như thế, thật có thể trảm sát ác thú đó.
Nếu là như vậy, trong lòng bọn họ nghĩ sự kiện kia, thật có vài phần hi vọng.
Vừa nghĩ đến điều này, trong lòng hai người trở nên nóng bỏng như lửa.
- Tộc trưởng khách khí rồi.
Thạch Mục tùy ý nói.
- Tại hạ giới thiệu cho nhị vị đạo hữu, vị này chính là tộc trưởng tộc Tu La chu, La Tố đạo hữu, vị này chính là tộc trưởng bạch Man tộc, Cừu Nguyên đạo hữu.
Côn Tang tộc trưởng nhiệt tình giới thiệu đại pháp và đại hán hoàng tu.
- Xin chào nhị vị đạo hữu.
Đại pháp và đại hán hoàng tu cung kính tiến lên lễ ra mắt.
Trong đại điện, những người của ba tộc khác người mắt thấy cảnh này, bọn họ không phải là đứa ngốc, trong lòng không hoài nghi đối với tu vi của hai người Thạch Mục nữa, cũng liên tiếp khom mình thi lễ cùng hai người Thạch Mục.
- Bạch Man tộc...
Thạch Mục nhìn đó đại hán hoàng tu nhìn một cái, trong lòng lướt qua một chút nghi ngờ, nhưng mà chẳng hề biểu hiện ra.
Côn Tang tộc trưởng lập tức phân phó thủ hạ người cấp cho Thạch Mục và Diệu Không “tại” trên đài cao dọn chỗ.
Thạch Mục và Diệu Không hòa thượng cũng không khách khí, ngồi xuống.
Côn Tang tộc trưởng đãi khách chu toàn, chiêu đãi hai người Thạch Mục, đồng thời cũng không lãnh lạc đại pháp và đại hán hoàng tu, an bài hai người cùng lần lượt ngồi xuống.
- Nghe Côn Đồ trưởng lão nói, nhị vị đạo hữu đang truy sát đó Thao Thiết chân linh?
Mọi người ngồi xuống, Côn Tang tộc trưởng liền không thể chờ đợi, hỏi.
Đại pháp và đại hán hoàng tu tỏ ý chuyên chú, nhìn Thạch Mục.
- Không sai.
Thạch Mục gật đầu nói.
Diệu Không hòa thượng vẫn giống như ban đầu, yên lặng ngồi ở một bên, không lên tiếng.
Thạch Mục thấy vậy, trong lòng hơi cảm thấy kinh ngạc.
Diệu Không hòa thượng từ khi đi tới tộc minh long này, dường như cố ý không mở miệng nói chuyện nữa.
Ba người nghe nói lời này, trong mắt đều lóe lên ý mừng rỡ.
Thạch Mục mắt thấy cảnh này, trong lòng không khỏi vừa động.
- Ác thú Thao Thiết tàn sát vô số sinh linh trên Tu La tinh, nếu nhị vị đạo hữu có thể trừ khử nó, chúng ta đại biểu cho tất cả tộc quần Tu La tinh tinh cảm tạ nhị vị.
Côn Tang tộc trưởng nhanh chóng nghiêm sắc mặt, đứng lên, trịnh trọng nói.
Đại pháp và đại hán hoàng tu cũng trịnh trọng chắp tay thi lễ.
- Ác thú làm ngược Thương Sinh, người có thể năng lực cần phải xuất lực, hà tất các vị phải cảm tạ cái gì. Nhưng mà chuyện này nói còn sớm, Côn Tang tộc trưởng vẫn báo cho hai người chúng ta biết chỗ ở của Thao Thiết chân linh đó.
Thạch Mục nói.
- Điều này dĩ nhiên.
Côn Tang tộc trưởng vội vàng lấy ra một mảnh xương màu đen, đưa cho Thạch Mục.
Thạch Mục nhận lấy, thần thức quét qua.
Mảnh xương này tương tự như một loại ngọc giản, bên trong là một bức bản đồ tinh vực, Tu La tinh ở bên trong.
Chỉ có điều chung quanh Tu La tinh không có tinh cầu khác, ngược lại có mảng lớn vân nhứ màu trắng hình dạng đồ án, bao vây Tu La tinh ở bên trong.
Thạch Mục chợt động lòng, hồi tưởng quá trình đi tới Tu La tinh trước đó, lập tức hiểu rõ những vân nhứ màu trắng kia chỉ là những Tinh Vân xám trắng.
Sâu hơn Tinh Vân màu trắng lại là một mảnh chấm tròn đen như mực, chừng mấy chục cái, phân bố tạp nhạp, không biết là vật gì.
Trên những điểm đen, linh văn tiêu chú màu đỏ bị dùng một chút.
Thạch Mục vừa động tâm niệm, lui thần thức về, đưa mảnh xương cho Diệu Không, vẻ mặt nghi ngờ nhìn Côn Tang tộc trưởng.
- Côn Tang tộc trưởng, bản đồ này thật ra hơi khó hiểu, những điểm đen là vật gì? Đánh dấu trên bản đồ, hay là Thao Thiết chân linh ngay tại những điểm đen?
Ánh mắt hắn cao ngất, lồi ra ngoài, lỗ mũi bẹp, khóe miệng rộng lớn, toàn thân thoạt nhìn trông như cóc vậy.
Bất quá song quái mục quang mang màu xanh biếc lập lòe, có vẻ cực kỳ bất phàm, không biết là Linh Mục Thần Thông gì.
Một cổ uy áp khổng lồ, mơ hồ lan ra từ người của trung niên hoàng tu, bất ngờ cũng là Thần cảnh hậu kỳ.
Đứng phía sau trung niên hoàng tu là hai người, một trái, một phải, một người là thanh niên xấu xí, hai mắt cũng chớp động linh quang.
Một người khác là thiếu phụ vận quần đen, mang mặt nạ màu đen, nhìn không rõ dung mạo, chỉ lộ ra đôi mắt lạnh như băng.
Hai người đều là tu vi Thần cảnh trung kỳ điên phong, khí tức rất lớn, so với lão già mặt xanh của tộc minh long không kém chút nào.
Thạch Mục kinh ngạc, không ngờ trên tinh cầu Tu La tinh này lại tụ tập ba gã Thần cảnh hậu kỳ.
- Ha ha, nhị vị chính là Thạch Mục đạo hữu và Diệu Không đạo hữu đây, tại hạ là Côn Tang, tộc trưởng tộc minh long, hoan nghênh nhị vị tới tộc của ta.
Trung niên uy nghiêm của tộc minh long đứng lên, nhiệt tình đi đến đón.
Đại pháp và đại hán hoàng tu kia cũng tới đón, nụ cười hiền hòa trên mặt.
Những người khác trong đại điện cũng nhìn Thạch Mục và Diệu Không hòa thượng, âm thầm cảm ứng tu vi của hai người.
Lúc này, hai người Thạch Mục đều thu liễm khí tức, những người này đều không cảm ứng được gì, một mảnh Hỗn Độn, trong mắt không khỏi nổi lên vẻ hoài nghi.
Đám ba người tộc trưởng Côn Tang đồng thời hơi biến sắc mặt, bọn họ đều là Thần cảnh hậu kỳ, mơ hồ cảm ứng được tu vi của một góc băng sơn của tu vi hai người Thạch Mục, nhưng khí tức một góc băng sơn này, cũng hơn bọn họ rất nhiều.
Đại pháp và đại hán hoàng tu liếc nhìn nhau.
Vừa rồi hai người có nghe từ tộc minh long, nói có người truy sát Thao Thiết chân linh, vốn là không tin, nhưng không ngờ thực lực hai người Thạch Mục lại cao như thế, thật có thể trảm sát ác thú đó.
Nếu là như vậy, trong lòng bọn họ nghĩ sự kiện kia, thật có vài phần hi vọng.
Vừa nghĩ đến điều này, trong lòng hai người trở nên nóng bỏng như lửa.
- Tộc trưởng khách khí rồi.
Thạch Mục tùy ý nói.
- Tại hạ giới thiệu cho nhị vị đạo hữu, vị này chính là tộc trưởng tộc Tu La chu, La Tố đạo hữu, vị này chính là tộc trưởng bạch Man tộc, Cừu Nguyên đạo hữu.
Côn Tang tộc trưởng nhiệt tình giới thiệu đại pháp và đại hán hoàng tu.
- Xin chào nhị vị đạo hữu.
Đại pháp và đại hán hoàng tu cung kính tiến lên lễ ra mắt.
Trong đại điện, những người của ba tộc khác người mắt thấy cảnh này, bọn họ không phải là đứa ngốc, trong lòng không hoài nghi đối với tu vi của hai người Thạch Mục nữa, cũng liên tiếp khom mình thi lễ cùng hai người Thạch Mục.
- Bạch Man tộc...
Thạch Mục nhìn đó đại hán hoàng tu nhìn một cái, trong lòng lướt qua một chút nghi ngờ, nhưng mà chẳng hề biểu hiện ra.
Côn Tang tộc trưởng lập tức phân phó thủ hạ người cấp cho Thạch Mục và Diệu Không “tại” trên đài cao dọn chỗ.
Thạch Mục và Diệu Không hòa thượng cũng không khách khí, ngồi xuống.
Côn Tang tộc trưởng đãi khách chu toàn, chiêu đãi hai người Thạch Mục, đồng thời cũng không lãnh lạc đại pháp và đại hán hoàng tu, an bài hai người cùng lần lượt ngồi xuống.
- Nghe Côn Đồ trưởng lão nói, nhị vị đạo hữu đang truy sát đó Thao Thiết chân linh?
Mọi người ngồi xuống, Côn Tang tộc trưởng liền không thể chờ đợi, hỏi.
Đại pháp và đại hán hoàng tu tỏ ý chuyên chú, nhìn Thạch Mục.
- Không sai.
Thạch Mục gật đầu nói.
Diệu Không hòa thượng vẫn giống như ban đầu, yên lặng ngồi ở một bên, không lên tiếng.
Thạch Mục thấy vậy, trong lòng hơi cảm thấy kinh ngạc.
Diệu Không hòa thượng từ khi đi tới tộc minh long này, dường như cố ý không mở miệng nói chuyện nữa.
Ba người nghe nói lời này, trong mắt đều lóe lên ý mừng rỡ.
Thạch Mục mắt thấy cảnh này, trong lòng không khỏi vừa động.
- Ác thú Thao Thiết tàn sát vô số sinh linh trên Tu La tinh, nếu nhị vị đạo hữu có thể trừ khử nó, chúng ta đại biểu cho tất cả tộc quần Tu La tinh tinh cảm tạ nhị vị.
Côn Tang tộc trưởng nhanh chóng nghiêm sắc mặt, đứng lên, trịnh trọng nói.
Đại pháp và đại hán hoàng tu cũng trịnh trọng chắp tay thi lễ.
- Ác thú làm ngược Thương Sinh, người có thể năng lực cần phải xuất lực, hà tất các vị phải cảm tạ cái gì. Nhưng mà chuyện này nói còn sớm, Côn Tang tộc trưởng vẫn báo cho hai người chúng ta biết chỗ ở của Thao Thiết chân linh đó.
Thạch Mục nói.
- Điều này dĩ nhiên.
Côn Tang tộc trưởng vội vàng lấy ra một mảnh xương màu đen, đưa cho Thạch Mục.
Thạch Mục nhận lấy, thần thức quét qua.
Mảnh xương này tương tự như một loại ngọc giản, bên trong là một bức bản đồ tinh vực, Tu La tinh ở bên trong.
Chỉ có điều chung quanh Tu La tinh không có tinh cầu khác, ngược lại có mảng lớn vân nhứ màu trắng hình dạng đồ án, bao vây Tu La tinh ở bên trong.
Thạch Mục chợt động lòng, hồi tưởng quá trình đi tới Tu La tinh trước đó, lập tức hiểu rõ những vân nhứ màu trắng kia chỉ là những Tinh Vân xám trắng.
Sâu hơn Tinh Vân màu trắng lại là một mảnh chấm tròn đen như mực, chừng mấy chục cái, phân bố tạp nhạp, không biết là vật gì.
Trên những điểm đen, linh văn tiêu chú màu đỏ bị dùng một chút.
Thạch Mục vừa động tâm niệm, lui thần thức về, đưa mảnh xương cho Diệu Không, vẻ mặt nghi ngờ nhìn Côn Tang tộc trưởng.
- Côn Tang tộc trưởng, bản đồ này thật ra hơi khó hiểu, những điểm đen là vật gì? Đánh dấu trên bản đồ, hay là Thao Thiết chân linh ngay tại những điểm đen?