Huyền Giới Chi Môn
Chương 133: Chạy trốn tìm đường sống
“Phanh” một tiếng!
Hư ảnh hoa thương đỏ như máu xung quanh tiêu tán, lộ ra một đầu thương màu máu bị đánh cong.
Một tay Thạch Mục tiếp tục biến ảo một trảo bắt lấy đầu thương đang muốn lùi về, dùng sức kéo một phát về phía sau.
Bóng người trong màn khói mù nhoáng một cái, một tên tráng hán Man tộc mặc y phục màu đỏ, thân cao hơn trượng cầm báng thương loạng choạng tiến ra, trên mặt tràn đầy thần sắc kinh ngạc.
Tên này là một trong hai tên Hậu Thiên hậu kỳ đồ đằng dũng sĩ Man tộc trấn giữ cửa ra phía bắc, thân hình cường tráng như man ngưu, cơ bắp hai tay nổi lên rậm rạp, vừa nhìn đã thấy lực lượng hẳn sẽ không kém, nhưng mà sau khi Thạch Mục đã đề thăng man lực bản thân lên thì gã lại giống như một đứa trẻ vậy.
Tên này còn chưa kịp phản ứng thì Thạch Mục đã nhanh như thiểm điện đánh ra một quyền.
Tráng hán kinh hãi, không cần suy nghĩ liền buông tay né thương đi, hai tay chéo nhau ngăn cản trước người.
“Phanh” một tiếng trầm đục!
Hai tay tráng hán Man tộc lập tức bị đánh gãy vặn vẹo dưới lực lượng cường bạo của Thạch Mục, nắm đấm cực kỳ chặt đã lõm sâu vào lồng ngực gã.
Tráng hán Man tộc kêu to một tiếng, thân thể bị xé rách giống như bao tải rách bay ngược ra ngoài, nặng nề đập vào tường đá thông đạo, sau đó giống như một đống bùn nhão trượt dần xuống mặt đất, trong miệng gã còn phun ra mấy mảnh nội tạng bị vỡ và máu tươi, lập tức mất đi khí tức sinh mệnh.
Với thực lực thân thể Thạch Mục đã tăng lên gần gấp đôi man lực, lại còn kèm theo chân khí, vậy mà chỉ một quyền đã đánh chết tên Man tộc đồ đằng dũng sĩ Hậu Thiên hậu kỳ cường đại này.
Mắt thấy Thạch Mục chỉ cần giơ tay nhấc chân đã tiêu giệt được một tên Man tộc cường giả cường đại, đám Phùng Ly phía sau không khỏi đại hỉ, sĩ khí tăng mạnh!
Nhưng chỉ một chút trì hoãn này cũng đủ thời gian cho đám Man tộc phản ứng, nhao nhao rống giận tiếp tục xông tới.
“Giết ra ngoài!”
Thạch Mục khẽ quát một tiếng, rút Vẫn Thiết Hắc Đao ra, thúc giục Liệt Diễm Phù Trần, nhào vào phía đội ngũ Man tộc.
Một loạt ánh đao đỏ thẫm chớp động liên hoàn!
Với thực lực hôm nay của Thạch Mục, cộng thêm Phong Trì Đao Pháp cảnh giới đại viên mãn, hiện tại giống như sói lạc bầy cừu, trong nháy mắt liền có hai tên Man tộc đồ đằng dũng sĩ bị chém thành mấy đoạn.
Bất quá tình cảnh của những người khác sau lưng hắn lại không ổn chút nào.
Mọi người ở đây đều là phù sư, ngoại trừ hai người Phùng Ly, Thanh Phong tu vi võ đạo coi như không tệ, những người khác mỗi lần bị tiếp cận liền có người bị thương.
Cánh tay của một phù sư của Phong Hỏa Môn bị trúng một kiếm liền ngã ra đất kêu la thảm thiết, bên cạnh có một Man nhân mặt mũi dữ tợn, một cây Lang Nha Bổng vừa thô vừa to giáng xuống.
Gã phù sư của Phong Hỏa Môn vậy mà cũng không biết tránh đi, trơ mắt nhìn lưỡi đao bổ xuống.
Thạch Mục nhướng mày, thân hình nhoáng một cái bay vèo một cái quay về vung Vẫn Thạch Hắc Đao lên.
“Răng rắc” một tiếng giòn vang!
Cây lang nha bổng đã bị đánh gãy một nửa, bay ra ngoài.
Man nhân cầm bổng mang theo một chùm máu tươi bay lên trời, ngã ra mặt đất kêu la thảm thiết.
“Đứng lên! Không muốn chết thì cũng đừng nằm xuống, xông về phía trước!” Thạch Mục đỡ tên phù sư của Phong Hỏa Môn kia một chút, quát.
Người này tìm được đường sống từ chỗ chết, được Thạch Mục kéo dậy liền hồi phục tinh thần lại, sắc mặt tái nhợt hướng về phía cửa ra phóng đi.
Cánh tay Thạch Mục run lên, Vẫn Thạch Hắc Đao huyễn hóa ra mấy đạo ánh đao bức lui mấy tên Man tộc xung quanh, thân hình lại lóe lên xông về phía đội ngũ gần nhất.
Giờ này bọn hắn đã vọt tới cửa ra, chỉ cần thêm một chút sức lực nữa liền có thể thoát khỏi vòng vây rồi.
Vào thời khắc này, Thạch Mục bỗng cảm thấy vô cùng lo sợ, tóc gáy dựng đứng cả lên, phía trước mơ hồ hiện lên một đạo lục quang.
Hắn biến sắc lập tức né sang bên cạnh, đồng thời ánh đao màu đen lóe lên, Vẫn Thạch Hắc Đao đột nhiên chém một cái về phía trước người.
Tiếng kim loại va vào nhao, tia lửa văng khắp nơi!
Thân thể Thạch Mục chấn động, khổ khẩu (*) đau nhức.
* hổ khẩu: khoảng giữa ngón trỏ và ngón cái trên bàn tay.
Nhưng đạo hắc quang kia cũng bị đánh bay về phía vách núi bên cạnh, để lại một miệng lỗ đen ngòm lớn chừng quả đấm, rõ ràng đã hoàn toàn lõm sâu vào đó, không biết sâu bao nhiêu.
Thạch Mục bỗng nhiên quay đầu, chỉ thấy cửa ra có một Man nhân trẻ tuổi sắc mặt thâm xanh đang hung dữ trừng mắt nhìn Thạch Mục.
Khí tức trên người tên này cũng không quá cường đại, ước chừng chỉ là Hậu Thiên trung kỳ, bất quá trong tay y đang nắm một trường cung xương trắng, phía trên còn có mấy miếng phù văn rất nhỏ lượn lờ tản mát ra chấn động pháp lực còn hơn xa Vẫn Thiết Hắc Đao, hiển nhiên là một kiện trung phẩm pháp khí hiếm thấy!
Càng làm cho Thạch Mục kinh sợ chính là bên hông tên Man nhân da xanh kia còn đeo một túi đựng tên, bên trong cắm hơn mười mũi tên dài màu xanh, trên thân của mũi tên cũng khắc không ít phù văn nhỏ như hạt đậu rất tỉ mỉ, đang tản mát ra chấn động pháp lực, rõ ràng cũng đều là phù tiễn.
Tâm niệm Thạch Mục chuyển động một chuyến, chân hắn điểm mạnh xuống mặt đất một cái, thân thể giống như mũi tên bay khỏi cung, hướng về phía man nhân da xanh đánh tới.
Man nhân da xanh thấy trong nháy mắt Thạch Mục nhào tới trước người thì không kịp giương cung cài tên, đưa tay ra sau lưng, trong tay liền xuất hiện một thanh thiết giản (*) màu đồng cổ.
* giản: Giản là một thứ vũ khí trong thập bát ban võ nghệ, có thể làm từ tre hoặc sắt, thiết giản ở đây là giản làm từ sắt thép, thuộc loại binh khí chấn nện như chùy. Các bạn cứ tưởng tượng nó giống như cái que to cỡ 2-3 cm, dài khoảng 60-70 cm, có cán để cầm như kiếm. Tham khảo hình ảnh ở đây:
http://www.binhdinh-salongcuong.org/images/Cuu-Tiet%20Gian%20VT%C4%90V_RL01.jpg
Cây thiết giản này so với thiết giản mà võ giả nhân tộc dùng thì dài hơn một nửa, phía trên còn khắc từng đạo phù văn màu vàng đất sáng lấp lánh, rõ ràng cũng là một kiện hạ phẩm pháp khí.
“Đi chết đi!”
Man nhân da xanh không cần suy nghĩ liền vung thiết giản trong tay lên, giống như trường kiếm đâm về phía ngực Thạch Mục.
Nào biết được Thạch Mục lại không hề né tránh, Vẫn Thạch Hắc Đao trong tay run lên hóa thành từng trận ánh đao đỏ thắm làm cho người ta phải hoa mắt, trực tiếp điên cuồng hướng về phía đầu man nhân da xanh, hoàn toàn là loại đấu pháp dùng mạng đổi mạng.
Man nhân da xanh kinh hãi, thiết giản trong tay vội vã thu lại nghênh đón ánh đao đỏ thắm.
Đúng lúc này, Thạch Mục lại thu thế đao lại, thân thể đột nhiên bay lên giữa không trung, hai tay cầm đao chém xuống man nhân màu xanh.
Thân pháp này là hắn bắt chước thân pháp Ưng Phi Cửu Thiên của Ngô Đồng đã từng giao thủ với hắn lúc trước, đã khắc sâu vào trong tâm trí hắn, toàn bộ thân hình giống như một đầu hắc ưng khổng lồ bổ nhào từ trên không xuống.
Man nhân da xanh khẽ giật mình, vung thiết giản trong tay ra nghênh đón.
Hoàng mang tăng bọt, một đạo hào quang vừa thô vừa to bắn ra, vừa vặn rơi vào Vẫn Thạch Hắc Đao.
Hai màu vàng đỏ va vào nhau, lập tức vỡ vụn ra.
Thân thể Man nhân da xanh trực tiếp bị chấn bay ra ngoài, nặng nề đập vào vách đá gần đó, phun ra một ngụm máu tươi.
Thạch Mục cũng không nhìn lại man nhân, thân hình nhảy ra khỏi cửa thông đạo.
“Chia nhau chạy trốn!”
Hắn gầm nhẹ một tiếng, thân thể lập tức nhanh chóng chạy về phía một khu rừng rậm gần đó chạy trốn.
Đám người Phùng Ly giờ này cũng chạy theo sau lưng Thạch Mục vọt ra ngoài, nghe vậy liền mỗi người chạy một hướng.
Thạch Mục tiến vào rừng cây, vung tay lên, một thanh loan đao màu bạc từ trong tay bắn ra, xoay tròn bay về phía chỗ vách núi tên Man nhân da xanh lúc trước va vào.
“Thiếu chủ coi chừng!”
Một đại hán Man tộc ngăm đen thân hình lóe lên, chắn ở trước gã Man nhân da xanh, một cây thập tự thương*cự đại đâm về phía loan đao màu bạc.
Thập Tự Thương: Cây thương với lưỡi là hình chữ thập
Một tiếng ầm vang!
Loan đao màu bạc vừa đụng vào cây thập tự thương, phù văn trên bề mặt lóe lên, lập tức bạo liệt bắn ra, hỏa diễm cường liệt thình lình bùng lên trong không trung, tỏa ra bốn xung quanh.
Đại hán Man tộc ngăm đen lấy làm kinh hãi, liếc gã Man nhân da xanh tinh thần hơi rối loạn ở sau lưng, nghiến chặt răng một cái, không trốn tránh, thân thể thô kệch chắn phía trước gã Man nhân da xanh kia.
Tiếng nổ vang dội và kịch liệt nhanh chóng tắt ngúm, gã Man nhân da xanh bị tiếng nổ đó làm chấn động, tinh thần cũng tỉnh táo trở lại.
“Thiếu chủ, ngài không có việc gì thật tốt quá…” Trên mặt đại hán da ngăm đen cố gắng nặn ra vẻ tươi cười, vừa dứt lời, thân thể đã đổ ập xuống một bên.
“Thiết thúc!” Gã Man nhân da xanh kinh hãi, vội vàng đưa tay ra đỡ lẫy đại hán da ngăm đen, thân thể của hắn đột nhiên run lên, sắc mặt lập tức trắng bệch.
Chỉ thấy trên lưng đại hán ngăm đen kia máu thịt mơ hồ một mảnh, cháy đen sì, thâm chí còn có thể nhìn thấy xương cốt cùng nội tạng bị nát bấy lộ ra trong đó.
Phía sau đại hán da ngăm đen là một cái hố to rộng mấy trượng, trong đó khói đặc cuồn cuộn, đất đá cháy đen.
Thấy một màn như vậy, gã Man nhân da xanh sao còn không hiểu chuyện gì xảy ra chứ, hai mắt lập tức đỏ sọc lên.
“Là tên Nhân tộc kia làm có phải không? Thiết thúc ngươi chờ ta một chút, ta sẽ đi giết tên đó, báo thù cho ngươi!” Cánh tay của gã Man nhân da xanh run rẩy, cắn răng nói.
Đại hán da ngăm đen bị thương nặng đến mức này, trừ phi có Thuật sĩ cao giai ở đây lập tức thi triển thuật pháp để chữa trị, chứ bằng không thì cơ bản là hết cách xoay chuyển.
Gã Man nhân da xanh đặt đại hán da ngăm đen trên mặt đất, trên người chợt hiện ra một tầng sáng đỏ nhàn nhạt, trên những vùng da hở ở tay chân… đồng loạt nổi lên một tầng vảy lân.
Cặp con ngươi trong mắt cũng tỏa ra hai luồng tia sáng đỏ khát máu, miệng rộng thêm, thò ra cái lưỡi dài nhỏ màu đỏ, linh hoạt đong đưa hai cái trong không khí.
“Thiếu chủ không thể…” Đại hán da ngăm đen khó nhọc định nói thêm gì nữa, nhưng gã Man nhân da xanh cũng không muốn chậm trễ thêm chút nào, thả người bay ra ngoài, đuổi theo hướng Thạch Mục chạy trốn.
Tốc độ của hắn cực nhanh, thoáng một cái như sợi chỉ đỏ, biến mất ở phía xa xa chỉ trong chớp mắt.
Đại hán da ngăm đen hai mắt trừng trừng, ngực phập phồng, nhìn theo bóng lưng gã Man nhân da xanh đã đi xa, dường như muốn kêu lên gì đó, chẳng qua là sức sống trong cơ thể đã mau mất hết, thần thái trong mắt cũng từ từ ảm đạm đi.
…
Thạch Mục chạy trốn về trước một khoảng thời gian, khoảng cách đã cách cứ điểm ngoài phạm vi mười dặm, lúc này mới dám ngừng lại.
Đến nơi này, hẳn là đã an toàn rồi.
Hắn khẽ thở ra một hơi, quay đầu nhìn về phía cứ điểm.
Chỉ thấy trên bầu trời bên trên cứ điểm, một tảng mây đen cùng một mảng ánh sáng xanh va chạm vào nhau, thỉnh thoảng lại lóe lên từng tia sáng cực mạnh.
Mặc dù cách xa nhau đến hơn mười dặm, từng trận tiếng vang lớn vẫn truyền tới rõ mồn một.
Thạch mục nhìn hai thân người bay lượn trên bầu trời, ánh mắt lộ ra một tia hâm mộ.
Đây mới thực sự là cường giả, bay lượn trên chín tầng trời, nắm giữ lực lượng mạnh mẽ, mỗi một cái giơ tay nhấc chân đều khiến đất rung núi chuyển, khai sơn liệt hải.
Hắn nhìn mấy lần, thu hồi suy nghĩ miên man trong lòng, đang muốn xoay người tiếp tục đi về trước, nơi đây không thể coi là an toàn hơn bao nhiêu được.
Đúng lúc ấy, phía sau truyền đến một tiếng vang sắc nhọn, một luồng sáng xanh bắn tới, tốc độ đạt tới một mức độ cực kì khủng bố, chớp mắt đến đến phía trước người Thạch Mục.
Thân thể Thạch Mục đột nhiên chùng xuống, nhào về một bên rừng.
Luồng sáng xanh vừa chạm đến thân thể của hắn một cái, “đùng!” một tiếng chui vào trong rừng rậm, không biết bay đi nơi nào.
Thạch Mục sắc mặt ngưng trọng, bò lồm cồm sau một bụi cỏ, khí tức thân thể bị đè xuống thấp nhất, hô hấp cũng mỏng nhẹ như có như không.
Người đến là ai, hắn tất nhiên rất rõ ràng.
Cái trường cung bạch cốt là phù khí trung giai kết hợp với phù tiễn, uy lực sinh ra lại có thể so sánh với cả pháp khí cao giai!
Hắn lúc trước cũng vì kiêng kị gã Man nhân da xanh kia nên mới sử dùng một thanh Nguyệt Quang Hải Đảm trên người, không ngờ lại thất bại.
Một hồi tiếng bước chân sàn sạt truyền đến từ phía sau, gã Man nhân da xanh kia chậm rãi bước ra.
Giờ phút này, ánh sáng đỏ tản ra từ trên người hắn đã đến mức sáng ngời, cơ hồ tạo thành một màn hào quang ở bên ngoài cơ thể hắn, bao lấy hắn ở bên trong.
Thạch Mục trốn trong rừng, mắt thấy cảnh này, sắc mặt khẽ biến thành kinh hãi.
“Nhân loại kia, đừng ẩn nấp nữa, dám giết Thiết thúc, hãy đi ra nhận lấy cái chết đi.” Trong mắt gã Man nhân da xanh lúc này tràn đầy cừu hận tận xương, ánh mắt nhìn thoáng qua chung quanh, lập tức nhìn về phía Thạch Mục ẩn núp.
Khóe miệng gã Man nhân da xanh lộ ra nụ cười gằn, cánh tay khẽ động, giương cung cài tên, một luồng sáng xanh chói mắt bắn ra, lóe lên một cái đã ập đến trước người Thạch Mục.
Thạch Mục trở mình sang một bên trốn tránh, có điều lần này rốt cục không thể tránh thoát hoàn toàn.
Máu tươi bắn ra.
Cánh tay trái của hắn bị ánh sáng xanh kia xuyên thủng, máu tươi ồ ồ túa ra, may mà không thương tổn đến xương cốt.
Trong miệng Thạch Mục phát ra một tiếng kêu rên, hung quang trong mắt hiện lộ rõ rệt.
Mặc dù không biết gã Man nhân da xanh kia dùng cách gì, có điều nếu như đối phương đã có thể rõ ràng cảm nhận được vị trí của hắn, thì có ẩn nấp nữa cũng vô dụng rồi.
Ầm! Vút vút! Cành lá cỏ cây xung quanh Thạch Mục bị khí kình chấn động trên người hắn ảnh hướng, bắn vun vút về bốn chung quanh, phảng phất như trong rừng đột nhiên cuộn lên một cái vòi rồng vậy.
Trong một mảnh cây cỏ đầy trời, một bóng người mãnh liệt lao vút ra, nhào về phía gã Man nhân da xanh.