Huyền Giới Chi Môn
Chương 1445: Máu nhuộm Nam Sư (1)
Nam Sư Cung.
Thân hình Thạch Mục lăn lộn ở giữa không trung. Phiên Thiên Côn ở trong tay chuyển động một cái, đánh thẳng về phía Ân Phá.
Sát khí trên mặt Ân Phá càng sâu, trong miệng khẽ quát một tiếng
- Đâm đầu vào chỗ chết.
Đoạn dây màu trắng trong tay hắn vung lên, cuốn lấy thân thể Thạch Mục Thân Ngoại Hóa Thân đang bay ngược ra. Đồng thời kiếm phong của thanh trường kiếm cổ quái huyết hồng trong tay chỉ ra, trực tiếp đâm về phía Thạch Mục.
Trong phút chốc, huyết quang mặt ngoài của thanh trường kiếm huyết hồng cổ quái tăng mạnh. Từ trong không trung tuôn ra một mảnh biển máu. Huyết vụ nồng đậm đặc sền sệt giống như chất lỏng. Mùi máu tanh cuộn trào mãnh liệt, cuốn về phía Thạch Mục.
Thạch Mục chỉ cảm thấy trước mặt có một khí tức huyết sát kéo tới. Dường như có thể nhìn thấy được trong biển máu có vô số bộ xương khô huyết sắc liên tiếp mở cái miệng lớn ra, lao về phía mình cắn xé.
Hắn thu tâm thần lại. Phiên Thiên Côn trong tay bay vút lên trời cao vung lên một vòng tròn, nhắm thẳng vào phía trước người. Dưới kim quang chớp hiện, trong nháy mắt cuối cùng kéo dài qua trăm trượng xa, hung hăng đập vào trên thanh huyết kiếm kỳ quái kia.
Sau một tiếng nổ lớn kinh thiên động địa, huyết kiếm cùng trường côn va chạm mãnh liệt với nhau. Một vòng sóng khí kim hồng với mắt thường có thể thấy được từ trong đó bạo phát ra, mang tất cả cuốn về phía bốn phương tám hướng. Khắp bầu trời Huyết Hải bị xé rách trở nên tán loạn.
Cách đó không xa, Tả Âm đang cùng Triệu Chu Minh giao chiến bị lực lượng cực lớn này trùng kích, thân thể mất thăng bằng. Binh khí trong tay cũng bị lệch đi, đâm qua phía bên vai phải của Tả Âm, lại đâm vào khongả trống.
Ánh sáng đen trắng trên người Tả Âm bùng lên. Ở dưới trùng kích cực lớn này thân hình hắn ổn định lại. Nắm lấy thời cơ, trường kiếm đen trắng trong tay giống như rắn lè lưỡi, chợt đâm từ dưới nách của Triệu Chu Minh, mắt thấy sẽ đâm thủng qua ngực, đâm thấu tim hắn.
- Vù vù vù
Trong rhời khắc chỉ mành treo chuông, một đạo hỏa luân lắc lư từ phía sau lưng Triệu Chu Minh chuyển tới trước người.
Keng.
Một tiếng động vang lên.
Hỏa luân va chạm vào trên kiếm phong của Tả Âm, ngăn cản hắn lại.
Đó lại là Sở Phong trưởng lão liên minh trước đây cùng với hắn kề vai chiến đấu.
Triệu Chu Minh thấy vậy, nhân cơ hội kiếm phong đâm vào không khí quay ngược trở lại. Một mảnh ánh lửa đỏ đậm phát ra một tiếng phượng kêu lớn, bay nhanh về phía Tả Âm.
Rắc.
Trên người Tả Âm bỗng nhiên hiện lên một tầng vòng bảo hộ ánh sáng màu bạc. Nhưng ở dưới ánh lửa đỏ sậm, chỉ nghe “Phụt” một tiếng, liền bị xuyên thủng qua.
Mắt thấy mảng lớn lửa cháy mạnh sắp chiếu nghiêng xuống, thanh kiếm đen trắng trong tay Tả Âm cuối cùng được thu trở về thủ, cũng tròn bay nhanh xoay tròn ở trước người, hóa vì một ảo ảnh bát quái đen trắng cao chừng một người, chắn ở trước người hắn.
Mảng lớn lửa cháy mạnh rơi vào phía trên ảo ảnh bát quái. Nhất thời mặt ngoài bát quái có ánh sáng đen trắng cường đại phóng ra. Lửa cháy mạnh theo phản xạ mà quay về.
Triệu Chu Minh và trưởng lão liên minh kia thấy vậy, vội vàng thi triển thủ đoạn chống đỡ.
Tuy rằng Tả Âm đỡ được đòn tấn công của hai người, nhưng nửa khuôn mặt vốn trắng bệch vẫn bị lửa cháy mạnh vừa rồi thiêu đốt một chút, lưu lại một mảnh vết thương, thoạt nhìn có chút đáng sợ.
Hắn nhìn chằm chằm vào Triệu Chu Minh và trưởng lão liên minh kia, trên gương mặt hiện ra sự cuồng nộ.
Ầm.
Nhưng vào lúc này, một tiếng động rất lớn vang lên. Đó từ phương hướng cuộc chiến đấu kịch liệt giữa Thạch Mục cùng Ân Phá truyền đến.
Lại thấy lòng bàn tay phải của Thạch Mục bị ánh sáng màu vàng bao phủ, một chưởng vỗ vào phía trên Phiên Thiên Côn.
Thân Phiên Thiên Côn lập tức chấn động, một khí tức cường đại giống như lật núi che biển dọc theo thân côn vọt thẳng lên tới trên đầu côn, bạo phát ra.
- Ầm ầm.
Giống như một mặt trời chói chang đột ngột nổ tung, chói mắt tới cực điểm.
Ân Phá chỉ cảm thấy trước mắt sáng ngời. Ở dưới lực lượng trùng kích này, hắn không thể làm theo ý mình ngã ngược, bay ra ngoài.
Thân Ngoại Hóa Thân của Thạch Mục lập tức từ phía sau lưng hắn vượt qua, hai tay nắm chặt tàn kiếm huyết sắc, đâm về phía Ân giữa lưng Phá.
Thời điểm mắt thấy sẽ một đòn này sẽ thực hiện được, đoạn dây màu trắng cuốn ở phía trên cánh tay trái Ân Phá lại nhanh chóng bắn ra, giống như một thanh trường kiếm màu trắng trực tiếp bắn ra.
- Phụt.
Một âm thanh vang lên.
Đầu vai Thân Ngoại Hóa Thân của Thạch Mục có một luồng máu tươi giống như gió bão bắn ra. Hắn lại thật sự bị đâm xuyên qua. Nhưng hắn hoàn toàn không ngừng lại, tàn kiếm trong tay vẫn đâm thẳng tới.
Trong lòng Ân Phá thầm rùng mình, thân thể vội vàng kéo dài khoảng cách, tranh thoát được kiếm của Thạch Mục Thân Ngoại Hóa Thân.
Thân thể hắn còn chưa kịp đứng vững, bỗng nhiên lại cảm thấy bên cạnh người có một khí tức đáng sợ kéo tới. Hắn cũng không kịp suy nghĩ nhiều, liền giơ trường kiếm huyết sắc lên cao đón đỡ.
- Ầm.
Một tiếng động rất lớn vang lên.
Thân thể Ân Phá bị một lực mạnh đánh xuống, nhất thời ngã bay ra ngoài, sau khi đụng ngã mấy cột đá bên trong điện nát bấy, hắn nặng nề ngã ở trêm màn ánh sáng kết giới kia. Máu tươi từ trong miệng hắn chảy ra như điên. Trước ngực hắn là một mảnh đỏ sẫm.
Nhưng vào lúc này, tay Thạch Mục cầm Phiên Thiên Côn bước nhanh ra, liền muốn chạy tới cho hắn một đòn trí mạng.
Trong lúc bất chợt, hắn lại cảm thấy phía sau đầu có gió sinh ra. Hắn lập tức quay qua, một quyền đánh ra.
Một quyền ảnh màu vàng bay ra, cùng mười viên châu màu vàng va chạm vào nhau. Hai bên giằng co với nhau.
Bạch Thủy tăng nhân đang giao phong cùng Lục Quỳ Chung thấy vậy, sắc mặt cứng đờ.
Vừa rồi hắn nhìn thấy Ân Phá có xu thế gặp nguy hiểm. Dưới tình thế cấp bách hắn đánh ra bảy viên phật châu ngăn cản hành động của Lục Quỳ Chung, lại toàn lực phát động mười viên phật châu khác công kích Thạch Mục, để giải nguy cho Ân Phá. Nhưng hắn không nghĩ tới Thạch Mục chỉ tiện tay đánh ra một đòn, lại ngăn chặn được công kích của hắn.
Thân hình Thạch Mục lăn lộn ở giữa không trung. Phiên Thiên Côn ở trong tay chuyển động một cái, đánh thẳng về phía Ân Phá.
Sát khí trên mặt Ân Phá càng sâu, trong miệng khẽ quát một tiếng
- Đâm đầu vào chỗ chết.
Đoạn dây màu trắng trong tay hắn vung lên, cuốn lấy thân thể Thạch Mục Thân Ngoại Hóa Thân đang bay ngược ra. Đồng thời kiếm phong của thanh trường kiếm cổ quái huyết hồng trong tay chỉ ra, trực tiếp đâm về phía Thạch Mục.
Trong phút chốc, huyết quang mặt ngoài của thanh trường kiếm huyết hồng cổ quái tăng mạnh. Từ trong không trung tuôn ra một mảnh biển máu. Huyết vụ nồng đậm đặc sền sệt giống như chất lỏng. Mùi máu tanh cuộn trào mãnh liệt, cuốn về phía Thạch Mục.
Thạch Mục chỉ cảm thấy trước mặt có một khí tức huyết sát kéo tới. Dường như có thể nhìn thấy được trong biển máu có vô số bộ xương khô huyết sắc liên tiếp mở cái miệng lớn ra, lao về phía mình cắn xé.
Hắn thu tâm thần lại. Phiên Thiên Côn trong tay bay vút lên trời cao vung lên một vòng tròn, nhắm thẳng vào phía trước người. Dưới kim quang chớp hiện, trong nháy mắt cuối cùng kéo dài qua trăm trượng xa, hung hăng đập vào trên thanh huyết kiếm kỳ quái kia.
Sau một tiếng nổ lớn kinh thiên động địa, huyết kiếm cùng trường côn va chạm mãnh liệt với nhau. Một vòng sóng khí kim hồng với mắt thường có thể thấy được từ trong đó bạo phát ra, mang tất cả cuốn về phía bốn phương tám hướng. Khắp bầu trời Huyết Hải bị xé rách trở nên tán loạn.
Cách đó không xa, Tả Âm đang cùng Triệu Chu Minh giao chiến bị lực lượng cực lớn này trùng kích, thân thể mất thăng bằng. Binh khí trong tay cũng bị lệch đi, đâm qua phía bên vai phải của Tả Âm, lại đâm vào khongả trống.
Ánh sáng đen trắng trên người Tả Âm bùng lên. Ở dưới trùng kích cực lớn này thân hình hắn ổn định lại. Nắm lấy thời cơ, trường kiếm đen trắng trong tay giống như rắn lè lưỡi, chợt đâm từ dưới nách của Triệu Chu Minh, mắt thấy sẽ đâm thủng qua ngực, đâm thấu tim hắn.
- Vù vù vù
Trong rhời khắc chỉ mành treo chuông, một đạo hỏa luân lắc lư từ phía sau lưng Triệu Chu Minh chuyển tới trước người.
Keng.
Một tiếng động vang lên.
Hỏa luân va chạm vào trên kiếm phong của Tả Âm, ngăn cản hắn lại.
Đó lại là Sở Phong trưởng lão liên minh trước đây cùng với hắn kề vai chiến đấu.
Triệu Chu Minh thấy vậy, nhân cơ hội kiếm phong đâm vào không khí quay ngược trở lại. Một mảnh ánh lửa đỏ đậm phát ra một tiếng phượng kêu lớn, bay nhanh về phía Tả Âm.
Rắc.
Trên người Tả Âm bỗng nhiên hiện lên một tầng vòng bảo hộ ánh sáng màu bạc. Nhưng ở dưới ánh lửa đỏ sậm, chỉ nghe “Phụt” một tiếng, liền bị xuyên thủng qua.
Mắt thấy mảng lớn lửa cháy mạnh sắp chiếu nghiêng xuống, thanh kiếm đen trắng trong tay Tả Âm cuối cùng được thu trở về thủ, cũng tròn bay nhanh xoay tròn ở trước người, hóa vì một ảo ảnh bát quái đen trắng cao chừng một người, chắn ở trước người hắn.
Mảng lớn lửa cháy mạnh rơi vào phía trên ảo ảnh bát quái. Nhất thời mặt ngoài bát quái có ánh sáng đen trắng cường đại phóng ra. Lửa cháy mạnh theo phản xạ mà quay về.
Triệu Chu Minh và trưởng lão liên minh kia thấy vậy, vội vàng thi triển thủ đoạn chống đỡ.
Tuy rằng Tả Âm đỡ được đòn tấn công của hai người, nhưng nửa khuôn mặt vốn trắng bệch vẫn bị lửa cháy mạnh vừa rồi thiêu đốt một chút, lưu lại một mảnh vết thương, thoạt nhìn có chút đáng sợ.
Hắn nhìn chằm chằm vào Triệu Chu Minh và trưởng lão liên minh kia, trên gương mặt hiện ra sự cuồng nộ.
Ầm.
Nhưng vào lúc này, một tiếng động rất lớn vang lên. Đó từ phương hướng cuộc chiến đấu kịch liệt giữa Thạch Mục cùng Ân Phá truyền đến.
Lại thấy lòng bàn tay phải của Thạch Mục bị ánh sáng màu vàng bao phủ, một chưởng vỗ vào phía trên Phiên Thiên Côn.
Thân Phiên Thiên Côn lập tức chấn động, một khí tức cường đại giống như lật núi che biển dọc theo thân côn vọt thẳng lên tới trên đầu côn, bạo phát ra.
- Ầm ầm.
Giống như một mặt trời chói chang đột ngột nổ tung, chói mắt tới cực điểm.
Ân Phá chỉ cảm thấy trước mắt sáng ngời. Ở dưới lực lượng trùng kích này, hắn không thể làm theo ý mình ngã ngược, bay ra ngoài.
Thân Ngoại Hóa Thân của Thạch Mục lập tức từ phía sau lưng hắn vượt qua, hai tay nắm chặt tàn kiếm huyết sắc, đâm về phía Ân giữa lưng Phá.
Thời điểm mắt thấy sẽ một đòn này sẽ thực hiện được, đoạn dây màu trắng cuốn ở phía trên cánh tay trái Ân Phá lại nhanh chóng bắn ra, giống như một thanh trường kiếm màu trắng trực tiếp bắn ra.
- Phụt.
Một âm thanh vang lên.
Đầu vai Thân Ngoại Hóa Thân của Thạch Mục có một luồng máu tươi giống như gió bão bắn ra. Hắn lại thật sự bị đâm xuyên qua. Nhưng hắn hoàn toàn không ngừng lại, tàn kiếm trong tay vẫn đâm thẳng tới.
Trong lòng Ân Phá thầm rùng mình, thân thể vội vàng kéo dài khoảng cách, tranh thoát được kiếm của Thạch Mục Thân Ngoại Hóa Thân.
Thân thể hắn còn chưa kịp đứng vững, bỗng nhiên lại cảm thấy bên cạnh người có một khí tức đáng sợ kéo tới. Hắn cũng không kịp suy nghĩ nhiều, liền giơ trường kiếm huyết sắc lên cao đón đỡ.
- Ầm.
Một tiếng động rất lớn vang lên.
Thân thể Ân Phá bị một lực mạnh đánh xuống, nhất thời ngã bay ra ngoài, sau khi đụng ngã mấy cột đá bên trong điện nát bấy, hắn nặng nề ngã ở trêm màn ánh sáng kết giới kia. Máu tươi từ trong miệng hắn chảy ra như điên. Trước ngực hắn là một mảnh đỏ sẫm.
Nhưng vào lúc này, tay Thạch Mục cầm Phiên Thiên Côn bước nhanh ra, liền muốn chạy tới cho hắn một đòn trí mạng.
Trong lúc bất chợt, hắn lại cảm thấy phía sau đầu có gió sinh ra. Hắn lập tức quay qua, một quyền đánh ra.
Một quyền ảnh màu vàng bay ra, cùng mười viên châu màu vàng va chạm vào nhau. Hai bên giằng co với nhau.
Bạch Thủy tăng nhân đang giao phong cùng Lục Quỳ Chung thấy vậy, sắc mặt cứng đờ.
Vừa rồi hắn nhìn thấy Ân Phá có xu thế gặp nguy hiểm. Dưới tình thế cấp bách hắn đánh ra bảy viên phật châu ngăn cản hành động của Lục Quỳ Chung, lại toàn lực phát động mười viên phật châu khác công kích Thạch Mục, để giải nguy cho Ân Phá. Nhưng hắn không nghĩ tới Thạch Mục chỉ tiện tay đánh ra một đòn, lại ngăn chặn được công kích của hắn.