Huyền Giới Chi Môn
Chương 1469: Thấy chết mà không cứu được (1)
- Thiên Đạo luân hồi, trong u minh tự có thiên ý. Ngươi đi ngược lại như vậy, không để ý tới sự sống chết của hàng vạn hàng nghìn muôn dân trăm họ, mưu toan xoay chuyển Càn Khôn. Ngươi sẽ không sợ hậu quả sao?
Mắt Lịch Thăng sáng như đuốc, nhìn thẳng vào -Đế Quan, quát hỏi.
- Sư huynh, không nghĩ tới lúc này đã qua nghìn năm, ngươi vẫn hồ đồ ngu xuẩn không chịu hiểu như vậy. Quả thực thật là tức cười! Cái gì mà Thiên Đạo luân hồi. Bản tọa chính là trời của hàng vạn hàng nghìn chúng sinh! Chỉ cần có thể mở ra Huyền Giới Chi Môn, cho dù hi sinh sinh thêm nhiều linh nữa, lại như thế nào?
Đế Quan cười như điên nói.
- Xem ra ngươi đã quên giáo huấn của sư tôn năm đó.
Lịch Thăng lắc đầu, nói.
- Hừ, cái gì cũng không cần phải nói nữa! Thời điểm cách đây nghìn năm, ta chung quy đã sắp thành công. Hiện tại đại trận vừa mở, tất nhiên sẽ không có cách nào dừng lại. Ngươi... có thể làm khó dễ được ta sao?
Đế Quan cười ha ha, đầy đắc chí.
- Đừng hòng mơ tưởng!
Lịch Thăng hét lớn một tiếng, phất ống tay áo. Toàn thân hắn lại có ánh sáng màu xanh tăng mạnh.
Vèo vèo vèo!
Vô số phi kiếm màu xanh lục từ trong cơ thể hắn bay ra. Số lượng phải tới gần nghìn thanh, bay lượn xoay quanh người hắn, trên dưới tung bay, mơ hồ tạo thành một kiếm trận thật lớn.
Mỗi trên một thanh phi kiếm đều khắc linh văn huyền diệu màu xanh, trong suốt lấp lánh, linh tính mười phần. Không ngờ đều là phi kiếm cấp bậc linh bảo.
Trong miệng Lịch Thăng nhanh chóng lẩm bẩm vài từ, một chỉ điểm ra.
Kiếm trận màu xanh chấn động lớn.
Ong ong
Vô số kiếm khí màu xanh đan vào nhau, hội tụ về bốn phía xung quanh, ngưng tụ thành từng đóa hoa sen màu xanh với kích thước lớn nhỏ khác nhau, bay nhanh về phía Đế Quan.
Trong hư không, ánh sáng màu xanh lưu chuyển, thoáng như một viên lưu tinh màu xanh cực lớn vẽ qua bầu trời.
Ánh mắt Đế Quan lộ ra một tia nghiêm trọng. Chỉ có điều trong miệng hắn lại cười to:
- Lịch Thăng sư huynh, uy lực kiếm trận Đại Thanh Liên của ngươi so với năm đó, quả thực tăng lên rất nhiều. Chỉ có điều dựa vào kiếm trận này đã muốn ngăn cản ta, lại khó tránh khỏi quá coi thường sư đệ ngươi!
Trong tiếng cười điên cuồng, hai tay hắn vung vẩy. Hai mắt có ánh sáng màu vàng tăng mạnh.
- Oong.
Một tiếng động vang lên.
Một pháp bảo đại ấn màu vàng từ trên người hắn dâng lên. Hình dáng bên ngoài của đại ấn rất cổ xưa, chỉ có điều lại tản ra linh áp kinh người. So với Phiên Thiên Côn của Thạch Mục cũng không thua kém chút nào.
Đại ấn màu vàng quay tròn. Phía mặt ngoài phóng ra vạn đạo ánh sáng màu vàng, biến thành kích thước giống như một ngọn núi nhỏ ngăn cản ở trước người.
Hoa sen màu xanh ầm ầm lao tới, nhưng một bông một rơi vào trong vạn đạo ánh sáng màu vàng, phát ra một tiếng xèo xèo. Tốc độ của chúng đột nhiên dừng lại.
Mặc cho Lịch Thăng phát động như thế nào, hoa sen màu xanh cũng hoàn toàn không có cách nào đi tới dù chỉ một chút.
Sắc mặt Lịch Thăng đỏ lên, há mồm phun ra một đạo ánh sáng màu xanh, tản ra sóng dao động linh lực kinh người, dung nhập trong hoa sen màu xanh. Hai tay đánh ra từng pháp quyết giống như một vòng bánh xe.
Hoa sen màu xanh nhất thời có ánh sáng đại thịnh, từng bông hoa sen chợt nở ra từng cánh.
Xuy xuy xuy!
Vô số đạo kiếm khí cực kỳ sắc bén từ trong hoa sen màu xanh bạo phát ra, chặt chém ở trên đại ấn màu vàng.
trên mặt Đế Quan lộ ra vẻ tươi cười châm chọc, một chỉ điểm ra.
Đại ấn màu vàng tản ra ánh sáng màu vàng đột nhiên quay ngược trở lại, ngưng tụ thành một màn ánh sáng màu vàng, linh quang lóe lên, kiên cố vô cùng. Mặc cho bao nhiêu kiếm khí chặt chém ở phía trên, tối đa cũng chỉ văng lên vô số tia lửa. Hoàn toàn không có cách nào tổn thương tới bản thể của đại ấn.
Không chỉ có như vậy, từng đợt sóng ánh sáng màu vàng từ trên đại ấn khuếch tán ra, trái lại áp đảo ánh sáng hoa sen màu xanh.
Trái lại, lúc này dung nhan Lịch Thăng lại một lần nữa già yếu thêm vài phần.
Hắn tận mắt nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt càng thêm khó coi. Trong ánh mắt hắn lộ ra vẻ lo lắng.
Giữa không trung, Vũ Dạ đứng ở trên đám ánh sáng màu đỏ, tận mắt nhìn thấy cảnh tượng này, trong mắt lóe lên ánh cười.
Trong miệng hắn lẩm bẩm vài từ, một tay vừa nhấc lên, quay về phía đám ánh sáng màu đỏ này đánh ra một đạo pháp quyết.
Minh Thủy trong ánh sáng màu đỏ tuôn ra càng mạnh hơn, ầm ầm ầm chảy xuống các nơi trong Thiên Đình.
Đại trận Vạn Linh Huyền Môn ầm ầm vận chuyển, phóng ra ánh sáng dần dần che phủ tất cả.
Lúc này, bản thân vượn lớn do Thạch Mục biến thành đang ở trung tâm của đại trận. Tất cả mọi chuyện phát sinh ở bên ngoài, hắn đều tận mắt nhìn thấy. Nhưng khổ nổi hắn không có cách nào thoát thân ra, càng không cách nào nói được.
Hắn toàn lực vận chuyển tất cả chân khí trong cơ thể, ra sức giãy dụa. Chỉ có điều lực ràng buộc xung quanh càng lúc càng lớn, khiến cho hắn có một loại cảm giác như kiến lay động cây.
Hắn lộ ra vẻ cười khổ, tạm thời dừng nỗ lực sử dụng phương thức man lực giãy dụa. Hắn đang suy nghĩ xem có khả năng nào khác có thể thoát khỏi sự vây khốn này hay không.
Vào thời khắc này, ánh mắt của hắn chợt ngừng lại, nhìn về một phương hướng phía xa. Ánh mắt hắn nhất thời sáng lên.
Chỉ thấy một điểm hào quang bảy màu xuất hiện ở chỗ cực xa, đang nhanh chóng bay vụt đến.
- Đó là... Yên La!
Luồng ánh sáng bảy màu này vô cùng nhanh chóng, nháy mắt liền đến gần, lộ ra thân hình Yên La, lao thẳng tới Vũ Dạ đi.
Đôi mắt đẹp của nàng có tinh quang lóe lê. Tay ngọc vung lên, hai đạo ảo ảnh Thất Bảo Diệu Thụ bắn ra, lập tức hóa thành hai kiếm ảnh bảy màu có kích thước chừng nghìn trượng, đan xen với nhau, chém về phía Vũ Dạ đi, giống như một cái kéo cực lớn, cắt về phía chân trời.
- Xuy xuy.
Âm thanh sắc bén vang từ trên kiếm ảnh bảy màu, vô cùng chói tai. Nó đi qua nơi nào, hư không bị rạch ra hai khe hẹp chỉnh tề vô cùng tối tăm.
Tốc độ của Bởi Yên La quá nhanh. Lúc này Vũ Dạ mới có thể phát hiện ra. Hắn nhất thời vô cùng kinh ngạc.
Hắn lập tức không chú ý tới chuyện tiếp tục điều khiển Minh Hà nữa, thân thể bắn ngược ra, đồng thời bỗng nhiên vung tay lên.
Mắt Lịch Thăng sáng như đuốc, nhìn thẳng vào -Đế Quan, quát hỏi.
- Sư huynh, không nghĩ tới lúc này đã qua nghìn năm, ngươi vẫn hồ đồ ngu xuẩn không chịu hiểu như vậy. Quả thực thật là tức cười! Cái gì mà Thiên Đạo luân hồi. Bản tọa chính là trời của hàng vạn hàng nghìn chúng sinh! Chỉ cần có thể mở ra Huyền Giới Chi Môn, cho dù hi sinh sinh thêm nhiều linh nữa, lại như thế nào?
Đế Quan cười như điên nói.
- Xem ra ngươi đã quên giáo huấn của sư tôn năm đó.
Lịch Thăng lắc đầu, nói.
- Hừ, cái gì cũng không cần phải nói nữa! Thời điểm cách đây nghìn năm, ta chung quy đã sắp thành công. Hiện tại đại trận vừa mở, tất nhiên sẽ không có cách nào dừng lại. Ngươi... có thể làm khó dễ được ta sao?
Đế Quan cười ha ha, đầy đắc chí.
- Đừng hòng mơ tưởng!
Lịch Thăng hét lớn một tiếng, phất ống tay áo. Toàn thân hắn lại có ánh sáng màu xanh tăng mạnh.
Vèo vèo vèo!
Vô số phi kiếm màu xanh lục từ trong cơ thể hắn bay ra. Số lượng phải tới gần nghìn thanh, bay lượn xoay quanh người hắn, trên dưới tung bay, mơ hồ tạo thành một kiếm trận thật lớn.
Mỗi trên một thanh phi kiếm đều khắc linh văn huyền diệu màu xanh, trong suốt lấp lánh, linh tính mười phần. Không ngờ đều là phi kiếm cấp bậc linh bảo.
Trong miệng Lịch Thăng nhanh chóng lẩm bẩm vài từ, một chỉ điểm ra.
Kiếm trận màu xanh chấn động lớn.
Ong ong
Vô số kiếm khí màu xanh đan vào nhau, hội tụ về bốn phía xung quanh, ngưng tụ thành từng đóa hoa sen màu xanh với kích thước lớn nhỏ khác nhau, bay nhanh về phía Đế Quan.
Trong hư không, ánh sáng màu xanh lưu chuyển, thoáng như một viên lưu tinh màu xanh cực lớn vẽ qua bầu trời.
Ánh mắt Đế Quan lộ ra một tia nghiêm trọng. Chỉ có điều trong miệng hắn lại cười to:
- Lịch Thăng sư huynh, uy lực kiếm trận Đại Thanh Liên của ngươi so với năm đó, quả thực tăng lên rất nhiều. Chỉ có điều dựa vào kiếm trận này đã muốn ngăn cản ta, lại khó tránh khỏi quá coi thường sư đệ ngươi!
Trong tiếng cười điên cuồng, hai tay hắn vung vẩy. Hai mắt có ánh sáng màu vàng tăng mạnh.
- Oong.
Một tiếng động vang lên.
Một pháp bảo đại ấn màu vàng từ trên người hắn dâng lên. Hình dáng bên ngoài của đại ấn rất cổ xưa, chỉ có điều lại tản ra linh áp kinh người. So với Phiên Thiên Côn của Thạch Mục cũng không thua kém chút nào.
Đại ấn màu vàng quay tròn. Phía mặt ngoài phóng ra vạn đạo ánh sáng màu vàng, biến thành kích thước giống như một ngọn núi nhỏ ngăn cản ở trước người.
Hoa sen màu xanh ầm ầm lao tới, nhưng một bông một rơi vào trong vạn đạo ánh sáng màu vàng, phát ra một tiếng xèo xèo. Tốc độ của chúng đột nhiên dừng lại.
Mặc cho Lịch Thăng phát động như thế nào, hoa sen màu xanh cũng hoàn toàn không có cách nào đi tới dù chỉ một chút.
Sắc mặt Lịch Thăng đỏ lên, há mồm phun ra một đạo ánh sáng màu xanh, tản ra sóng dao động linh lực kinh người, dung nhập trong hoa sen màu xanh. Hai tay đánh ra từng pháp quyết giống như một vòng bánh xe.
Hoa sen màu xanh nhất thời có ánh sáng đại thịnh, từng bông hoa sen chợt nở ra từng cánh.
Xuy xuy xuy!
Vô số đạo kiếm khí cực kỳ sắc bén từ trong hoa sen màu xanh bạo phát ra, chặt chém ở trên đại ấn màu vàng.
trên mặt Đế Quan lộ ra vẻ tươi cười châm chọc, một chỉ điểm ra.
Đại ấn màu vàng tản ra ánh sáng màu vàng đột nhiên quay ngược trở lại, ngưng tụ thành một màn ánh sáng màu vàng, linh quang lóe lên, kiên cố vô cùng. Mặc cho bao nhiêu kiếm khí chặt chém ở phía trên, tối đa cũng chỉ văng lên vô số tia lửa. Hoàn toàn không có cách nào tổn thương tới bản thể của đại ấn.
Không chỉ có như vậy, từng đợt sóng ánh sáng màu vàng từ trên đại ấn khuếch tán ra, trái lại áp đảo ánh sáng hoa sen màu xanh.
Trái lại, lúc này dung nhan Lịch Thăng lại một lần nữa già yếu thêm vài phần.
Hắn tận mắt nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt càng thêm khó coi. Trong ánh mắt hắn lộ ra vẻ lo lắng.
Giữa không trung, Vũ Dạ đứng ở trên đám ánh sáng màu đỏ, tận mắt nhìn thấy cảnh tượng này, trong mắt lóe lên ánh cười.
Trong miệng hắn lẩm bẩm vài từ, một tay vừa nhấc lên, quay về phía đám ánh sáng màu đỏ này đánh ra một đạo pháp quyết.
Minh Thủy trong ánh sáng màu đỏ tuôn ra càng mạnh hơn, ầm ầm ầm chảy xuống các nơi trong Thiên Đình.
Đại trận Vạn Linh Huyền Môn ầm ầm vận chuyển, phóng ra ánh sáng dần dần che phủ tất cả.
Lúc này, bản thân vượn lớn do Thạch Mục biến thành đang ở trung tâm của đại trận. Tất cả mọi chuyện phát sinh ở bên ngoài, hắn đều tận mắt nhìn thấy. Nhưng khổ nổi hắn không có cách nào thoát thân ra, càng không cách nào nói được.
Hắn toàn lực vận chuyển tất cả chân khí trong cơ thể, ra sức giãy dụa. Chỉ có điều lực ràng buộc xung quanh càng lúc càng lớn, khiến cho hắn có một loại cảm giác như kiến lay động cây.
Hắn lộ ra vẻ cười khổ, tạm thời dừng nỗ lực sử dụng phương thức man lực giãy dụa. Hắn đang suy nghĩ xem có khả năng nào khác có thể thoát khỏi sự vây khốn này hay không.
Vào thời khắc này, ánh mắt của hắn chợt ngừng lại, nhìn về một phương hướng phía xa. Ánh mắt hắn nhất thời sáng lên.
Chỉ thấy một điểm hào quang bảy màu xuất hiện ở chỗ cực xa, đang nhanh chóng bay vụt đến.
- Đó là... Yên La!
Luồng ánh sáng bảy màu này vô cùng nhanh chóng, nháy mắt liền đến gần, lộ ra thân hình Yên La, lao thẳng tới Vũ Dạ đi.
Đôi mắt đẹp của nàng có tinh quang lóe lê. Tay ngọc vung lên, hai đạo ảo ảnh Thất Bảo Diệu Thụ bắn ra, lập tức hóa thành hai kiếm ảnh bảy màu có kích thước chừng nghìn trượng, đan xen với nhau, chém về phía Vũ Dạ đi, giống như một cái kéo cực lớn, cắt về phía chân trời.
- Xuy xuy.
Âm thanh sắc bén vang từ trên kiếm ảnh bảy màu, vô cùng chói tai. Nó đi qua nơi nào, hư không bị rạch ra hai khe hẹp chỉnh tề vô cùng tối tăm.
Tốc độ của Bởi Yên La quá nhanh. Lúc này Vũ Dạ mới có thể phát hiện ra. Hắn nhất thời vô cùng kinh ngạc.
Hắn lập tức không chú ý tới chuyện tiếp tục điều khiển Minh Hà nữa, thân thể bắn ngược ra, đồng thời bỗng nhiên vung tay lên.