Huyền Giới Chi Môn
Chương 1292: Chín cây cờ cũ (2)
Phùng Ly chú ý tới, lĩnh vực của Thạch Mục đã không vững chắc như trước đó nữa, vẻ lo lắng trong mắt cũng càng ngày càng đậm.
“Ầm....”
Một tiếng vang thật lớn.
Ngoại vi của xích sắc lĩnh vực bao phủ hai người, ầm ầm chấn động, vỡ vụn bung ra.
Thạch Mục bị cổ chấn động trùng kích, máu bầm trước đó cưỡng chế áp xuống trong miệng, đột nhiên phun mạnh ra ngoài.
Mắt thấy lĩnh vực bị phá, còn thừa lại ba con Hỏa Long đồng thời ở tại một chỗ, những cái miệng khổng lồ đều há ra, ngọn lửa màu đỏ sậm cuồn cuộn trào tới, nhắm thẳng tới hai người Thạch Mục.
Thạch Mục thấy sóng lửa kéo đến như bài sơn đảo hải, âm thầm cắn chặt răng, pháp quyết trong cơ thể đột nhiên được thúc đẩy mạnh.
“Phốc!”
Đồ văn một cái lam sắc tiểu Đỉnh Nơi ngực hiện lên, song chưởng của hắn lập tức phóng ra hướng về phía trước, trong lòng bàn tay tức thời tuôn chảy ra hàn khí cuồn cuộn.
Chỉ thấy một đám hàn khí lớn bắn ra nhanh từ lòng bàn tay của hắn, hóa thành một tường băng cao hơn trăm trượng, như một cái đê lớn ngăn cản trước hải đại vậy, nhưng cái này là ngăn chặn sóng lửa ngút trời.
Từ sau khi tu thành Huyền Công Bát Chuyển, Thạch Mục vận dụng ngày càng thuần thục đối với lực thuộc tính Thủy, hơn nữa lại kèm thêm Chí Âm Chi Lực, hóa ra tường băng này uy lực mặc dù không bì kịp thần thông thượng cổ Băng Phách Thần Quang, nhưng cũng miễn cưỡng có thể ngăn cản biển lửa một chút.
Ngọn lửa đỏ sậm leo lên trên tường băng bạch sắc, như có dính tính bám dính vào trên tường băng.
Mảng lớn bạch sắc vụ khí lập tức bay lên, một cổ cự lực không ngừng đánh tới, trực tiếp đẩy tường băng do Thạch Mục hóa ra liên tiếp lui về phía sau.
Phùng Ly thấy thế, âm thầm cắn răng một cái, hai tay mười ngón biến hóa một trận bánh xe vậy, cả người ô quang nổi lên mãnh liệt, bắp thịt quanh thân bành trướng gấp mấy lần, cái áo giáp đó cũng được căng phồng lên.
Xong hắn sãi bước nhảy một cái, đi tới sau tường băng, hai tay cử lên, mạnh mẽ chống chịu phía sau tường băng.
Tốc độ tường băng lui về sau lập tức chậm lại, nhưng hơi nước bốc lên càng ngày càng kịch liệt, tường băng đang dần dần hòa tan ra, càng ngày trở nên mỏng manh đi.
Phùng Ly trong lòng âm thầm kêu khổ, tinh huyết trong cơ thể của hắn bị bốc hơi, ảnh hưởng đối với hắn ngày càng nghiêm trọng, thời khắc này tình trạng của hắn đã vô cùng không ổn, nhưng cũng chỉ có thể ra sức chống đỡ.
- Thạch huynh, giao cho ngươi rồi!
Phùng Ly sắc mặt tái nhợt vô cùng, trong miệng quát lớn.
Thạch Mục bởi vì mở ra huyết hải, tinh huyết trong cơ thể vốn là cường đại hơn rất nhiều so với Phùng Ly, cho nên thời khắc này trạng thái cũng tốt hơn rất nhiều.
Ánh mắt của hắn ngưng trọng gật gật đầu, sãi bước hướng về phía trước, nhảy một cái bay lên cao, bay thẳng tới trên tường băng.
Thân ở giữa không trung, trong tay hắn nâng lên Phiên Thiên côn, mũi chân điểm lên đỉnh chóp tường băng, cả người liền xông vào trong biển lửa nóng cháy đó.
“Lang” một tiếng sắc nhọn vang lên.
Kim quang trong biển lửa đỏ sậm chợt phá, Phiên Thiên côn thoát ra Thiên Cơ Côn Sao, hóa thành một kim sắc côn ảnh chói mắt dài trăm trượng, lấy thế lôi đình vạn quân, từ giữa không trung hung hăng đập xuống, thẳng thừng tạo ra một vết cửa trong biển lửa ngút trời.
Chỉ thấy hỏa diễm cuồn cuộn lui ra hơn trượng về hai bên, Phiên Thiên trường côn tiến quân thần tốc, đột nhiên đập vào ba con Hỏa Long ở trong đó.
Ba con Hỏa Long mặc dù ra sức vùng vẫy, muốn chống đỡ Phiên Thiên côn biến thành kim sắc côn ảnh đập xuống, nhưng không làm nên chuyện gì.
“Ầm ầm ầm”
Một tiếng tiếng nổ cực lớn chấn động thiên địa truyền ra, vô số kim sắc quang tuyến nổ tung giống như bạo vũ lê hoa bắn phóng ra từ trung tâm chấn động, thẳng thừng cắt biển lửa đỏ sậm thành vô số mảnh vụn.
Cho đến lát sau, tất cả hỏa diễm mới từ từ dập tắt.
Mà tường băng do Thạch Mục hóa ra kia, bị hỏa diễm đốt nóng, cũng chỉ còn lại độ dày không tới một thước.
Diễm mang thu liễm đi, lộ ra thân ảnh của Thạch Mục và Phùng Ly.
Thời khắc này Thạch Mục tay chống Phiên Thiên côn, ngồi ở trên mặt đất, lồng ngực phập phồng không chừng.
Mà bên kia, Phùng Ly cũng dựa vào tường băng ngồi bệt xuống đất, hai người đều mệt mỏi vô cùng.
Trải qua trận chiến này, với tu vi Thần cảnh của bọn họ, chân khí trên người gần như tiêu hao không còn gì, ngay cả tinh huyết trong cơ thể cũng bị đốt khô hơn phân nửa, tổn thương nguyên khí.
Hai người ai cũng không có khí lực nói chuyện, khoanh chân ngồi xuống xong, ai cũng lấyy đan dược ra phục dùng, tay cầm linh thạch, điều tức khôi phục.
Sau khi chín con Hỏa Long bị hủy diệt, ánh lửa trong mảnh không gian này thu liễm xuống, nhưng lại chẳng hề chìm vào hắc ám, mà chung quanh ngược lại sáng lên từng đạo quang mang, chiếu sáng lên hết thảy mọi thứ.
Không biết qua bao lâu, Thạch Mục chậm rãi mở hai mắt ra, ánh mắt theo bản năng đảo qua một cái thật nhanh chung quanh.
Kết quả sau cú nhìn này, trong lòng hắn vô cùng cả kinh.
Hai người bọn họ thời khắc này không ngờ lại thân ở trên một tế đàn hình tròn chiếm diện tích vô cùng cự đại.
Mà mặt đất dưới thân bọn họ, là do từng khối từng khối đá hình lục giác phô ra, trên mỗi một khối gạch đá đều gồ ghề không bằng phẳng, tuyên khắc vô số phù văn tinh vi hoa mỹ.
Trước đó trong bóng đêm, Thạch Mục cảm nhận được dưới chân không bằng phẳng, chính là bởi vì đạp phải những phù văn văn lộ trên gạch đá này.
Đúng lúc này, khóe mắt Thạch Mục đột nhiên nhướn lên, trong lòng cảm thấy vui mừng vô cùng.
Chỉ thấy ở ngoại vi của tế đàn, trên chín phương vị phân biệt cắm một tiểu phiên (lá cờ nhỏ) màu đỏ thẫm, màu sắc có vẻ hơi mờ, xem ra cũng có chút cổ xưa rách nát.
Nhưng mà những tiểu phiên cổ xưa này đặt ở vị trí có chút đặc biệt, đều ở vị trí hỗ tương hô ứng lẫn nhau, dường như mơ hồ tạo thành một tòa pháp trận hết sức kỳ lạ.
“Ầm....”
Một tiếng vang thật lớn.
Ngoại vi của xích sắc lĩnh vực bao phủ hai người, ầm ầm chấn động, vỡ vụn bung ra.
Thạch Mục bị cổ chấn động trùng kích, máu bầm trước đó cưỡng chế áp xuống trong miệng, đột nhiên phun mạnh ra ngoài.
Mắt thấy lĩnh vực bị phá, còn thừa lại ba con Hỏa Long đồng thời ở tại một chỗ, những cái miệng khổng lồ đều há ra, ngọn lửa màu đỏ sậm cuồn cuộn trào tới, nhắm thẳng tới hai người Thạch Mục.
Thạch Mục thấy sóng lửa kéo đến như bài sơn đảo hải, âm thầm cắn chặt răng, pháp quyết trong cơ thể đột nhiên được thúc đẩy mạnh.
“Phốc!”
Đồ văn một cái lam sắc tiểu Đỉnh Nơi ngực hiện lên, song chưởng của hắn lập tức phóng ra hướng về phía trước, trong lòng bàn tay tức thời tuôn chảy ra hàn khí cuồn cuộn.
Chỉ thấy một đám hàn khí lớn bắn ra nhanh từ lòng bàn tay của hắn, hóa thành một tường băng cao hơn trăm trượng, như một cái đê lớn ngăn cản trước hải đại vậy, nhưng cái này là ngăn chặn sóng lửa ngút trời.
Từ sau khi tu thành Huyền Công Bát Chuyển, Thạch Mục vận dụng ngày càng thuần thục đối với lực thuộc tính Thủy, hơn nữa lại kèm thêm Chí Âm Chi Lực, hóa ra tường băng này uy lực mặc dù không bì kịp thần thông thượng cổ Băng Phách Thần Quang, nhưng cũng miễn cưỡng có thể ngăn cản biển lửa một chút.
Ngọn lửa đỏ sậm leo lên trên tường băng bạch sắc, như có dính tính bám dính vào trên tường băng.
Mảng lớn bạch sắc vụ khí lập tức bay lên, một cổ cự lực không ngừng đánh tới, trực tiếp đẩy tường băng do Thạch Mục hóa ra liên tiếp lui về phía sau.
Phùng Ly thấy thế, âm thầm cắn răng một cái, hai tay mười ngón biến hóa một trận bánh xe vậy, cả người ô quang nổi lên mãnh liệt, bắp thịt quanh thân bành trướng gấp mấy lần, cái áo giáp đó cũng được căng phồng lên.
Xong hắn sãi bước nhảy một cái, đi tới sau tường băng, hai tay cử lên, mạnh mẽ chống chịu phía sau tường băng.
Tốc độ tường băng lui về sau lập tức chậm lại, nhưng hơi nước bốc lên càng ngày càng kịch liệt, tường băng đang dần dần hòa tan ra, càng ngày trở nên mỏng manh đi.
Phùng Ly trong lòng âm thầm kêu khổ, tinh huyết trong cơ thể của hắn bị bốc hơi, ảnh hưởng đối với hắn ngày càng nghiêm trọng, thời khắc này tình trạng của hắn đã vô cùng không ổn, nhưng cũng chỉ có thể ra sức chống đỡ.
- Thạch huynh, giao cho ngươi rồi!
Phùng Ly sắc mặt tái nhợt vô cùng, trong miệng quát lớn.
Thạch Mục bởi vì mở ra huyết hải, tinh huyết trong cơ thể vốn là cường đại hơn rất nhiều so với Phùng Ly, cho nên thời khắc này trạng thái cũng tốt hơn rất nhiều.
Ánh mắt của hắn ngưng trọng gật gật đầu, sãi bước hướng về phía trước, nhảy một cái bay lên cao, bay thẳng tới trên tường băng.
Thân ở giữa không trung, trong tay hắn nâng lên Phiên Thiên côn, mũi chân điểm lên đỉnh chóp tường băng, cả người liền xông vào trong biển lửa nóng cháy đó.
“Lang” một tiếng sắc nhọn vang lên.
Kim quang trong biển lửa đỏ sậm chợt phá, Phiên Thiên côn thoát ra Thiên Cơ Côn Sao, hóa thành một kim sắc côn ảnh chói mắt dài trăm trượng, lấy thế lôi đình vạn quân, từ giữa không trung hung hăng đập xuống, thẳng thừng tạo ra một vết cửa trong biển lửa ngút trời.
Chỉ thấy hỏa diễm cuồn cuộn lui ra hơn trượng về hai bên, Phiên Thiên trường côn tiến quân thần tốc, đột nhiên đập vào ba con Hỏa Long ở trong đó.
Ba con Hỏa Long mặc dù ra sức vùng vẫy, muốn chống đỡ Phiên Thiên côn biến thành kim sắc côn ảnh đập xuống, nhưng không làm nên chuyện gì.
“Ầm ầm ầm”
Một tiếng tiếng nổ cực lớn chấn động thiên địa truyền ra, vô số kim sắc quang tuyến nổ tung giống như bạo vũ lê hoa bắn phóng ra từ trung tâm chấn động, thẳng thừng cắt biển lửa đỏ sậm thành vô số mảnh vụn.
Cho đến lát sau, tất cả hỏa diễm mới từ từ dập tắt.
Mà tường băng do Thạch Mục hóa ra kia, bị hỏa diễm đốt nóng, cũng chỉ còn lại độ dày không tới một thước.
Diễm mang thu liễm đi, lộ ra thân ảnh của Thạch Mục và Phùng Ly.
Thời khắc này Thạch Mục tay chống Phiên Thiên côn, ngồi ở trên mặt đất, lồng ngực phập phồng không chừng.
Mà bên kia, Phùng Ly cũng dựa vào tường băng ngồi bệt xuống đất, hai người đều mệt mỏi vô cùng.
Trải qua trận chiến này, với tu vi Thần cảnh của bọn họ, chân khí trên người gần như tiêu hao không còn gì, ngay cả tinh huyết trong cơ thể cũng bị đốt khô hơn phân nửa, tổn thương nguyên khí.
Hai người ai cũng không có khí lực nói chuyện, khoanh chân ngồi xuống xong, ai cũng lấyy đan dược ra phục dùng, tay cầm linh thạch, điều tức khôi phục.
Sau khi chín con Hỏa Long bị hủy diệt, ánh lửa trong mảnh không gian này thu liễm xuống, nhưng lại chẳng hề chìm vào hắc ám, mà chung quanh ngược lại sáng lên từng đạo quang mang, chiếu sáng lên hết thảy mọi thứ.
Không biết qua bao lâu, Thạch Mục chậm rãi mở hai mắt ra, ánh mắt theo bản năng đảo qua một cái thật nhanh chung quanh.
Kết quả sau cú nhìn này, trong lòng hắn vô cùng cả kinh.
Hai người bọn họ thời khắc này không ngờ lại thân ở trên một tế đàn hình tròn chiếm diện tích vô cùng cự đại.
Mà mặt đất dưới thân bọn họ, là do từng khối từng khối đá hình lục giác phô ra, trên mỗi một khối gạch đá đều gồ ghề không bằng phẳng, tuyên khắc vô số phù văn tinh vi hoa mỹ.
Trước đó trong bóng đêm, Thạch Mục cảm nhận được dưới chân không bằng phẳng, chính là bởi vì đạp phải những phù văn văn lộ trên gạch đá này.
Đúng lúc này, khóe mắt Thạch Mục đột nhiên nhướn lên, trong lòng cảm thấy vui mừng vô cùng.
Chỉ thấy ở ngoại vi của tế đàn, trên chín phương vị phân biệt cắm một tiểu phiên (lá cờ nhỏ) màu đỏ thẫm, màu sắc có vẻ hơi mờ, xem ra cũng có chút cổ xưa rách nát.
Nhưng mà những tiểu phiên cổ xưa này đặt ở vị trí có chút đặc biệt, đều ở vị trí hỗ tương hô ứng lẫn nhau, dường như mơ hồ tạo thành một tòa pháp trận hết sức kỳ lạ.