Huyền Giới Chi Môn
Chương 1287: Thiên Hỏa Thần Thể Công (1)
- Chà, đây là...!
Thủy Linh Tử phát ra một tiếng chà nhẹ ngạc nhiên.
“Thế nào, ngươi biết Phù Đà đó làm cái gì sao?”
Thạch Mục vội hỏi.
“Xem ra người này là dung nhập Khôi Lỗi Chi Tâm đó vào thân thể mình, luyện chế tự bản thân mình thành khôi lỗi máu thịt, cố liều dùng sức đột phá đến Thần cảnh.
Thủy Linh Tử chỉ hơi trầm ngâm, nói như thế.
“Không ngờ lại có chuyện này?”
Thạch Mục thất kinh.
“Hừ, thời kỳ thượng cổ các loại bí thuật, công pháp thần kỳ vô cùng rất nhiều, hơn xa các ngươi hiện ở niên đại này, có cái gì không thể nào chứ.”
Thủy Linh Tử có chút đắc ý thổi phồng, hiển nhiên tự cho rằng mình là người thượng cổ mà cảm thấy kiêu ngạo.
Thạch Mục không để ý đến sự huênh hoang của Thủy Linh Tử, ý niệm trong lòng sôi trào sùng sục, vô cùng cả kinh.
Không ngờ rằng vẫn còn có thủ đoạn lên cấp Thần cảnh như vậy, hay nói cách khác nếu như có đủ Khôi Lỗi Chi Tâm, chẳng phải là có thể tạo ra được một Thần cảnh đại quân?
“... Dùng loại thủ đoạn này lên cấp Thần cảnh, cũng giống những cái gọi là đường tắt vậy, đều có tai họa ngầm cực lớn, cơ bản là tuyệt đi khả năng tiếp tục tiến bộ... Hay nói cách khác, người này chỉ có thể vĩnh viễn dừng lại tại Thần Cảnh Sơ Kỳ, thời kỳ thượng cổ chỉ có một số nhân tài tiềm lực không đủ mới dùng loại thủ đoạn này lên cấp Thần cảnh.”
Thủy Linh Tử tiếp tục nói, trong giọng nói đối với loại thủ đoạn thủ xảo này có vẻ rất là khinh thường.
Thạch Mục ánh mắt lập lòe, không trả lời lời của Thủy Linh Tử, không biết suy nghĩ cái gì.
- Ha ha ha! Phù Đà ta ngày hôm nay rốt cục bước chân vào Thần cảnh! Từ hôm nay trở đi, ta cũng là một vị Thần cảnh đại năng!
Trong kim quang truyền ra tiếng cười to, kim quang chậm rãi thu liễm, hiện ra thân ảnh của Phù Đà.
Kình khí cường đại thỉnh thoảng từ trên người hắn phóng ra, dẫn tới hư không chung quanh chấn động từng đợt.
Đây là biểu hiện không cách nào khống chế Thần cảnh lực lượng.
Thạch Mục nhàn nhạt liếc Phù Đà một cái, liền dời ánh mắt đi.
Hắn lúc trước chấn kinh là bởi vì Phù Đà lên cấp Thần cảnh với loại phương pháp quỷ dị này, chứ không phải là bởi vì con ngừời Phù Đà này.
Thời khắc này Phù Đà tuy rằng có tu vi tầng thứ Thần cảnh, nhưng mà chỉ là loại Thần cảnh tầng thấp nhất, ngay cả lực lượng cũng không cách nào khống chế, như thế nào có thể lọt vào pháp nhãn của hắn?
Hơn nữa người này vừa mới vì ngăn cản khôi lỗi công kích, không ngờ lại tự tay đánh giết tộc nhân của mình, hành vi ti tiện như thế, nhìn thêm một cái cũng đều cảm thấy ghê tởm.
Thạch Mục nhìn Phùng Ly, khẽ nhíu mày.
Phùng Ly thời khắc này vẫn đang chiến đấu cùng khôi lỗi màu đen kia, bất quá hắn hoàn toàn không phát huy thực lực, không ngừng chọc ghẹo khôi lỗi màu đen kia, không biết đang làm gì.
Phù Đà vận chuyển công pháp, chậm rãi thu liễm Thần cảnh lực lượng kích động trong cơ thể, quay đầu nhìn về phía Thạch Mục, trong mắt chợt hiện ra thần tình vô cùng cuồng ngạo.
- Tiểu tử, lấy ra toàn bộ Khôi Lỗi Chi Tâm và thứ trên người ngươi vừa mới có được ra, sau đó phế đi tu vi, ta có thể suy nghĩ xem có nên tha cho ngươi một mạng hay không.
Phù Đà từng bước từng bước đi tới Thạch Mục, thần sắc kiêu căng nói.
Tiến cấp tới Thần cảnh, khiến cho hắn có lòng tin vô hạn.
Tuy rằng Thạch Mục lúc trước thực lực rõ ràng biểu lộ, hắn không phải là một vị Thánh giai bình thường tồn tại, nhưng mà Phù Đà thời khắc này đối với thực lực của mình rất có lòng tin.
Loại cảm giác nắm giữ lực lượng, khống chế thương sinh sinh tử này thật là quá kỳ diệu rồi, chỉ cần tiếp tục tiến lên, bỏ bảo tàng nơi này vào trong túi, thực lực của hắn nhất định có thể lần nữa tiến nhanh.
Đợi hắn phản hồi về trong tộc, Kim Viên tộc địa vị cũng có thể lần nữa tăng nhiều, đạt đến trình độ tám Đại hoang tộc cũng không phải là không có khả năng.
Nghĩ tới chỗ nầy, Phù Đà không nhịn được lần nữa cười như điên.
Thạch Mục quay đầu quan sát đánh giá Phù Đà từ trên xuống dưới, lộ ra một chút ngạc nhiên.
Phù Đà thời khắc này trong ánh mắt nổi lên một chút cuồng loạn không bình thường, bất quá bản thân kẻ này vẫn không tự phát giác.
“Xem ra cái người này có được bí thuật cũng không hoàn thiện, tuy rằng tu vi đạt đến Thần cảnh, nhưng mà Thần Hồn lại bị Khôi Lỗi Chi Tâm ảnh hưởng... Hừ, thật là gieo gió gặt bảo.”
Thủy Linh Tử khinh miệt hừ nói.
Thạch Mục trong mắt cũng lóe lên một chút thương hại.
- Tiểu tử, điếc sao? Lời nói của bổn đại gia ngươi không có nghe sao? Giao ra mọi vật trên người, sau đó quỳ xuống!
Phù Đà thấy Thạch Mục không phản ứng chút nào đối với lời nói của hắn, lập tức giận dữ.
Thạch Mục vẫn tiếp tục không hề có phản ứng.
- Nếu như ngươi muốn chết, thì đừng có trách ta!
Phù Đà hét lớn một tiếng, bay vụt đến trước người Thạch Mục như điện, một quyền đánh ra.
Ầm ầm!
Kim quang như núi từ trong quả đấm của hắn trào ra, ngưng tụ thành kim sắc quyền đầu lớn bằng cái nhà, hung hăng đấm tới Thạch Mục.
Kim sắc quyền đầu chưa đến, một cổ quyền phong mãnh mãnh liệt vô cùng đã cuốn tới, một ngọn núi cũng gần như có thể thổi bay, hư không nổi lên từng đạo sóng gợn.
Thạch Mục lắc lắc đầu, trong mắt lãnh mang nhoáng lên một cái, tay trái vỗ ra một chưởng, vô số hỏa diễm vàng chói chen chúc phóng ra, chính là Hạo Thiên thánh diễm.
Hạo Thiên thánh diễm hơi sôi trào, ngưng tụ thành một bàn tay hỏa diễm to lớn xen lẫn kim sắc lớn chừng nắm tay, ầm ầm vỗ ra, cùng đụng vào với kim sắc quyền đầu.
Trong Hỏa diễm cự chưởng có vô số xích sắc phù văn nhún nhảy, tản ra nhiệt độ cao đáng sợ, kim sắc quyền đầu dường như làm từ sáp vậy, trong khoảnh khắc hòa tan biến mất.
Hỏa diễm cự chưởng không dừng lại chút nào, tiếp tục chụp xuống Phù Đà.
- Không! Làm sao có thể!
Phù Đà thời khắc này trong mắt mới nổi lên vẻ hoảng sợ, thần trí hoàn toàn thanh tỉnh lại, quát to một tiếng, lật tay tế ra mặt Kim Luân pháp bảo trước đó, chắn trước người.
Mười ngón ngay chớp động liên tục, nhanh như tia chớp đánh ra mười mấy đạo pháp quyết, bay vào trong Kim Luân pháp bảo.
Mảng lớn kim quang từ trên Kim Luân tản ra, ngưng tụ thành một mặt kim sắc cự thuẫn trước đó.
Trong lúc sinh tử, Phù Đà tiềm lực phát huy đến mức lớn nhất, liên tiếp thi pháp, trong chớp mắt liền hoàn thành.
Ầm ầm!
Kim sắc cự thuẫn vừa mới thành hình, Hỏa diễm cự chưởng liền vỗ vào phía trên, phát ra một tiếng nổ cực lớn vang động trời đất.
Thủy Linh Tử phát ra một tiếng chà nhẹ ngạc nhiên.
“Thế nào, ngươi biết Phù Đà đó làm cái gì sao?”
Thạch Mục vội hỏi.
“Xem ra người này là dung nhập Khôi Lỗi Chi Tâm đó vào thân thể mình, luyện chế tự bản thân mình thành khôi lỗi máu thịt, cố liều dùng sức đột phá đến Thần cảnh.
Thủy Linh Tử chỉ hơi trầm ngâm, nói như thế.
“Không ngờ lại có chuyện này?”
Thạch Mục thất kinh.
“Hừ, thời kỳ thượng cổ các loại bí thuật, công pháp thần kỳ vô cùng rất nhiều, hơn xa các ngươi hiện ở niên đại này, có cái gì không thể nào chứ.”
Thủy Linh Tử có chút đắc ý thổi phồng, hiển nhiên tự cho rằng mình là người thượng cổ mà cảm thấy kiêu ngạo.
Thạch Mục không để ý đến sự huênh hoang của Thủy Linh Tử, ý niệm trong lòng sôi trào sùng sục, vô cùng cả kinh.
Không ngờ rằng vẫn còn có thủ đoạn lên cấp Thần cảnh như vậy, hay nói cách khác nếu như có đủ Khôi Lỗi Chi Tâm, chẳng phải là có thể tạo ra được một Thần cảnh đại quân?
“... Dùng loại thủ đoạn này lên cấp Thần cảnh, cũng giống những cái gọi là đường tắt vậy, đều có tai họa ngầm cực lớn, cơ bản là tuyệt đi khả năng tiếp tục tiến bộ... Hay nói cách khác, người này chỉ có thể vĩnh viễn dừng lại tại Thần Cảnh Sơ Kỳ, thời kỳ thượng cổ chỉ có một số nhân tài tiềm lực không đủ mới dùng loại thủ đoạn này lên cấp Thần cảnh.”
Thủy Linh Tử tiếp tục nói, trong giọng nói đối với loại thủ đoạn thủ xảo này có vẻ rất là khinh thường.
Thạch Mục ánh mắt lập lòe, không trả lời lời của Thủy Linh Tử, không biết suy nghĩ cái gì.
- Ha ha ha! Phù Đà ta ngày hôm nay rốt cục bước chân vào Thần cảnh! Từ hôm nay trở đi, ta cũng là một vị Thần cảnh đại năng!
Trong kim quang truyền ra tiếng cười to, kim quang chậm rãi thu liễm, hiện ra thân ảnh của Phù Đà.
Kình khí cường đại thỉnh thoảng từ trên người hắn phóng ra, dẫn tới hư không chung quanh chấn động từng đợt.
Đây là biểu hiện không cách nào khống chế Thần cảnh lực lượng.
Thạch Mục nhàn nhạt liếc Phù Đà một cái, liền dời ánh mắt đi.
Hắn lúc trước chấn kinh là bởi vì Phù Đà lên cấp Thần cảnh với loại phương pháp quỷ dị này, chứ không phải là bởi vì con ngừời Phù Đà này.
Thời khắc này Phù Đà tuy rằng có tu vi tầng thứ Thần cảnh, nhưng mà chỉ là loại Thần cảnh tầng thấp nhất, ngay cả lực lượng cũng không cách nào khống chế, như thế nào có thể lọt vào pháp nhãn của hắn?
Hơn nữa người này vừa mới vì ngăn cản khôi lỗi công kích, không ngờ lại tự tay đánh giết tộc nhân của mình, hành vi ti tiện như thế, nhìn thêm một cái cũng đều cảm thấy ghê tởm.
Thạch Mục nhìn Phùng Ly, khẽ nhíu mày.
Phùng Ly thời khắc này vẫn đang chiến đấu cùng khôi lỗi màu đen kia, bất quá hắn hoàn toàn không phát huy thực lực, không ngừng chọc ghẹo khôi lỗi màu đen kia, không biết đang làm gì.
Phù Đà vận chuyển công pháp, chậm rãi thu liễm Thần cảnh lực lượng kích động trong cơ thể, quay đầu nhìn về phía Thạch Mục, trong mắt chợt hiện ra thần tình vô cùng cuồng ngạo.
- Tiểu tử, lấy ra toàn bộ Khôi Lỗi Chi Tâm và thứ trên người ngươi vừa mới có được ra, sau đó phế đi tu vi, ta có thể suy nghĩ xem có nên tha cho ngươi một mạng hay không.
Phù Đà từng bước từng bước đi tới Thạch Mục, thần sắc kiêu căng nói.
Tiến cấp tới Thần cảnh, khiến cho hắn có lòng tin vô hạn.
Tuy rằng Thạch Mục lúc trước thực lực rõ ràng biểu lộ, hắn không phải là một vị Thánh giai bình thường tồn tại, nhưng mà Phù Đà thời khắc này đối với thực lực của mình rất có lòng tin.
Loại cảm giác nắm giữ lực lượng, khống chế thương sinh sinh tử này thật là quá kỳ diệu rồi, chỉ cần tiếp tục tiến lên, bỏ bảo tàng nơi này vào trong túi, thực lực của hắn nhất định có thể lần nữa tiến nhanh.
Đợi hắn phản hồi về trong tộc, Kim Viên tộc địa vị cũng có thể lần nữa tăng nhiều, đạt đến trình độ tám Đại hoang tộc cũng không phải là không có khả năng.
Nghĩ tới chỗ nầy, Phù Đà không nhịn được lần nữa cười như điên.
Thạch Mục quay đầu quan sát đánh giá Phù Đà từ trên xuống dưới, lộ ra một chút ngạc nhiên.
Phù Đà thời khắc này trong ánh mắt nổi lên một chút cuồng loạn không bình thường, bất quá bản thân kẻ này vẫn không tự phát giác.
“Xem ra cái người này có được bí thuật cũng không hoàn thiện, tuy rằng tu vi đạt đến Thần cảnh, nhưng mà Thần Hồn lại bị Khôi Lỗi Chi Tâm ảnh hưởng... Hừ, thật là gieo gió gặt bảo.”
Thủy Linh Tử khinh miệt hừ nói.
Thạch Mục trong mắt cũng lóe lên một chút thương hại.
- Tiểu tử, điếc sao? Lời nói của bổn đại gia ngươi không có nghe sao? Giao ra mọi vật trên người, sau đó quỳ xuống!
Phù Đà thấy Thạch Mục không phản ứng chút nào đối với lời nói của hắn, lập tức giận dữ.
Thạch Mục vẫn tiếp tục không hề có phản ứng.
- Nếu như ngươi muốn chết, thì đừng có trách ta!
Phù Đà hét lớn một tiếng, bay vụt đến trước người Thạch Mục như điện, một quyền đánh ra.
Ầm ầm!
Kim quang như núi từ trong quả đấm của hắn trào ra, ngưng tụ thành kim sắc quyền đầu lớn bằng cái nhà, hung hăng đấm tới Thạch Mục.
Kim sắc quyền đầu chưa đến, một cổ quyền phong mãnh mãnh liệt vô cùng đã cuốn tới, một ngọn núi cũng gần như có thể thổi bay, hư không nổi lên từng đạo sóng gợn.
Thạch Mục lắc lắc đầu, trong mắt lãnh mang nhoáng lên một cái, tay trái vỗ ra một chưởng, vô số hỏa diễm vàng chói chen chúc phóng ra, chính là Hạo Thiên thánh diễm.
Hạo Thiên thánh diễm hơi sôi trào, ngưng tụ thành một bàn tay hỏa diễm to lớn xen lẫn kim sắc lớn chừng nắm tay, ầm ầm vỗ ra, cùng đụng vào với kim sắc quyền đầu.
Trong Hỏa diễm cự chưởng có vô số xích sắc phù văn nhún nhảy, tản ra nhiệt độ cao đáng sợ, kim sắc quyền đầu dường như làm từ sáp vậy, trong khoảnh khắc hòa tan biến mất.
Hỏa diễm cự chưởng không dừng lại chút nào, tiếp tục chụp xuống Phù Đà.
- Không! Làm sao có thể!
Phù Đà thời khắc này trong mắt mới nổi lên vẻ hoảng sợ, thần trí hoàn toàn thanh tỉnh lại, quát to một tiếng, lật tay tế ra mặt Kim Luân pháp bảo trước đó, chắn trước người.
Mười ngón ngay chớp động liên tục, nhanh như tia chớp đánh ra mười mấy đạo pháp quyết, bay vào trong Kim Luân pháp bảo.
Mảng lớn kim quang từ trên Kim Luân tản ra, ngưng tụ thành một mặt kim sắc cự thuẫn trước đó.
Trong lúc sinh tử, Phù Đà tiềm lực phát huy đến mức lớn nhất, liên tiếp thi pháp, trong chớp mắt liền hoàn thành.
Ầm ầm!
Kim sắc cự thuẫn vừa mới thành hình, Hỏa diễm cự chưởng liền vỗ vào phía trên, phát ra một tiếng nổ cực lớn vang động trời đất.