Huyền Giới Chi Môn
Chương 1276: Trong hoàn cảnh khốn khó, tìm được lối thoát (2)
Tuy rằng Thạch Mục đã sớm biết đây là một tử tinh. Nhưng khi bọn họ hạ đến tinh cầu này, vẫn kinh ngạc trước sự hoang vắng ở trên đó.
Trên tử tinh này, phóng tầm mắt nhìn ra đều là nham thạch với màu xanh nâu. Ngay cả chút bùn đất cũng không nhìn thấy, càng không cần phải nói thảm thực vật sinh vật. Phía trên trải rộng là những hố thiên thạch lớn nhỏ, thoạt nhìn giống như từng vết thương thật lớn. Trông thấy thôi cũng phải giật mình.
Mà lúc này, nơi sơn cốc bọn họ đang đứng thật ra cũng là một hố thiên thạch. Chỉ có điều bởi vì nó vô cùng hẹp dài, có vẻ giống như là một sơn cốc mà thôi.
- Thạch Đầu, nơi đổ nát này thì có di tích thượng cổ gì chứ?
Ánh mắt Thải Nhi nhìn lướt quá sơn cốc từ đầu này tới đầu kia, trong mắt lộ ra vẻ thất vọng nói.
- Trong ngọc giản ghi chép do An Hoa đưa cho ta nói chính là chỗ này, không sai được. Có lẽ là có cấm chế gì đó che giấu. Chúng ta tìm một chút xem sao.
Chân mày Thạch Mục nhíu lại, nói.
Dứt lời, hắn liền dẫn Thải Nhi cẩn thận tìm kiếm ở bên trong sơn cốc.
Nhưng mà, bọn họ một người một chim ở trong sơn cốc cũng không mấy rộng lớn này đảo qua đảo lại mấy lần, vẫn không có bất kỳ phát hiện nào.
- Quái. Nơi này đừng nói là khí tức của trận pháp. Ngay cả sóng chấn động linh lực cũng hoàn toàn không có một chút nào. Căn bản không tìm được di tích An Hoa nói tới.
Thạch Mục trở lại chỗ cũ, chân mày nhíu lại, trầm ngâm nói.
- Ta thấy, sẽ không phải là An Hoa lừa gạt ngươi chứ?
Thải Nhi nói.
- Sẽ không đâu. Ta nghĩ chắc là có nguyên nhân gì khác.
Thạch Mục lắc đầu, nói.
- Nhưng ở đây thật sự cái gì cũng không có!
Thải Nhi ngáp một cái nói.
- Thôi đi. Ban đầu ta cũng chỉ tiện đường tới thăm dò một chút. Nếu không tìm được, chúng ta tiếp tục khởi hành đi tới Chu Tước Tinh là được.
Thạch Mục suy nghĩ một lát, mở miệng nói.
Đúng lúc này, trong lòng hắn thoáng động. Hắn đột nhiên phát hiện tín vật của tộc trưởng đặt ở trong nhẫn trữ vật, hình như có chút động tĩnh khác thường.
Thạch Mục lập tức lật cổ tay, lấy ra bức tượng “khỉ không nghe“.
Bức tượng vừa ra, giống như có linh tính, quay tròn tuột khỏi tay bay lên trên không trung, di chuyển về phía một phương hướng khác. Phía trên có ánh sáng lóe lên.
Thạch Mục theo phương hướng bức tượng chỉ, nhìn về phía xa. Chỉ thấy ở cuối phạm vi bức tượng hướng tới, có một tinh cầu màu xanh thẳm, lóe ra ánh sáng màu xanh nhạt.
Trong lòng hắn thoáng động, nghĩ đến loại khả năng nào đó. Trên mặt hắn lộ ra vẻ vui mừng, vội vàng thu bức tượng vào, dẫn theo Thải Nhi phóng về phía trong tinh không.
...
Sau gần nửa ngày.
Trên tinh cầu xanh thẳm, trên không trung của một rừng rậm nguyên thủy với thảm thực vật rậm rạp, một luồng ánh sáng xẹt qua, hạ xuống nơi sâu trong rừng rậm rơi xuống.
Chỗ ánh sáng rơi xuống, xuất hiện lại chính là Thạch Mục mặc một áo choàng màu xám và Thải Nhi.
Trong tay Thạch Mục đang cầm bức tượng khỉ không nghe. Trên bức tượng lại đang lóe ra ánh sáng.
- Thạch Đầu, ngươi xác định là ở đây sao?
Thải Nhi nhìn xung quanh là cổ thụ che trời và bụi cây rậm rạp, có chút nghi ngờ nói.
Thạch Mục mỉm cười, không nói gì. Hắn đưa tay vạch ra một bụi cây cao bằng đầu người phía trước mặt.
Bụi cây lộ ra một con đường lát đá màu đỏ sậm rộng chừng mười trượng, còn kéo dài về phía xa.
Trên con đường đá cổ đầy rêu xanh trải rộng, những vết tàn phá sinh ra. Không ít nơi bị tổn hại, cỏ đã kịp mọc cao tới đầu gối. Thoạt nhìn vô cùng hoang vắng cũ kỹ.
Dọc theo con đường đá rộng nhìn vào phía trong, lại thấy ngoài mấy trăm trượng có một kiến trúc di tích mảnh cực lớn màu đỏ.
Hướng con đường đá kia là từ hướng chính tây đi thông tới hướng chính đông, đi ngang qua một cầu dài bắc ngang sông đào bảo vệ thành, trực tiếp tiến vào một cửa đá hình vòm cao to.
Thạch Mục mang theo Thải Nhi đi qua cửa đá hình vòm, dọc theo đường đá cổ kia, tiếp tục đi vào phía trong, liền phát hiện ra hai bên đường là một bãi cỏ xanh biếc. Chỉ có điều hình như bởi vì không người xử lý, thảm thực vật ban đầu cùng cỏ dại xen lẫn với nhau, mọc lên vô cùng tươi tốt.
Mà ở phía sau bãi cỏ, lại là một kiến trúc cao bằng đá.
Cả tòa kiến trúc tổng cộng ba tầng, hiện lên kết cấu của kim tự tháp. Tầng sau cao hơn tầng trước.
Ở trên tầng cao nhất có ba tòa bảo tháp đứng sừng sững, phân bố thành hình tam giác. Trên đỉnh của mỗi tòa bảo tháp, đều có đặt một bức tượng con khỉ bằng đá.
Ánh mắt Thạch Mục lóe lên. Ba con khỉ đá này không ngờ chính là hình dáng của khỉ ba không.
Khoảng cách giữa ba tòa bảo tháp rất rộng, có hành lang nối liền giữa chúng.
Ngoài ra, ở phía bên ngoài toàn bộ kiến trúc. Trên mỗi tầng đều còn một hành lang gấp khúc. Phía dưới hành lang gấp khúc lại có ba bậc thang vô cùng chót vót.
Mỗi bậc thang đều cao tới ba thước. Cân nhắc tới kích thước bình thường của nhân loại, cho dù dùng cả tay chân, cũng không có khả năng leo lên.
- Thạch Đầu, nhìn ra nơi này chính là di tích thượng cổ mà An Hoa nói tới. Chỉ có điều tại sao vị trí lại khác với hắn nói vậy?
Thải Nhi đứng ở trên vai Thạch Mục, ngửa đầu nhìn bức tượng con khỉ đá trên đỉnh kiến trúc, mở miệng nói.
- Ta nghĩ, có thể là bởi vì chỗ di tích thượng cổ này, không phải là một nơi cố định nào đó. Vị trí của nó vẫn đang không ngừng biến hóa.
Thạch Mục đoán được.
- Chỗ di tích này thần kỳ như vậy, bên trong nhất định có không ít bảo bối. Chúng ta mau vào đi thôi.
Thải Nhi nghe vậy, hai mắt lóe ra ánh sáng, hưng phấn kêu lên.
- Đừng có gấp. Cho dù có bảo bối cũng sẽ không thể tùy tiện đặt ở trong di tích. An Hoa không phải nói, trong di tích này còn có một chỗ bí cảnh sao? Ta nghĩ, bảo vật chắc hẳn là ở bên trong bí cảnh.
Thạch Mục nói.
- Vậy chúng ta đi tìm bí cảnh luôn thôi.
Bộ dạng Thải Nhi vẫn hưng phấn không thể nhịn được, kêu lên.
Trên tử tinh này, phóng tầm mắt nhìn ra đều là nham thạch với màu xanh nâu. Ngay cả chút bùn đất cũng không nhìn thấy, càng không cần phải nói thảm thực vật sinh vật. Phía trên trải rộng là những hố thiên thạch lớn nhỏ, thoạt nhìn giống như từng vết thương thật lớn. Trông thấy thôi cũng phải giật mình.
Mà lúc này, nơi sơn cốc bọn họ đang đứng thật ra cũng là một hố thiên thạch. Chỉ có điều bởi vì nó vô cùng hẹp dài, có vẻ giống như là một sơn cốc mà thôi.
- Thạch Đầu, nơi đổ nát này thì có di tích thượng cổ gì chứ?
Ánh mắt Thải Nhi nhìn lướt quá sơn cốc từ đầu này tới đầu kia, trong mắt lộ ra vẻ thất vọng nói.
- Trong ngọc giản ghi chép do An Hoa đưa cho ta nói chính là chỗ này, không sai được. Có lẽ là có cấm chế gì đó che giấu. Chúng ta tìm một chút xem sao.
Chân mày Thạch Mục nhíu lại, nói.
Dứt lời, hắn liền dẫn Thải Nhi cẩn thận tìm kiếm ở bên trong sơn cốc.
Nhưng mà, bọn họ một người một chim ở trong sơn cốc cũng không mấy rộng lớn này đảo qua đảo lại mấy lần, vẫn không có bất kỳ phát hiện nào.
- Quái. Nơi này đừng nói là khí tức của trận pháp. Ngay cả sóng chấn động linh lực cũng hoàn toàn không có một chút nào. Căn bản không tìm được di tích An Hoa nói tới.
Thạch Mục trở lại chỗ cũ, chân mày nhíu lại, trầm ngâm nói.
- Ta thấy, sẽ không phải là An Hoa lừa gạt ngươi chứ?
Thải Nhi nói.
- Sẽ không đâu. Ta nghĩ chắc là có nguyên nhân gì khác.
Thạch Mục lắc đầu, nói.
- Nhưng ở đây thật sự cái gì cũng không có!
Thải Nhi ngáp một cái nói.
- Thôi đi. Ban đầu ta cũng chỉ tiện đường tới thăm dò một chút. Nếu không tìm được, chúng ta tiếp tục khởi hành đi tới Chu Tước Tinh là được.
Thạch Mục suy nghĩ một lát, mở miệng nói.
Đúng lúc này, trong lòng hắn thoáng động. Hắn đột nhiên phát hiện tín vật của tộc trưởng đặt ở trong nhẫn trữ vật, hình như có chút động tĩnh khác thường.
Thạch Mục lập tức lật cổ tay, lấy ra bức tượng “khỉ không nghe“.
Bức tượng vừa ra, giống như có linh tính, quay tròn tuột khỏi tay bay lên trên không trung, di chuyển về phía một phương hướng khác. Phía trên có ánh sáng lóe lên.
Thạch Mục theo phương hướng bức tượng chỉ, nhìn về phía xa. Chỉ thấy ở cuối phạm vi bức tượng hướng tới, có một tinh cầu màu xanh thẳm, lóe ra ánh sáng màu xanh nhạt.
Trong lòng hắn thoáng động, nghĩ đến loại khả năng nào đó. Trên mặt hắn lộ ra vẻ vui mừng, vội vàng thu bức tượng vào, dẫn theo Thải Nhi phóng về phía trong tinh không.
...
Sau gần nửa ngày.
Trên tinh cầu xanh thẳm, trên không trung của một rừng rậm nguyên thủy với thảm thực vật rậm rạp, một luồng ánh sáng xẹt qua, hạ xuống nơi sâu trong rừng rậm rơi xuống.
Chỗ ánh sáng rơi xuống, xuất hiện lại chính là Thạch Mục mặc một áo choàng màu xám và Thải Nhi.
Trong tay Thạch Mục đang cầm bức tượng khỉ không nghe. Trên bức tượng lại đang lóe ra ánh sáng.
- Thạch Đầu, ngươi xác định là ở đây sao?
Thải Nhi nhìn xung quanh là cổ thụ che trời và bụi cây rậm rạp, có chút nghi ngờ nói.
Thạch Mục mỉm cười, không nói gì. Hắn đưa tay vạch ra một bụi cây cao bằng đầu người phía trước mặt.
Bụi cây lộ ra một con đường lát đá màu đỏ sậm rộng chừng mười trượng, còn kéo dài về phía xa.
Trên con đường đá cổ đầy rêu xanh trải rộng, những vết tàn phá sinh ra. Không ít nơi bị tổn hại, cỏ đã kịp mọc cao tới đầu gối. Thoạt nhìn vô cùng hoang vắng cũ kỹ.
Dọc theo con đường đá rộng nhìn vào phía trong, lại thấy ngoài mấy trăm trượng có một kiến trúc di tích mảnh cực lớn màu đỏ.
Hướng con đường đá kia là từ hướng chính tây đi thông tới hướng chính đông, đi ngang qua một cầu dài bắc ngang sông đào bảo vệ thành, trực tiếp tiến vào một cửa đá hình vòm cao to.
Thạch Mục mang theo Thải Nhi đi qua cửa đá hình vòm, dọc theo đường đá cổ kia, tiếp tục đi vào phía trong, liền phát hiện ra hai bên đường là một bãi cỏ xanh biếc. Chỉ có điều hình như bởi vì không người xử lý, thảm thực vật ban đầu cùng cỏ dại xen lẫn với nhau, mọc lên vô cùng tươi tốt.
Mà ở phía sau bãi cỏ, lại là một kiến trúc cao bằng đá.
Cả tòa kiến trúc tổng cộng ba tầng, hiện lên kết cấu của kim tự tháp. Tầng sau cao hơn tầng trước.
Ở trên tầng cao nhất có ba tòa bảo tháp đứng sừng sững, phân bố thành hình tam giác. Trên đỉnh của mỗi tòa bảo tháp, đều có đặt một bức tượng con khỉ bằng đá.
Ánh mắt Thạch Mục lóe lên. Ba con khỉ đá này không ngờ chính là hình dáng của khỉ ba không.
Khoảng cách giữa ba tòa bảo tháp rất rộng, có hành lang nối liền giữa chúng.
Ngoài ra, ở phía bên ngoài toàn bộ kiến trúc. Trên mỗi tầng đều còn một hành lang gấp khúc. Phía dưới hành lang gấp khúc lại có ba bậc thang vô cùng chót vót.
Mỗi bậc thang đều cao tới ba thước. Cân nhắc tới kích thước bình thường của nhân loại, cho dù dùng cả tay chân, cũng không có khả năng leo lên.
- Thạch Đầu, nhìn ra nơi này chính là di tích thượng cổ mà An Hoa nói tới. Chỉ có điều tại sao vị trí lại khác với hắn nói vậy?
Thải Nhi đứng ở trên vai Thạch Mục, ngửa đầu nhìn bức tượng con khỉ đá trên đỉnh kiến trúc, mở miệng nói.
- Ta nghĩ, có thể là bởi vì chỗ di tích thượng cổ này, không phải là một nơi cố định nào đó. Vị trí của nó vẫn đang không ngừng biến hóa.
Thạch Mục đoán được.
- Chỗ di tích này thần kỳ như vậy, bên trong nhất định có không ít bảo bối. Chúng ta mau vào đi thôi.
Thải Nhi nghe vậy, hai mắt lóe ra ánh sáng, hưng phấn kêu lên.
- Đừng có gấp. Cho dù có bảo bối cũng sẽ không thể tùy tiện đặt ở trong di tích. An Hoa không phải nói, trong di tích này còn có một chỗ bí cảnh sao? Ta nghĩ, bảo vật chắc hẳn là ở bên trong bí cảnh.
Thạch Mục nói.
- Vậy chúng ta đi tìm bí cảnh luôn thôi.
Bộ dạng Thải Nhi vẫn hưng phấn không thể nhịn được, kêu lên.