Huyền Giới Chi Môn
Chương 1501: Tinh vực hạo kiếp (1)
Bởi vì tường thành của Bắc Vũ thành vô cùng chắc chắn, hơn nữa cao tới trăm trượng, không có sụp đổ giống như nhà cửa bình thường trong thành, mà là tạm thời chống đỡ nước lũ trùng kích. Sở dĩ mọi người trong thành may mắn còn tồn tại, gần như toàn bộ đều tập trung trên thành tường.
Trên không trung tường thành, còn bay lơ lửng hơn mười người, tất cả đều thần sắc ngưng trọng nhìn chằm chằm nước lũ phía dưới, nỗ lực tìm tòi người sống sót trong đó.
“Xoạt...”
Một đợt sóng lớn đột nhiên đánh vào trên thành tường, phát ra tiếng vang cực lớn.
Trên bầu trời, một vị lão giả râu bạc trắng mặc áo bào xanh nghe tiếng, cau mày nhìn tường thành một cái, sắc mặt càng ngưng trọng hơn.
Chỉ thấy trên thành tường, đã nứt ra mấy khe hở chiều rộng hơn trượng, mà ngoài thành nước lũ vẫn còn không ngừng dâng trào, xem ra cũng nhanh chóng vượt qua lỗ châu mai trên thành rồi.
Lão giả râu bạc trắng lạt bàn tay, trong lòng bàn tay xuất hiện một cục gạch màu đỏ, nhìn có vẻ rất tồi tàn, rất giống một khối bùn.
Ông ta cúi đầu nhìn khối bùn kia, trong thần sắc hơi có chút không nỡ, nhưng cũng không do dự nhiều, bàn tay vung lên, thuận lợi vứt nó ra ngoài.
Chỉ thấy khối bùn kia xẹt qua một đường vòng cung ở giữa không trung, “Đông” một tiếng vang nhỏ, rơi xuống trong nước lũ ngoài Bắc Vũ thành.
So sánh với nước lũ ngập trời, khối bùn kia thật sự là quá mức nhỏ nhoi, rơi vào trong nước cũng không có thể khơi dậy chút bọt nước nào.
Nhưng mà sau một lát, trong nước lũ ngoài thành lại vang lên tiếng động “Ầm ầm”, giống như sôi trào bình thường lăn lộn.
“Hô” một thanh âm vang lên.
Một bức tường đất màu đỏ to lớn kéo dài mấy chục dặm đột nhiên từ trong nước dâng lên, tăng lên từng nấc, cho đến khi nổi trên mặt nước cao hơn trượng, mới ngừng lại.
Nhưng mà hồng thủy mãnh liệt, rất nhanh lại tăng lên vài thước.
“Rầm rầm ầm “
Lại một trận tiếng vang, tường đất màu đỏ to lớn đó cũng dâng lên, thủy chung cao hơn nước lũ hơn trượng.
Đúng lúc này, phía sau lưng lão giả râu bạc trắng, một đạo hoàng quang màu vàng đất chạy nhanh đến, đáp xuống bên cạnh ông ta.
- Lục Trầm trưởng lão, theo tộc nhân hồi báo, không chỉ có tộc địa của Bàn Quy tộc chúng ta, toàn bộ Vũ Nham tinh giờ này đều ở trong cơn dị động, chỗ nào cũng sơn băng địa liệt. Hơn nữa, tộc nhân còn phát hiện, không gian ngoài Vũ Nham tinh, tựa hồ bị một cổ lực lượng cổ quái phong tỏa lại rồi.
Người đến vừa đứng ổn, lập tức báo cáo.
- Sự tình nghiêm trọng, nhất định phải lập tức thông tri Minh Chủ và tộc trưởng bọn họ.
Lục Trầm trưởng lão sắc mặt ngưng trọng nói.
Dứt lời, lập tức ông ta lật cổ tay, lấy ra một mặt gương đồng lớn chừng bàn tay hình sáu cạnh, cắn phá ngón tay nhỏ một giọt máu tươi trên mặt kiếng.
Máu tươi mới vừa rơi xuống, phía trên mặt kiếng lập tức hiện lên một đạo bàn quy hư ảnh, nhoáng lên một cái, giống như vằn nước nhộn nhạo cả lên, ngay sau đó quang mang màu vàng đất sáng ngời, khuôn mặt Lục Quỳ Chung liền hiện lên trong đó.
- Lục Trầm trưởng lão, có phải trong tộc có chuyện?
Trong kính sắc mặt Lục Quỳ Chung ngưng trọng, thẳng thừng hỏi.
- Khải bẩm tộc trưởng...
Lục Trầm không dám chần chờ, lập tức đem trạng huống trên Vũ Nham tinh nhất ngũ nhất thập hồi báo lên.
Sau khi nói xong, ông ta liền im lặng chờ Lục Quỳ Chung chỉ thị.
Nhưng mà, Lục Quỳ Chung chưa lên tiếng, bên cạnh vang lên thanh âm của Thạch Mục:
- Xem ra biến cố lần này sẽ sinh ra ảnh hưởng không nhỏ đối với toàn bộ tinh vực thế giới, những thiên tai hàng thế này, xem ra là do tinh cầu chịu phải không gian chi lực xuất xứ từ Huyền Môn pháp tắc càn quét tạo thành.
Thạch Mục nói như thế, thần sắc trên mặt chẳng hề biến hóa quá nhiều, nhưng trong lòng thì ý nghĩ sôi trào sùng sục.
Lục Trầm nghe được lời ấy của Thạch Mục cũng sắc mặt kinh hãi. Ông ta chỉ nói là trên Vũ Nham tinh xảy ra biến cố, lại không ngờ là toàn bộ tinh vực Đại thế giới đều vào lúc nayỳ trải qua tai biến như vậy.
- Tộc trưởng, Minh Chủ, vậy bọn ta hiện tại nên ứng đối như thế nào?
Lục Trầm liền vội vàng hỏi.
Khuôn mặt Thạch Mục không có xuất hiện ở trong gương đồng, hơi dừng lại một chút, thanh âm lại tiếp tục truyền tới:
- Truyền lệnh xuống, lệnh ho tất cả tu sĩ lưu thủ từ Thánh giai trở lên, toàn lực gấp rút tiếp viện các nơi trên tinh cầu, bảo vệ sinh linh, chờ đợi không gian ổn định trở lại.
- Vâng.
Lục Trầm vội vàng lên tiếng.
Xoay người lại, hắn liền lập tức truyền đạt chỉ thị cho tộc nhân bên cạnh, tiếp đó đáp xuống trên thành tường của Bắc Vũ thành.
..
Hắc Ma tinh vực.
Trên Minh Ngục tinh, thao thiên ma khí không giống như ngày xưa ngưng tụ thành dạng bụi nước di động tĩnh lặng trong không khí, mà là giống như bị vô hình bàn tay khổng lồ lôi kéo xao động kịch liệt ở trong không khí.
Từng đoàn ma khí dày đặc vô cùng, hóa thành từng đạo lốc xoáy lớn, ma sát lẫn nhau, chạydọc theo vô tự quỹ tích hỗn loạn chồng lên nhau.
“Ầm ầm “
Từng tiếng sấm vang lên, trong lốc xoáy ma khí đen đặc, thỉnh thoảng sáng lên từng đạo ngân sắc quang mang hoa mỹ, lại có vô số lôi điện nổ vang ở trong đó, chiếu sáng rực phân nửa lốc xáy này.
Trên không trung tường thành, còn bay lơ lửng hơn mười người, tất cả đều thần sắc ngưng trọng nhìn chằm chằm nước lũ phía dưới, nỗ lực tìm tòi người sống sót trong đó.
“Xoạt...”
Một đợt sóng lớn đột nhiên đánh vào trên thành tường, phát ra tiếng vang cực lớn.
Trên bầu trời, một vị lão giả râu bạc trắng mặc áo bào xanh nghe tiếng, cau mày nhìn tường thành một cái, sắc mặt càng ngưng trọng hơn.
Chỉ thấy trên thành tường, đã nứt ra mấy khe hở chiều rộng hơn trượng, mà ngoài thành nước lũ vẫn còn không ngừng dâng trào, xem ra cũng nhanh chóng vượt qua lỗ châu mai trên thành rồi.
Lão giả râu bạc trắng lạt bàn tay, trong lòng bàn tay xuất hiện một cục gạch màu đỏ, nhìn có vẻ rất tồi tàn, rất giống một khối bùn.
Ông ta cúi đầu nhìn khối bùn kia, trong thần sắc hơi có chút không nỡ, nhưng cũng không do dự nhiều, bàn tay vung lên, thuận lợi vứt nó ra ngoài.
Chỉ thấy khối bùn kia xẹt qua một đường vòng cung ở giữa không trung, “Đông” một tiếng vang nhỏ, rơi xuống trong nước lũ ngoài Bắc Vũ thành.
So sánh với nước lũ ngập trời, khối bùn kia thật sự là quá mức nhỏ nhoi, rơi vào trong nước cũng không có thể khơi dậy chút bọt nước nào.
Nhưng mà sau một lát, trong nước lũ ngoài thành lại vang lên tiếng động “Ầm ầm”, giống như sôi trào bình thường lăn lộn.
“Hô” một thanh âm vang lên.
Một bức tường đất màu đỏ to lớn kéo dài mấy chục dặm đột nhiên từ trong nước dâng lên, tăng lên từng nấc, cho đến khi nổi trên mặt nước cao hơn trượng, mới ngừng lại.
Nhưng mà hồng thủy mãnh liệt, rất nhanh lại tăng lên vài thước.
“Rầm rầm ầm “
Lại một trận tiếng vang, tường đất màu đỏ to lớn đó cũng dâng lên, thủy chung cao hơn nước lũ hơn trượng.
Đúng lúc này, phía sau lưng lão giả râu bạc trắng, một đạo hoàng quang màu vàng đất chạy nhanh đến, đáp xuống bên cạnh ông ta.
- Lục Trầm trưởng lão, theo tộc nhân hồi báo, không chỉ có tộc địa của Bàn Quy tộc chúng ta, toàn bộ Vũ Nham tinh giờ này đều ở trong cơn dị động, chỗ nào cũng sơn băng địa liệt. Hơn nữa, tộc nhân còn phát hiện, không gian ngoài Vũ Nham tinh, tựa hồ bị một cổ lực lượng cổ quái phong tỏa lại rồi.
Người đến vừa đứng ổn, lập tức báo cáo.
- Sự tình nghiêm trọng, nhất định phải lập tức thông tri Minh Chủ và tộc trưởng bọn họ.
Lục Trầm trưởng lão sắc mặt ngưng trọng nói.
Dứt lời, lập tức ông ta lật cổ tay, lấy ra một mặt gương đồng lớn chừng bàn tay hình sáu cạnh, cắn phá ngón tay nhỏ một giọt máu tươi trên mặt kiếng.
Máu tươi mới vừa rơi xuống, phía trên mặt kiếng lập tức hiện lên một đạo bàn quy hư ảnh, nhoáng lên một cái, giống như vằn nước nhộn nhạo cả lên, ngay sau đó quang mang màu vàng đất sáng ngời, khuôn mặt Lục Quỳ Chung liền hiện lên trong đó.
- Lục Trầm trưởng lão, có phải trong tộc có chuyện?
Trong kính sắc mặt Lục Quỳ Chung ngưng trọng, thẳng thừng hỏi.
- Khải bẩm tộc trưởng...
Lục Trầm không dám chần chờ, lập tức đem trạng huống trên Vũ Nham tinh nhất ngũ nhất thập hồi báo lên.
Sau khi nói xong, ông ta liền im lặng chờ Lục Quỳ Chung chỉ thị.
Nhưng mà, Lục Quỳ Chung chưa lên tiếng, bên cạnh vang lên thanh âm của Thạch Mục:
- Xem ra biến cố lần này sẽ sinh ra ảnh hưởng không nhỏ đối với toàn bộ tinh vực thế giới, những thiên tai hàng thế này, xem ra là do tinh cầu chịu phải không gian chi lực xuất xứ từ Huyền Môn pháp tắc càn quét tạo thành.
Thạch Mục nói như thế, thần sắc trên mặt chẳng hề biến hóa quá nhiều, nhưng trong lòng thì ý nghĩ sôi trào sùng sục.
Lục Trầm nghe được lời ấy của Thạch Mục cũng sắc mặt kinh hãi. Ông ta chỉ nói là trên Vũ Nham tinh xảy ra biến cố, lại không ngờ là toàn bộ tinh vực Đại thế giới đều vào lúc nayỳ trải qua tai biến như vậy.
- Tộc trưởng, Minh Chủ, vậy bọn ta hiện tại nên ứng đối như thế nào?
Lục Trầm liền vội vàng hỏi.
Khuôn mặt Thạch Mục không có xuất hiện ở trong gương đồng, hơi dừng lại một chút, thanh âm lại tiếp tục truyền tới:
- Truyền lệnh xuống, lệnh ho tất cả tu sĩ lưu thủ từ Thánh giai trở lên, toàn lực gấp rút tiếp viện các nơi trên tinh cầu, bảo vệ sinh linh, chờ đợi không gian ổn định trở lại.
- Vâng.
Lục Trầm vội vàng lên tiếng.
Xoay người lại, hắn liền lập tức truyền đạt chỉ thị cho tộc nhân bên cạnh, tiếp đó đáp xuống trên thành tường của Bắc Vũ thành.
..
Hắc Ma tinh vực.
Trên Minh Ngục tinh, thao thiên ma khí không giống như ngày xưa ngưng tụ thành dạng bụi nước di động tĩnh lặng trong không khí, mà là giống như bị vô hình bàn tay khổng lồ lôi kéo xao động kịch liệt ở trong không khí.
Từng đoàn ma khí dày đặc vô cùng, hóa thành từng đạo lốc xoáy lớn, ma sát lẫn nhau, chạydọc theo vô tự quỹ tích hỗn loạn chồng lên nhau.
“Ầm ầm “
Từng tiếng sấm vang lên, trong lốc xoáy ma khí đen đặc, thỉnh thoảng sáng lên từng đạo ngân sắc quang mang hoa mỹ, lại có vô số lôi điện nổ vang ở trong đó, chiếu sáng rực phân nửa lốc xáy này.